Anh Hùng

Chuyện gì thế này!

Long sơn hỗn loạn, vô số thanh âm vang lên.

Hùng vận nguyên lực hô lên:

-Minh Thiên, Minh Kiên lão tặc đi ra chịu chết.

-Nếu ngươi không ra ca đập nát cái phá sơn này.

Hắn lớn tiếng nói, thanh âm rầm rầm đột nhiên truyền khắp mỗi ngóc ngách học viện.

- Cuồng đồ phương nào, dám tới long sơn khiêu khích?

- Chán sống?

- Là ngươi?

Vài trăm Võ Quân bay ra, mặt giận giữ nhưng khi thấy Hùng mấy lão hoảng sợ, chuyện Hùng làm mấy lão cũng biết, một số người run rẩy, chân nhũn ra.

Có người bạo gan lên tiếng:

-Anh Hùng mặc dù Thiên trưởng lão không đúng nhưng ngươi không nên phá hủy long sơn.

-Ít nói nhảm! Không muốn chết thì cút ra.

Hùng đẩy ra một chưởng khiến toàn bộ Võ Quân phun máu rơi xuống dưới trọng thương, không dậy nổi.

Vận nguyên lực, triển khai thần thức xác định vị trí 2 lão tặc, Hùng quay sang Dương:

-Đệ bảo vệ Ý, ca lên núi giết người.

Tất cả thanh âm đều biến mất, toàn trường chỉ còn lại có tiếng hít thở ồ ồ, gần ngàn Võ Quân vừa ra không dám ngăn cản, sợ hãi lui lại mặc Hùng lao thẳng lên núi.

Bay tới vị trí Minh Thiên, Hùng tóm lấy hắn tung thẳng một đấm vào mồm làm hắn gãy hết răng rồi tháo chân tay hắn xuống. Tiếng gào thảm thiết vang lên làm mọi người ớn lạnh, tiểu tử này quá tàn nhẫn.

-Hừ lão già đáng chết, dám làm tổn thương nữ nhân ca.

Chấn Minh Thiên thành bụi Hùng nhìn qua Minh Kiên đang run lẩy bẩy.

Sống càng lâu càng sợ chết Minh Kiên sợ hãi run cầm cập tè cả ra quần, rơi xuống bên dưới làm mùi khai bốc lên. Mọi người khinh bỉ: ‘ Không hiểu sao lão nhát như vậy mà tu luyện tới Võ Thánh được’.

- Dừng tay!

Thanh âm tràn đầy uy nghiêm vang lên, một đạo nhân ảnh từ góc nào đó của Long sơn bắn ra ngoài, khí tức đỉnh Võ Thánh cuồng quyển, giống như trời long đất nở. Mặc dù khiếp sợ trước khí thế lúc trước Hùng gây ra nhưng hắn không thể bỏ mặc Minh Kiên truởng lão. Dù gì Kiên trưởng lão tu vi trung cấp Võ Thánh, nếu lão chết học viện tổn thất lớn.

-Viện trưởng cứu..cứu....ta?

Minh Kiên run bần bật bay tới bên cạnh viện trưởng. Hùng không hề giết lão ngay. Lông mày viện trưởng nhảy lên, ánh mắt nhìn về phía Hùng trở nên vô cùng thận trọng. Hắn lần đầu tiên nghe nói về Hùng, tiểu tử này chém giết Văn Nam hôm khai giảng, thấy Hùng thiên phú tốt nên quyết định cho qua. Bất quá, lúc đó Hùng cũng chỉ là Võ sư. Cho đến khi đại hội tân sinh Hùng đạt tới võ tướng, mới để cho hắn khiếp sợ chân chính nhớ lấy cái tên này ý muốn thu làm đồ đệ. Tới lúc Hùng cứu Ý, hắn mới biết Hùng mạnh tới chừng nào.

-Chàng thanh niên dừng lại đây thế nào?

-Lão quỷ cút sang một bên, hôm nay không ai có thể ngăn cản ca được?

Hùng không thèm để ý tới lão.

Nhìn dáng vẻ trọng thương của Hùng. Bách Khoa viện trưởng tự tin hơn:

-Ta cũng muốn xem ngươi có thể làm được gì!

Bốp!" Một tiếng vang giòn tan, Bách Khoa viện trưởng bị tát bay ra sau, trên chòm râu hoa râm dính đầy đốm máu tươi, trên mặt hắn đầy vẻ cổ quái, sợ hãi, phẫn nộ hỗn tạp không nói nên lời. Tiểu tử bị thương nặng mà vẫn còn mạnh như vậy, lão thậm chí không nhìn thấy Hùng tát mình như thế nào.

"Ầm! Ầm! Ầm!" Hùng bắt đầu điên cuồng ngược đãi đánh đập viện trưởng.

-Ai cho ngươi thích xen vào chuyện người khác.

-Ai cho ngươi cản ca.

-Lão già mà không lên nết!

Khí phách!

Mọi người ở chung quanh thấy đều kinh ngạc trố mắt, tên này quá trâu rồi, ngày đầu đi học giết người, hiện tại ngay cả viện trưởng cũng đè ra đánh thành đầu heo. Mấy Võ Thánh vừa định lao lên cũng tràn đầy sợ hãi, không dám chạy lên chịu đòn.

Hưu, hưu!

Hai đạo nhân ảnh phá không mà đến, cũng là lão giả sáu mươi tuổi, một người áo xám tro, một người áo nâu. Hai lão đứng mà khiến hư không run rẩy gấp khúc, họ là hai người sáng lập Bách Khoa viện, Mạc Đế cùng Nguyên Đế, tu vi trung cấp Võ Đế, đệ nhất cao thủ Bách Khoa viện.

Hùng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cường giả mạnh như vậy, không hổ là Võ Đế. Nếu mình toàn thịnh không cần phải sợ nhưng lúc này trọng thương khó mà thắng được hai người liên thủ.

-Lão già, không ở nhà ngủ mà chạy loạn làm gì, cẩn thận té chết.

Hai lão cũng không tức giận.

Mạc Đế mở miệng: “Anh Hùng dừng tại đây thế nào? Học viện sẽ phạt nặng Minh Kiên.”

-Phạt chó má gì! Chỉ cần Minh Kiên chết ca sẽ dừng lại.

Thấy Hùng kiên quyết như vậy, Nguyên Đế quay sang Mạc Đế: “ ông bạn già hơn 10 vạn năm chúng ta không liên thủ, thật hoài niệm à, Anh Hùng chúng ta lên không chiến một trận nếu không sẽ phá hủy nơi đây.”

Mạc Đế mỉm cười hô:" Được".

Nói xong hai lão phá không bay lên.

Hai lão tin tưởng Hùng. Nhưng mà Hùng không tin mình, hắn quay qua phách một trưởng chấn Minh Kiên thành bụi tiếp đó hắn nhắm vào long sơn phách vào vài chưởng đánh sập ngọn núi này.

Đầu heo, à nhầm Bách Khoa viện trưởng đang xấu hổ muốn chết thấy vậy phun một ngụm máu ngất xỉu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui