Anh Hùng Tiếp Bước Tại Dị Thế


Nam Giao thành đã hơn 2 năm rồi cậu mới lại về,trên đường mọi người vẫn lui tới tấp nập tiếng người huyên náo vẫn giống như những năm về trước.

Cậu đáp xuống của thành rồi cho Thanh vũ Điểu về lại rừng sâu.

Có lẽ khi nào đó cậu sẽ thành lập 1 đội hình cần bay cao thì sẽ lại tìm đến chúng nhưng bây giờ thì chưa cần.

Tiểu Bạch cũng đáp xuống ngay sát cậu.

Một con hổ lớn khiến ai nấy đều trầm trồ,Tiểu Bạch vênh mặt kiêu hãnh vì tướng mạo anh dũng của mình.
Một cậu trai cao lớn và 1 con hổ lông vàng kim có 2 cánh tạo lên đội hình khiến nhiều người chú ý.

Rất ít người nhận ra cậu nhưng không khó để nhìn ra cậu là con nhà võ.

Vì con cái nhà võ đạo thế gia tầm tuổi này đều phát ra anh khí bừng bừng,khác xa những thiếu niên bình thường.
-Ai za,trời ơi con hổ xấu xí đạp chết a Mao xinh đẹp của ta rồi, đền đi đền đi.
Một giọng lanh lảnh vang lên khiến cậu chú ý ngoái lại nhìn.

1 con ả ăn mặc diêm dúa trong đội hình thanh thiếu niên mà nhìn qua cũng đoán dc là đám bất học vô thuật các thế gia trong thành.
-Ngươi nói với ta sao,nói gì nói lại ta nghe chưa rõ.
Ánh mắt cậu chẳng khác nào ánh mắt của loài thú săn mồi khiến cho cả lũ xoắn hết lại.

Một tên lấy lại bình tĩnh trc cất tiếng mắng to.
-Loại a miêu a cẩu ở đâu ra dám dắt thú nuôi nghênh ngang đạp chết thú cưng của Tiểu Uyển cô nương.

Khôn hồn thì cúi đầu xin lỗi rồi 2 tay dâng con thú chết tiệt kia lên bồi tội,bổn thiếu nhân nhượng sẽ tha cho lần này.
Hắn nói xong thì đắc ý ra vẻ,đúng như thế, các công tử gia tộc lớn thường có tác phong này,lời văn cũng tựa tựa như vậy.

Bây giờ hắn cũng thể hiện đúng phong phạm như thế,thật anh tuấn,thật soái a.
Nhật Nam nhìn hắn bằng 1 mắt,cậu tiến lại phía chúng.
-Ngươi lại là con chó con mèo nào dám đứng trên đất Nam Giao thành nói khoác mà không cong eo a.
-Ha ha ha,đúng là loại nhà quê chưa biết việc đời,đối diện với công tử nhà thành chủ còn dám phách lối, chắc ngươi không biết chữ chết viết thế nào.
Thành chủ thành Nam Giao thường do 3 nhà Lưu, Quan Trương bầu ra rồi sắp xếp lại đây.

Nhưng đc chỉ định đến là 1 chuyện có ở lại đc không lại là chuyện khác.

Mà chuyện này là do Nguyễn gia đinh đoạt.
-Công tử nhà thành chủ to lắm sao,đến công tử của nhà chủ tử hắn ở đâu còn chưa tìm thấy thì chó săn như các ngươi nên biết cụp đuôi mà làm người.
Tên nhóc 12,13 tuổi mà nói câu nào là chí mạng câu đó.

Việc công tử Kiệt mất tích,đúng hơn là chết mất xác các thành trấn trong bán kính ngàn dặm đều biết rõ.

Nhưng dám nói ra kiểu mỉa mai này thì chẳng có mấy nhà đâu.
-Ngươi…ngươi là ai mà dám ăn nói xấc láo.

Lính đâu bắt hắn lại.

-Lính canh ở đây là để giữ gìn trị an chứ để ngươi kêu loạn à.
Một tốp lính canh thấy ồn ào thì chạy đến.

Tên công tử nhà thành chủ,ác nhân cáo trạng trc.
-Nguyễn Sáng,sao Nguyễn gia các ngươi để cho ma thú vào thành tự do rồi lại còn giết chết thú cưng của Tiểu Uyển cô nương nữa chứ.
-Hừ,Nguyễn Sáng là để ngươi gọi à,hừ.

Con ma thú này của ngươi sao? Nó đã cắn chết thú cưng của tiểu thư này sao.

Mà ngươi là người ở đâu vậy.
Người đc gọi là Nguyễn Sáng trừng mắt với con trai thành chủ rồi quay sang hỏi Nhật Nam.
-Ngươi cứ tìm hiểu con thú nhỏ đó vì sao mà chết trc đã,xác nó vẫn nguyên ở đó kìa.
Đội trưởng đội lính sai người mang xác con thú nhỏ đến nhìn,là 1 chú mèo nhỏ bẩn thỉu, nó là mèo hoang đói đến trơ xương nào phải thú cưng người ta nuôi chứ.

Mà con mèo này bị cắt cổ mà chết chứ đâu do con thú nào cắn hay đạp lên mà chết.
-Các ngươi muốn vu khống cho người khác phải không.

Muốn ta bắt về cho nhừ xương thì mới chịu sao.
-Ta sao biết đc Nguyễn gia các ngươi có bao che cho người khác làm ác hay không chứ, các ngươi trong mắt không người muốn nói gì chẳng đc.

Chúng ta đi.
Con trai thành chủ vẫn còn cứng miệng nói thêm mấy câu,rồi mới rời đi.
-Xin lỗi tiểu huynh đệ, mong ngươi đừng chấp nhặt hạng tiểu nhân đó.
-Sáng huynh không nhận ra đệ sao.

Nhật Nam đây.
-Trời ạ,Nhật Nam con trai của Quang thúc sao.

Đệ lớn quá đã cao gần bằng ta rồi,mẫu thân đệ mong đệ lắm, thường xuyên mắng vốn ngươi có chân đi mà ko có chân về,một lần rèn luyện là mất hút 2 năm.
Đây là Nguyễn Sáng đệ tử dòng chữ Huyền rất có tiềm năng lên dòng chữ Địa.

Anh ta là con 1 bằng hữu trong gia tộc của cha cậu.
-Vậy đệ về trc cho mẫu thân đỡ lo đã nhé.

Lúc khác nói chuyện cùng huynh sau.
Nhật Nam chạy nhanh về hướng Y Đạo Viện của mẹ.

Vừa thấy con trai Thư Y đã rơm rớm nước mắt.

Cô bắt con trai xoay vòng vòng rồi khen lấy khen để thằng bé lớn nhanh lại còn cứng cáp tu vi tiến bộ thần tốc.

Còn Nam cũng không tiếc lời khen mẹ xinh đẹp, có tư chất lãnh đạo mới 2 năm thôi mà đã có khí chất của thượng vị giả.
-À giới thiệu với mẹ đây là Tiểu Bạch huynh đệ của con,trong thời gian con luyện tập nó luôn là bạn bên cạnh.

Nó là song xí hổ rất quý đấy ạ.
Nàng vừa lòng xoa đầu chào đón Tiểu Bạch và cho nó vài viên kẹo nhỏ.


Tiểu Bạch vui sướng cọ vào tay nàng liên tục.
-Hahaha, con trai ta là tốt nhất,chẳng giống lão đầu gỗ trong nhà tối ngày chỉ biết đến rượu.
-Mẹ, ta về nhà gặp cha đc chứ,con có cách trị dứt điểm cho cha rồi ạ.
Thư Y tròn xoe mắt,con nàng đã có bản lĩnh đến vậy rồi sao.
Lão cha cậu giờ này vẫn đang vắt vẻo người nồng nặc mùi rượu.

Thấy vợ và con trai đã về,trong mắt ông ánh lên niềm vui nhưng miệng thì vẫn phun ra mấy từ lạnh nhạt.
-Chịu về rồi sao, ta đã nói rồi, ngươi không chết được mà mẫu thân ngươi tối ngày than vãn khiến tai ta sắp có kén rồi đây.
-Lão già chết tiệt,miệng chó không nhả đc ngà voi.

Con trai ta vừa về lão không nói đc câu nào tốt sao hả.
Rồi nàng lấy chổi vụt chồng túi bụi.
-Cha,người có muốn đc chữa khỏi ám tật và lấy lại hùng phong không.
Vèo…lão cha đến ngay trc mặt,ra dáng đạo mạo.
-Hài tử hiểu chuyện mau nói lại điều vừa nói cho cha nghe lại nào.
-Con sẽ cho cha gặp 1 cao nhân.

Người hãy đi chuẩn bị đi ngày người tái xuất không xa nữa đâu ạ.
Nhìn nét mặt nghiêm túc của con trai, Nhật Quang lại có chút hồi hộp vẻ lưu manh không nghiêm túc mọi khi tan biến sạch sẽ.

Trong lòng ông như có sóng cả,dù rất mong chờ nhưng ông vẫn về lại phòng mình để lắng lại cảm xúc.

Thư Y nhìn theo chồng mà đôi mắt cũng lấp lánh vui mừng cho chàng.

Nàng biết bấy lâu nay chàng ra vẻ bất cần khùng điên để tỏ ra nhẹ nhõm cho nàng bớt thương tâm.

Chứ 1 thiên tài cao ngạo như chàng thì mất đi năng lực là đau đớn nhất.
Nàng đóng kín tiểu viện,cho gia nhân ra ngoài hết và để Tiểu Bạch canh chừng.

Cả nhà 3 người đến phòng của cha mẹ.
-Cao nhân trị thương cho ta đâu.
-Là con đây chứ ai,độc của ngài con tự tin sẽ giải đc.
Cậu đã điều chế tốt “tỵ độc đan”, nhưng nghe cha nói đến cao nhân cậu liền câu thông với 1 người.
-Đây là đâu,gia tộc của ngươi sao.
-Vâng đây là Nguyễn gia tộc địa đấy ạ.

Cũng là nơi tôi sinh ra và lớn lên.
-Nguyễn gia, Nguyễn gia nào,Hoàng tộc Đại Nam sao.

Trời ạ sao không nói sớm ngươi là tộc nhân họ Nguyễn chứ.
Nhật Nam lại cảm nhận địch ý trong lời nói của Tam Tuyệt Lão với cậu.

Cậu “lại” thấy bởi vì ngay khi trong huyệt mộ Nhật Nam liên tục cảm nhận đc ác ý của lão.


Cậu sợ rằng mình nhầm,nhưng càng ngày càng chắc chắn vì”ngoại cảm” của cậu càng ngày càng tiến bộ.

Thiện chí của Sáng huynh hay địch ý của hội con thành chủ cậu đều cảm nhận chính xác,ko lẽ nhầm chỉ 1mình lão.
-Có chuyện gì vậy Tam Tuyệt Lão,ngài và gia tộc ta có thù hay sao vậy.
Thấy mình thất thố lão chữa thẹn ngay.
-Thù gì cơ chứ,chỉ là các lão tổ tộc ngươi rất đáng ghét,nếu gặp ta trong hoàn cảnh này sẽ cười ta thối mũi.

Ta thà chết cũng không muốn thấy cảnh đấy.
-Vâng các lão tổ thường chỉ trong nguyên lão điện không xuất hiện ở bên ngoài bao giờ.
-Không xuất hiện mới tốt,mà sao ngươi gọi ta làm gì vậy.
- Ta muốn người giúp ta xem bệnh cho cha ta 1 chút.
- Xem bằng cách nào đc chứ,ta đâu thể xuất hiện bên ngoài.
-Ngài cứ bám linh hồn của ngài vào của tôi, tôi sẽ nội thị để người nhìn thấy bệnh tình bên trong của cha ta.
-Ngươi biết nội thị sao?
-Nếu cộng hồn với mẹ ta thì mới làm đc,ta phải đợi đc linh hồn chúc phúc mói có thể bắt đầu học nội thị.
Từ lúc không tin tưởng lão nữa cậu phải nói dối để dấu bớt năng lực bản thân.
-Thế thì bắt đầu đi.
Thế là cậu để mẹ đặt tay lên đầu giống như cách thức cộng hồn đơn giản mà “luyện hồn tạp kí” đã nêu.

Cậu thì bắt đầu để tay có nhẫn của mình di chuyển qua ngũ tạng của cha.
- Hự,hộc…hộc …hộc.

Tam Tuyệt Lão người thấy hết đc chưa ạ.

Tôi mệt quá không duy trì lâu hơn đc.
- Thấy hết rồi,để cho cha ngươi dùng “ngũ sắc quả” đi sẽ vừa giải độc lại khôi phục hoàn toàn những tổn thương đã cố hữu lâu nay,”tỵ độc đan” thì chỉ giúp khu độc chứ không phục hồi nhanh chóng như vậy đc,cha ngươi trúng độc không nặng nhưng quá lâu rồi thôi.
Thế là Nhật Nam dùng tâm thức chuyển ra 1đống gần trăm trái lấp lánh đủ màu với lí do là bị chấn động linh hồn khiến tâm thức bị rối loạn.

Cậu mang ngũ sắc quả cho cha ăn.
Cha mẹ thấy cậu có trữ vật giới thì ngạc nhiên vô cùng nhưng cũng không hỏi nhiều.

Sau khi dùng trái cây con trai đưa gần như tức thì Nhật Quang thấy như sống lại cuộc đời mới khi mà ông trút bỏ đc hoàn toàn cảm giác nhoi nhói đau và lúc nào cũng bị chèn ép nơi lồng ngực.
Phù…phù.
Hơi thở dài,sâu rất hữu lực khác hoàn toàn trc kia.
-Cha từ từ đã hẵng vui.

Hãy dùng thêm những loại quả này và cùng Tiểu Bạch phục dụng viên ma hạch cấp 6 của hổ lớn để lại con nghĩ cả 2 sẽ đều tăng đáng kể đó.
Nhật Nam trọn ra 3 “khai khiếu quả” hệ phong,lôi và kim tương ứng với 3 hệ của lão cha.

Sở dĩ ông đc coi là thiên tài cũng vì sở hữu 3 hệ chiến đấu siêu mạnh này.
Tiểu Bạch đc gọi đến để kết hợp cùng cha.

Sau khi cùng lúc phục dụng 3 trái cây quý hiếm kia lão cha đã khôi phục tu vi 1 cách chóng mặt, ngay cả Tiểu Bạch chỉ là giúp ông dẫn truyền năng lượng thôi mà cũng đã nâng cao đến cấp 2 đỉnh phong rồi.

Cậu dặn Tiểu Bạch kĩ càng để nó và cha chuẩn bị tốt nhất rồi hẵng phục dụng viên ma hạch của hổ lớn.

Còn số trái cây còn lại cậu đưa hết vào nhẫn trữ vật của mẫu thân.

Trong gia tộc có gia chủ,đại trưởng lão và các bậc cao tầng đứng đầu các chức nghiệp là đc phát cho nhẫn trữ vật.

Còn như lão cha và các cao thủ khác thì tự kiếm đc thì dùng.
Mẫu thân vào phòng 2 người và mang cho cậu nhẫn trữ vật để cậu nhận chủ.


Cậu nhận lấy và kiểm tra.

Nhẫn này nhỏ hơn chiếc đc truyền thừa quá nhiều,mỗi bề chỉ khoảng 3 trượng mà thôi,nhưng như vậy cũng đủ quá rồi.
Hiện tại cậu đang nội thị nói chuyện với Chip.
-Ngươi thấy linh hồn lão ta có thuộc loại quá mạnh phải dè chừng không.

Nếu chiến đấu linh hồn ta và ngươi có bao nhiêu phần thắng.
-Nếu lão muốn chiếm lấy thân thể cậu,thì phải chiến đấu trong này phần thắng gần như bằng không.
-Là cướp lấy thể xác,ngươi nói cứ như… mà thôi ghê quá,còn phần thắng của chúng ta thì sao.
-3 phần,nhưng nếu học đc cách chiến đấu bằng linh hồn thì tôi tin ta sẽ nắm chắc 10 phần.
-Vậy hãy chuẩn bị sẵn sàng bất kì lúc nào nhé.

Ta nghĩ rằng lão không thật sự có ý tốt đâu.

Chỉ không hiểu tại sao lão chưa tấn công mà thôi.
Cha và Tiểu Bạch đã chuẩn bị để phục dụng ma hạch cấp 6 còn cậu thì ngày nào cũng chú tâm vào đống sách từ lão ta đem đến.

Mỗi khi có cuốn nào quý giá cậu đều lưu lại trong nhẫn trữ vật riêng mình.

Tam Tuyệt Lão thì luôn mất tăm mất tích lúc nào cậu tìm đến thì lão mới xuất hiện.
Hôm nay sau khi quan sát mọi thứ thuận lợi để lão cha nhập định sâu còn Tiểu Bạch lại ngủ thêm lần nữa,Nhật Nam mới câu thông với lão.
-Tam Tuyệt Lão trc đây công pháp chủ tu của người là gì.

Những cuốn sách quý giá nhất của người đâu,những thứ ghi chép bình thường kia không thể là những thứ quý giá với bậc đại năng như người đc chứ.
-Lão phổng mũi vì đc khen nên lấy ra khoe với cậu 2 cuốn sách”vạn dược phối phương” và “thiên trận phổ”.
Nhật Nam chỉ dở qua 1 luợt thì than khó hiểu chóng mặt quá.

Lão cười ha hả.
-Muốn hiểu đc những thứ cả đời ta tích lũy 1 sớm 1 chiều sao thành đc.

Còn nữa tuy rằng ngươi đã rất khá nhưng so với bậc truyền kỳ chân chính thì vẫn còn khoảng cách xa lắm.

Nói rồi hắn vuốt râu tự coi mình là bậc truyền kỳ đó.
Vậy người chủ tu võ học gì, và cho ta mở mang tầm mắt về cái gọi là tầm nhìn của vĩ nhân.

Xem thứ gì mới lọt đc vào tầm mắt của ngài ạ.
Lão lại đắc ý thêm lần nữa và cứ nghĩ rằng trẻ em thì không nói dối.
-Trẻ con tò mò a.

Đc rồi cho ngươi thấy chút không sao.
Lão lấy 3 cuốn sách để trc mắt cậu.

“tam thiên quan tưởng pháp” “kim cang bất hoại thể” và ”vô lượng pháp đạo đồ”.
Cậu cầm từng cuốn lật nhẹ từng trang rồi xoay trái ngó phải,chẳng khác nào “trâu xem bản đồ”.

Rồi trả lại cho lão.
-Khi nào lão sẵn sàng hãy chỉ dậy cho ta,hãy tin vào trí tuệ siêu việt này.
Lão nghĩ thầm.

May sao tên nhóc này có linh hồn ở cảnh giới thông minh chứ không chỉ là phế vật không hơn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận