Ánh huỳnh quang ngũ sắc như ma quỷ, chiếu chếch xuống từ tòa nhà cao chọc
trời. Hoàn toàn đối lập với ánh sáng đồ mị đó, là những sinh vật tối tăm dựa bên vách tường ở nơi tận cùng của vùng đất.
Thiếu niên dựa lên chân tường dơ bẩn màu xám đen, áo jacket quần jean, để lộ
vóc người cân đối cao ráo. Mũ lưỡi trai kéo rất thấp, có thể thấy loáng
thoáng được nét mặt và khuôn cằm thanh thoát.
Chân thiếu niên cố chống lên tường, tay áo hơi dài, che kín mu bàn tay, chỉ
để lộ năm ngón tay thon dài, đang kẹp một điếu thuốc.
Dù bao nhiêu năm qua đi, đàn ông vẫn thích thói tiêu khiển cũ kỹ này, đúng là có lý riêng.
Thiếu niên đưa điếu thuốc lên khóe miệng, hít sâu một hơi, động tác vừa ngầu
vừa mạnh bạo, cực kỳ giống người đàn ông thích nhíu màu lúc trầm tư.
“Lão đại! Nghe nói đám quái vật ở quần đảo Triết Anh đó lại không yên phận!” Giọng nói khàn khàn vang lên, tiếng nói như thể bị nghiền nát.
Thiếu niên buông bàn tay cầm thuốc xuống, ngẩng đầu, giọng nói có vẻ hơi kinh ngạc: “Hả? Lão ngũ, sao giọng lại khó nghe như vậy? Cổ họng điện tử tôi cho cậu không có tác dụng sao?”
Giọng nói vừa giòn vừa ngọt, ánh huỳnh quang nhấp nháp, chiếu sáng mũ lưỡi
trai. Khuôn mặt thiếu niên vô cùng xinh đẹp, hoàn toàn không phù hợp với cử chỉ. Đôi mắt tinh khiết tựa như đá quý màu đen, vô cùng sáng rõ.
Lão ngũ là một kẻ nửa người nửa máy, bị thương nặng trong trận chiến lần
trước, thường xuyên xuất hiện tình trạng rối loạn kỳ cục giữa bộ phận cơ thể con người và máy móc. Lúc này, hắn ngẩng gương mặt vàng vọt lên,
cười he he không ngừng: “Giọng nói kia quá lảnh lót, không phù hợp với
hình tượng của tôi!”
Đám người hoặc đứng hoặc ngồi xổm kia có những chiến sĩ lưu vong mang súng, bán thú đầu người mình sư tử, người máy kim loại, người nhân bản
trắng toát, còn có một người máy hình đại bác, tất cả đều cười ha ha.
"[email protected]#$%[email protected], cậu còn có hình tượng để nói sao?” Lão đại – nổi danh toàn thành phố là thiếu nữ bất lương ném thuốc đi rồi giẫm tắt, nói, “Ngày mai tôi
trộm chút tinh khoáng năng lương cao trong phòng thí nghiệm của ông già. Lão tam, cậu mang theo lão tứ, lão ngũ đi một chuyến đến quần đảo Triết Anh, tìm kiếm thực hư về đám người máy kia.”
“Lão đại, cô cứ bán mạng vì tên công tử bột kia mãi sao?” Chiến sĩ lưu vong mang súng – lão tam, cau mày hỏi.
“Gọi anh ấy. . .” Thiếu nữ cười he he, “Hãy gọi anh ấy là vua của đại lục, Tây Lạc Bạch.”
Đã là nửa đêm, bảy người giải tán, vào nội thành tìm thú vui.
Thiếu nữ bất lương Hình Lăng Y mười tám tuổi, ngày trốn trong nhà đêm ra
ngoài chơi, lúc này các anh em đi tìm thú vui, cô lại không có việc gì
làm, định trở về phòng nghiên cứu nằm một trăm mét dưới đất của gia tộc
Tây Lạc.
Khử trùng toàn thân, tiến vào phòng thí nghiệm của Hình thị, đại biểu cho
kỹ thuật điều khiển tự động đỉnh cao nhất của loài người. Thiếu nữ bất
lương còn có một thân phận: Nhà khoa học thiên tài trẻ tuổi nhất trong
dòng họ có truyền thống khoa học lâu đời.
Hình Lăng Y vừa ra khỏi sở nghiên cứu liền không phép không tắc, một khi trở lại phòng thí nghiệm lại tĩnh lặng như lão tăng.
Thời đại này là thời đại phát triển rực rỡ nhất của hệ thống điều khiển tự
động, thậm chí sắp vượt qua ảnh hưởng của kỹ thuật sinh hóa đối với xã
hội loài người mấy năm trước. Mỗi một ngày, người máy kiểu mới lại được
nghiên cứu chế tạo, từ người máy vô tri vô giác, đến người máy được nhân cách hoá, rồi đến người máy gần giống như người thật, tiếp nối là người máy chiến đấu sơ cấp. Và giờ đây, dùng thân thể con người để cải tạo
thành người máy cũng được coi là hợp pháp.
Trên nền tảng nghiên cứu khoa học trăm năm của Hình gia, Hình Lăng Y vô cùng nổi bật. Nhưng gia tộc của cô vì tận với gia tộc Tây Lạc, nên vẫn không có tiếng tăm gì.
Cô nổi tiếng khắp thành phố cũng bởi vì hai nguyên nhân. Thứ nhất, cô là
vị hôn thê của người đàn ông độc thân hai mươi lăm tuổi siêu đẹp trai,
vua của đại lục – Tây Lạc Bạch. Thứ hai, cô chỉ thích trà trộn với giống loài bất kham nhất, hèn hạ nhất trong bóng đêm.
Cho nên, Hình Lăng Y là một cô gái kì cục.
Mở dây chuyền sản xuất người máy kiểu mới mà cô tham gia nghiên cứu, ghi
chép chi tiết thí nghiệm, điều chỉnh các bug. Bất tri bất giác, đã đến
bốn giờ sáng. Hình Lăng Y châm thuốc, thỏa mản duỗi lưng.
Sau đó, theo thói cũ, cô tiến vào phòng thí nghiệm bí mật của mình.
Phòng thí nghiệm rất nhỏ, chưa đến năm mươi mét vuông. Nhưng độ tinh vi ở nơi này còn đáng kinh ngạc hơn phòng thí nghiệm rộng lớn ngoài kia. Tất cả
máy móc dụng cụ đều nhỏ xíu, tinh thể năng lượng cao trôi nổi giữa không trung.
Cô hớn hở đi vào chính giữa phòng, nhấn nút mở nguồn.
Giữa những dây điện ánh sáng bao quanh, một người máy có đầu và tứ chi của
con người, nhưng chỉ có cấu tạo bằng kim loại phức tạp rối ren, không có lớp bọc bên ngoài. Phiên bản ban sơ của người máy chợt phát sáng.
Trên đầu, nơi có hàng loạt mạch điện và máy cảm ứng siêu nhỏ, hai viên tinh thể dùng để làm mắt chợt lóe ánh sáng màu đỏ.
“Hello. . .” Cô khoanh tay đứng trước người máy mới làm xong một nửa này, “Hình Tùng!”
Đống mạch điện được gọi là Hình Tùng, bộ chip ở vị trí trái tim chợt sáng
lên. Ánh sáng màu đỏ trên mắt hơi thu lại một chút, nhìn chằm chằm vào
lúm đồng tiền trước mặt.
“Hình Lăng Y.” Nó gọi chính xác cái tên này. Vậy mà giọng nói lại trầm thấp mượt mà như một người đàn ông.
“Ngoan!” Hình Lăng Y cười, “Hôm nay cảm thấy thế nào?”
“Cảm thấy?” Nó lặp lại, chip lóe sáng, “Tối tăm.”
Tối tăm, là tất cả những gì tôi nhìn thấy, tôi nghe thấy, tôi nhận thấy.
“Cứ từ từ.” Hình Lăng Y, “Đợi đến lúc lắp khoáng thạch năng lượng, anh
không cần nạp điện nữa. Có thể luôn luôn mở to mắt, không còn thấy tối
tăm nữa.”
Nó không lên tiếng đáp lại.
“Đừng nghiêm túc như vậy.” Hình Lăng Y cười nói, “Tôi hi vọng anh biết khóc biết cười như một con người. Nào, cười đi.”
Nó trầm lặng, vài giây sau, khung kim loại trong thân thể nó bỗng rung động ken két.
“Tôi đang cười.” Nó đờ đẫn nói.
Hình Lăng Y cười không ngừng, cô đã đổ bao công sức để chế tạo người máy
trước mắt này. Cô hi vọng có thể chế tạo hắn thành người máy chiến đấu
hình người thành công nhất.
Dĩ nhiên, cô giấu Tây Lạc Bạch. Tây Lạc Bạch cảm thấy người máy chỉ cần
chiến đấu giỏi là được. Cô lại hết lần này tới lần khác sinh lòng thương xót những người kim loại này.
Nếu cô có thể chế tạo người máy có ngoại hình, tri giác hoàn toàn không
khác gì loài người, nhưng lực chiến đấu còn cao hơn loài người mấy lần,
là chuyện thỏa mãn đến nhường nào?
Đến lúc đó tên Tây Lạc Bạch kia nhất định sẽ kinh ngạc nhìn cô, nói: “Thì ra cô vợ nhỏ của anh lợi hại như thế!”
Sáng sớm, bầu trời vẫn tối mờ.
Lúc này, cả người của Hình gia và Tây Lạc gia đều biết rằng, Hình đại tiểu
thư khiến người ta đau đầu trăm phần trăm đang bò về nhà ngủ.
Nhưng hôm nay, Hình Lăng Y lại nổi hứng, đột nhiên muốn đi xem tướng ngủ của
Tây Lạc Bạch. Cũng hay ho đây, dù thế nào thì hệ thống an ninh trong
phòng hắn hoàn toàn vô dụng với cô. Len lén tiến vào, dọa hắn hoảng sợ
một phen!
Dĩ nhiên, vua đại lục Tây Lạc Bạch hoàn toàn không biết chuyện này. Nếu không nhất sẽ bắt cô lại hành hung.
Khi đó cô vẫn chưa biết, trò đùa ác độc ngẫu hứng này lại thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô.
Dù cô chỉ mới mười tám tuổi, dù danh tiếng của cô rất xấu, nhưng Tây Lạc
Bạch chưa bao giờ chán ghét. Dù vì lợi ích gia tộc, hay tình cảm thanh
mai trúc mã mười tám năm, hai người nhất định trở thành vợ chồng.
Nhưng, sao Tây Lạc Bạch có thể ôm một phụ nữ khác trên chiếc giường trôi lơ lửng khổng lồ?
Vô cùng thô bỉ, tận cùng khốn nạn! Nhưng tại sao Tây Lạc Bạch, người mà cô ngưỡng mộ từ nhỏ, lại có thể làm vậy?
Cô đứng ngoài phòng hắn, che bởi bức tường với hệ thống thông tin nhằng
nhịt, rõ ràng đó là bóng dáng của hắn. Hắn ta vẫn nho nhã dịu dàng như
vậy, bờ vai của hắn vừa rộng lớn vừa cường tráng. Hắn ôm cô gái đang
quấn quít trong lòng, mỉm cười nói: “Anh sẽ cưới em, Cố Diễm. Như vậy Cố gia của các em vẫn chưa tin thành ý liên minh của anh sao?”
Hình Lăng Y lao khỏi nhà Tây Lạc Bạch, đụng hỏng ba phòng tuyến, kinh động
năm thủ vệ máy! Dinh thự Tây Lạc ré tiếng còi báo động. Dưới cơn nóng
giận, cô rút khẩu súng điện xung bắn vỡ chip khống chế hệ thống an ninh
của dinh thự Tây Lạc. Đây là thứ cô đưa cho hắn, với ý đồ phòng ngừa bất cứ ai mon men đến gần hắn, nhưng không phòng được cô.
Thiếu nữ bất lương tan nát cõi lòng khóa mình trong phòng thí nghiệm bí mật
suốt năm ngày năm đêm, cho dù ai tới gõ cửa cũng không chịu mở. Cha đứng ngoài quát mắng cô làm xằng làm bậy! Chị gái than thở khuyên bảo cô
thông cảm cho Tây Lạc Bạch.
Nhưng ai thông cảm cho cô đây? Hai người yêu nhau, không phải còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì sao?
Hay là vào lúc này, đứng ở ngoài cửa nói cho cô biết, thủ đoạn tuyệt hảo
liên hôn với Cố thị ở Đông Đại Lục để trở nên hùng mạnh, nói cho cô
biết, Tây Lạc Bạch nói chỉ yêu mỗi mình cô, chẳng qua chỉ là lừa gạt mà
thôi?
Thì ra tất cả mọi người đều lừa gạt cô, chỉ có cô không biết cuộc liên hôn chấn động giữa hai đại lục.
“Đừng bao giờ gạt tôi, Hình Tùng.” Cô cắm tinh thể tia β mạnh nhất trên vũ
trụ, vốn là năng lượng của Siêu Tân Tinh cổ xưa nhất, thứ mà cô vẫn luôn đeo trên cổ, vào trái tim của Hình Tùng.
Thiếu nữ thường xem mấy bộ phim truyền hình sến sụa thường bị ảnh hưởng tới
tư duy logic. Cô khóc lóc, nói: “Không còn tình yêu và hôn nhân nữa, chỉ có thể dựa vào con mình thôi. Nhưng ngay cả con tôi cũng chưa sinh, anh làm con của tôi đi, Hình Tùng.”
Lông mày dài chạm đến tóc mai, người máy cường tráng trầm tĩnh có bề ngoài
tàn khốc của loài người. Cô nói nhảm một câu, vậy mà hắn lại gật đầu
thật lòng: “Vâng, mẹ.”
Rốt cuộc Hình Lăng Y cũng chịu bước ra khỏi phòng thí nghiệm, ngoài cửa chỉ có chị gái ân cần nhìn cô. Cha còn bận việc lớn, Tây Lạc Bạch. . . cũng vậy.
Sự quật cường của tuổi mười tám còn cứng rắn hơn tuổi hai tám rất nhiều.
Hình Lăng Y đỏ mắt cười he he: “Chị gái, giới thiệu cho chị người đàn
ông tốt nhất trên đời, Hình Tùng.”
Khi vua đại lục Tây Lạc Bạch đi tìm người từng là vị hôn thê, đã là ba ngày sau.
Con gái cả của Cố thị ở Đông Đại Lục cực kỳ nhạy cảm phát hiện ra sự bất
thường mấy ngày nay của hắn, sớm chiều làm bạn, quấn quýt lấy hắn trước
khi rời khỏi Tây Đại Lục.
Cho nên đến khi tiễn được Cố đại tiểu thư đi, Tây Lạc Bạch tìm thấy Hình
Lăng Y đứng uống rượu cùng với Hình Tùng và một đám giống loài hèn hạ
trong một hẻm nhỏ toàn những chiến sĩ lưu lạc.
“Về nhà với anh!” Tây Lạc Bạch nhìn thấy đôi mắt mê ly bởi vì say rượu của cô, bỗng dưng khó chịu.
Kỳ quái, thật sự kỳ quái. Hắn nghĩ, nhất định đã quản cô thành quen rồi.
Nếu không tại sao cô bé còn chưa phát dục trưởng thành mà hắn vẫn coi là em gái, vẫn coi là công cụ lợi dụng này, lại khiến lòng hắn đau âm ỉ.
Song Hình Lăng Y đã không còn là Hình Lăng Y trước kia nữa, bên cô đã có thêm một người – Hình Tùng.
“Cút ngay!” Giọng nói lạnh tanh, con ngươi đỏ ngầu. Chương trình trung thành với Hình Lăng Y trong cơ thể Hình Tùng nhanh chóng phản ứng, che trở
Hình Lăng Y lảo đảo lắc lư sau lưng mình.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tây Lạc Bạch cau mày. Mặc dù biết trước mắt cũng chỉ là người máy, nhưng hình thái như người thật kia lại khiến hắn không
vui.
“Cút ngay!” Hình Tùng ôm eo Hình Lăng Y, “Nếu không tôi sẽ giết anh!”
Đêm đó, Hình Lăng Y tỉnh lại trong cơn nhức đầu, lại phát hiện mình lại ở
trên tầng cao nhất trong thư viện - tòa nhà cao nhất thành phố.
Hình Tùng ở bên cạnh cô.
Cô ngồi trong lòng hắn, tứ chi quấn chặt hắn như bạch tuộc. Hắn ôm chặt lấy hông cô, để ngừa cô ngã xuống.
"Ôi. . .” Cô vội vàng ngồi dậy, mặt nóng ran. Được rồi, mặc dù cô biết hắn
là người máy, nhưng cự ly gần như vậy, cô vừa ngẩng đầu đã có thể thấy
cằm hắn, cô vẫn thấy ngượng ngùng. Hơn nữa, bàn tay to của hắn ôm lấy
hông cô, khiến cô cảm thấy là lạ.
Đúng vậy. . . Nhất định do chứng thất tình!
Cô cười he he: “A Tùng, sao chúng ta lại ở đây?”
Hình Tùng nói: “Cô nói muốn đến chỗ cao nhất hóng gió. Tôi liền đưa cô tới.” Da thịt trên má phải hắn lại có thể bầm tím như con người.
“Sao thế này?” Cô ngờ vực.
“Đánh nhau.” Hắn nói gượng gạo, “Với người đó.”
Hình Lăng Y giật mình: “Anh. . . anh đánh nhau với anh ta? Ai thua ai thắng?”
Sức chiến đấu của Tây Lạc Bạch nổi tiếng khắp đại lục!
“Tay phải của hắn trật khớp.” Hình Tùng trầm giọng nói, “Mặt tôi dính một đấm. Tôi nghĩ, là Hình Tùng thắng.”
Hình Lăng Y ngẩn ngơ. Cô đã tạo được một người máy vô cùng giỏi giang!
Bỗng chốc cảm thấy hết giận, chỉ muốn đánh tên đàn ông xấu xa thay lòng đổi dạ kia thôi!
“Nào! Cười lên đi! A Tùng!” Hình Lăng Y ngẩng đầu nhìn hắn, hai tay tóm lấy bờ vai hắn.
Môi dày cong lên, đường cong cường tráng trên khuôn mặt bất chợt trở nên
mềm mại. Giống như thanh đao rắc đầy ánh trăng dịu dàng, giống như nguồn suối mát chợt xuất hiện giữa sa mạc.
Lúc này Hình Lăng Y hoàn toàn ngây ngẩn.
Sao lại. . . cảm thấy. . . có chỗ nào đó. . . bất thường?
Sao trái tim trong lồng ngực lại đập thình thịch như vậy?
Nhưng không đợi cô phản ứng và ổn định tâm trạng, người máy dưới ánh trăng bỗng nhiên cúi đầu.
Ngón tay lạnh băng bắt lấy cằm cô, còn lạnh gấp mấy lần ngón tay lạnh băng
đó là gương mặt kề sát của hắn, và cả đôi môi đột nhiên bắt lấy môi cô.
Đầu lưỡi chuyển động thần tốc kiên định như cánh tay mạnh mẽ của hắn. Trong chốc lát cô quên mất phải phản ứng, sự xâm nhập mãnh liệt của hắn khiến cô trợn mắt há mồm. Nụ hôn của hắn hơi vụng về, nhưng lại làm cô đỏ mặt tới tận mang tai.
“Anh! Anh! Tại sao anh lại hôn tôi?” Cô nổi giận đùng đùng đẩy hắn ra.
“Hôn?” Hắn nhướng mày, cảm thấy nghi ngờ với từ này, “Cô. . . Hai tiếng trước, cô hôn tôi hai mươi bảy lần, mỗi lần trên một phút.”
Trời ạ!
Hình Lăng Y che mặt, cô làm gì vậy chứ?
“Ngọt.” Hình Tùng đẩy tay cô ra, đôi mắt màu đỏ nhìn cô chăm chú, “Cảm giác của tôi, ngọt.”
“Biết rồi! Biết rồi!” Cô không muốn sống tiếp nữa. Mình lại có thể cưỡng hiếp người máy mình làm ra!
“Còn muốn.” Hình Tùng giữ chặt hai tay của cô, cúi đầu muốn bắt lấy đôi môi cô lần nữa.
“Không thể!” Cô la hét, “Đây là loạn luân, loạn luân đấy, Hình Tùng!”