Anh Không Biết


Editor: KiL
Lúc Hướng Vãn về đến nhà, Hướng Duy Trân còn đang xem liên hoan đêm Trung thu, thấy cô về tới sớm như vậy, vẻ mặt có chút kinh ngạc, trong lòng có hơi thất vọng.
Khi cô đến gần một chút, Hướng Duy Trân đột nhiên cảm thấy dáng vẻ của con gái có chút khác thường, cụ thể là nơi nào thì bà nói không ra, chính là cảm thấy từ đầu đến chân cô đều không bình thường.
"Sao mà về sớm thế?" Bởi vì không nghĩ được gì nên cũng chỉ hỏi một câu.
"Ừm." Hướng Vãn cố gắng làm ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì, gảy gảy tóc, "Thời tiết không tốt lắm, có mây, nhìn không thấy trăng, muỗi lại quá nhiều, cắn khắp người." Ngừng một lát, "Con đi tắm đây, trên người ngứa muốn chết."
Sau khi cô xoay người, ánh mắt Hướng Duy Trân rơi trên làn váy sau lưng cô, một chiếc váy mới tinh, mặc vào chưa tới hai tiếng mà đã nhăn thành như vậy?
Lập tức rối rắm đầy mặt.

Nhất định là không quen, ngồi không đúng tư thế.

Hướng Duy Trân bất đắc dĩ thở dài, ai, đứa nhỏ này, khi nào mới có thể làm một cô gái danh xứng với thực đây?
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì thực lực của bản thân Hướng Vãn, cho tới bây giờ Hướng Duy Trân không cần lo lắng cô ở bên ngoài sẽ bị người khác bắt nạt, ngược lại luôn luôn là cô đánh người khác, cơ hội bị cha mẹ người khác tìm tới cửa tương đối nhiều, kiểu tư duy theo quán tính này, trực tiếp dẫn đến lúc Hướng Duy Trân phát giác con gái khác thường, đã đánh mất khứu giác nhạy cảm cơ bản nhất của một người mẹ.

Nếu như không phải một ngày nào đó sau này, Hướng Vãn chủ động đề cập với bà, bà vĩnh viễn sẽ không biết, vào cái đêm trăng tròn này, con gái bà đã làm một cái quyết định to gan như thế nào.
Hướng Vãn ngâm trong bồn tắm, bình thường cô đều dùng vòi sen, nhưng đêm nay cô thực sự cảm thấy mệt mỏi.

Trên đường cô cũng không cảm giác được bất luận cái gì không ổn, có lẽ là tâm tình làm phân tâm sự chú ý, đến lúc cởi ra quần áo, nhìn mình trong gương, cảm giác mệt mỏi kia lại giống như vi khuẩn sinh sôi, tràn ra từ mỗi một lỗ chân lông, cuối cùng dệt thành một tấm lưới lớn vô hình trên làn da, bao phủ cô ở bên trong cực kì chặt chẽ, tránh thoát ra sao cũng chẳng thấm vào đâu.
Khắp nơi trên người cô là dấu vết anh lưu lại, trước ngực cùng trên đùi là nhiều nhất, tất cả rõ ràng nhắc nhở cô, cách đây không lâu cô đã trải qua cái gì.
Trước kia không hiểu lắm câu nói đàn ông là cầm thú, sau khi trải qua mới thấu hiểu rất rõ.

Thể lực người đàn ông kia rất tốt, tố chất thân thể hạng nhất, kĩ thuật đạt cấp năm, xem như cô là dạng người có tố chất thân thể hơi tốt mà giờ phút này nằm trong bồn tắm cũng bắt đầu cảm thấy toàn thân đau nhức, nếu đổi thành một cô gái bình thường thì khẳng định ngày mai đi đường đều sẽ trở nên khác thường.
Mặc dù cảm thấy có chút mệt mỏi nhưng cô cũng không buồn ngủ, chuyện xảy ra đêm nay có khả năng cả một đời này cô cũng không quên được.
Hướng Vãn biết đêm nay nhất định mình sẽ mất ngủ, cho nên tắm rửa xong, cô trực tiếp ngồi xuống bàn sách.
Cô mở ngăn kéo dưới mặt bàn ra, từ bên trong lấy ra một quyển nhật ký, cô không phải là kiểu con gái thích viết nhật ký kia, chẳng qua có một đoạn thời gian tâm tình cô không tốt lắm, lại không thể nói với người khác, cho nên học mấy cô bé cùng tuổi, mua quyển nhật ký để ghi chép tâm sự của mình, có điều cô cũng không kiên trì nổi, sau ngày mùng hai, rốt cuộc cô không còn viết tiếp.
Mở trang tiêu đề ra, Hướng Vãn rút ra một tấm ảnh đã ép dẻo, đây là một tấm ảnh chụp chung, mặc dù đã ép dẻo nhưng vết tích xé rách ở giữa vẫn rất rõ ràng.
Hơn mười năm trước kĩ thuật chụp ảnh chẳng ra sao cả, pixel của máy ảnh kĩ thuật số cũng không cao, trong tấm ảnh là cô mười hai tuổi tựa ở bên người một người đàn ông mặc quân trang, cười đến kiềm chế mà thỏa mãn.
Trong lòng Hướng Vãn luôn chứa một giấc mộng anh hùng, mà giấc mộng này từ một năm kia Ôn Hoa Bình đi trật đường mà càng trở nên bức thiết.

Cô nghĩ, từ nay về sau, cô và mẹ đã không còn người đến bảo vệ, cô phải cấp bách khiến cho mình trở nên mạnh mẽ, để không ai có thể đến ức hiếp cô và mẹ.
Ngay lúc này, Hướng Vãn lần đầu tiên nhìn thấy Giang ngủ Chu.
Vào Ngày quân đội mười hai năm trước, trường học tổ chức cho đội viên đội thiếu niên tiền phong đi tặng hoa cho các chú giải phóng quân, Hướng Vãn với tư cách là đội viên ưu tú của đội thiếu niên tiền phong, trực tiếp có được vinh hạnh đặc biệt này, mà Giang Ngư Chu là năm đó cứu người trong sự cố vùng núi đổ sập nhận được tuyên dương.
Sau khi Hướng Vãn tặng hoa tươi trong tay cho cái chú đẹp mắt trước mặt này, rất kính trọng kính chào anh bằng nghi thức của đội thiếu niên tiền phong.
Lúc kết thúc, cô lớn mật kéo lại tay anh, hỏi: "Chú Giang, cháu phải như thế nào mới có thể làm một người giống như chú?"
Lúc ấy Giang Ngư Chu 22 tuổi trẻ tuổi lại đẹp trai, cúi người nói với cô tám chữ, trong kí ức của Hướng Vãn đến bây giờ vẫn còn mới mẻ: "Học tập thật tốt, mỗi ngày tiến lên."
Mặc dù sau này cô biết đây chẳng qua là một câu an ủi xã giao, cũng không có bao nhiêu thành ý ở trong đấy, nhưng tại lúc ấy, lại là câu cỗ vũ lòng người nhất cô từng nghe qua.
Cô lại hỏi: "Lớn lên cháu có thể đến tìm chú không?"
Giang Ngư Chu lại cười lên, dáng vẻ lúc cười lên càng thêm đẹp mắt: "Được, chú chờ cháu tới tìm chú."
Cô bé mười hai tuổi đã hoàn toàn xem lời của anh như thánh chỉ, xem anh tồn tại như là thần tượng.

Cô quả thật nghe lời anh nói, càng thêm cố gắng học tập, gia tăng cường độ rèn luyện.
Lý tưởng của mấy cô gái nhỏ đơn giản là làm giáo viên, làm vũ công, làm ca sĩ nổi tiếng gì đấy, mà lí tưởng của Hướng Vãn lại lạc quẻ một mình, cô muốn làm giải phóng quân.
Chỉ vì: Chú chờ cháu.
Một câu hứa hẹn, cả đời cô đều đang vì đó mà cố gắng.
Chỉ tiếc, giữa hiện thực và lí tưởng cuối cùng vẫn là cách một khoảng cách.
Hướng Vãn một đêm không ngủ, ngày hôm sau rời giường phát hiện bộ dạng mình có chút thảm thương không nỡ nhìn: Mí mắt sưng vù, hai mắt đỏ hoe, màu da trắng nõn từ trước đến nay trở nên sạm màu rất nhiều.
Thân thể xảy ra thay đổi về chất, các phương diện khác cũng đi theo thay đổi sao?
Bình thường Hướng Vãn trước giờ không trang điểm, có điều sáng nay trước khi ra cửa, cô tiêu tốn mười mấy phút để lấy ra mấy món đồ trang điểm mà năm ngoái mua khi tham gia buổi đồng ca của trường rồi bôi vẽ trên mặt mình mỗi thứ một lần.
Giữa trưa lúc ăn cơm tại nhà ăn đụng phải Tô Thuần, đối phương quan sát mặt cô cả nửa ngày.
"Tối hôm qua mệt quá rồi?" Không hổ là người từng trải, một câu nói toạc ra Thiên cơ.
Hướng Vãn không biết trả lời cô ấy như thế nào.
Tô Thuần lại hỏi: "Ngắm trăng ở đâu? Nhà anh ấy? Hay là.......!Khách sạn?"
Khuôn mặt cô ấy cười đến nhộn nhạo, Hướng Vãn lại không có tâm tình nói đùa với cô ấy, nhưng cũng không giải thích rõ ràng, chỉ sợ cô ấy sẽ còn hỏi thêm cái khác.
"Em với anh ấy tách ra rồi."
"Ừm......!Hả?" Tô Thuần kinh ngạc ngẩng đầu, không xác định hỏi lại một lần, "Em nói cái gì?"
Hướng Vãn đành phải lặp lại: "Em nói em với anh ấy đã tách ra."
"Vì sao? Không phải trước đó vẫn còn rất tốt à?"
Lúc này nếu còn không nói nguyên nhân cho Tô Thuần thì quá không đủ là bạn bè, đối với việc giải quyết vấn đề độc thân của cô, Tô Thuần vẫn luôn rất quan tâm, đó là loại quan tâm chân tâm thật ý, cũng không phải để ra ngoài tám chuyện hay là có mục đích khác, Hướng Vãn hiển nhiên có thể phân biệt được.

Cho nên cô quyết định đem tất cả mọi chuyện của mình nói hết cho cô ấy.
Nhà ăn không phải là nơi có thể nói chuyện, sau khi cơm nước xong, Hướng Vãn cùng Tô Thuần đi đến dưới tàng cây trước thư viện.
Nắng gắt cuối thu có uy lực gay gắt, mặt trời giữa trưa rực rỡ chói mắt, cũng may có gió, hai người lại đứng dưới cây nên cũng không cảm thấy nóng bức.
"Cái gì? Ba của em là anh rể của anh ấy?" Tô Thuần kêu to lên, đây là kịch bản tổng giám đốc cẩu huyết sao? Làm sao mà có chuyện trùng hợp như vậy?
"Là người anh rể thứ hai của anh ấy." Hướng Vãn uốn nắn nói, "Anh rể lúc đầu của anh ấy ở trong quân đội, đã hi sinh trong một lần thi hành nhiệm vụ."
"Nhưng mà em là em, ba của em là ba của em, anh ấy không đến mức bởi vì cái này mà giận chó đánh mèo lên em đi, huống chi, đối với việc này bọn em cũng là người bị hại."
"Dĩ nhiên không phải bởi vì cái này, anh ấy chán ghét em là bởi vì cháu gái anh ấy."
"Chính là cô con gái kế kia của ba em?"
"Đúng vậy, có một lần cháu gái anh ấy không cẩn thận bị xe đụng phải, đâm bị thương chân, hiện tại đi đường cũng còn có chút cà thọt."
Tô Thuần không hiểu, "Cái này có liên quan gì đến em?"
Hướng Vãn không trả lời, sau một lát giống như là kết luận mà nói một câu: "Cô ta là tự làm tự chịu."
Trong lòng cô vẫn luôn có cái gai, mặc dù sớm đã nát trong lòng nhưng mỗi khi nhớ lại, vị trí đó vẫn không khỏi có chút kích động.

Đây là một câu chuyện cẩu huyết mà quanh co, đã nhiều năm như vậy, cô vẫn không thể nào buông bỏ.

Mà Giang Ngư Chu cũng giống vậy, anh vẫn như cũ vì chuyện này mà tràn ngập chán ghét đối với cô, cho dù một khắc trước hai người vừa mới từng có tiếp xúc da thịt cũng không bù được.
Gió thu chầm chậm thổi qua, lúc này câu chuyện dưới cây cũng đến hồi cuối.
"Vler, còn nhỏ mà đã ác độc như vậy? Đụng què cô ta là đáng đời mà." Tình tiết câu chuyện quá làm cho người chấn kinh, dẫn đến người nghe duy nhất Tô Thuần nghe xong liền mắng lên.
Hướng Vãn dù sao cũng đã sớm quen thuộc, phản ứng của cô rất bình tĩnh, "Chị tin tưởng lời em nói?"
"Đương nhiên là chị tin tưởng." Tô Thuần trả lời, lại hỏi, "Lão Giang là vì cái này ghi hận em?"
Hướng Vãn gật gật đầu, "Đúng vậy, hận mười hai năm, lúc trước nếu không phải ba em không cho em đi qua, anh ấy ngay cả khả năng bóp chết tim em đều có."
"Thế vì sao em không giải thích với anh ấy?"
"Giải thích cái gì đây, ngay cả ba em cũng cảm thấy là em đang kiếm cớ, mà bộ dạng lúc đó của Giang Ngư Chu rất đáng sợ, ba em bất quá chỉ là thay em nói câu con bé không phải cố ý, anh ấy liền xách ba em lên đánh một trận, trong tình huống đó em đi lên giải thích anh ấy sẽ nghe sao?"
Tô Thuần thở dài, "Đó là người thân của anh ấy, anh ấy tất nhiên là đứng về phía bọn họ, có điều làm sao mà anh ấy đần như vậy chứ? Nhìn chị gái của anh ấy là biết, một người phụ nữ đoạt chồng của người khác thì làm sao có thể dạy dỗ ra một đứa con gái tốt đây."
Hướng Vãn mỉm cười, Tô Thuần đối với cô chính là chân ái.
"Có điều, chị cảm thấy bây giờ em có thể thử lại một lần nữa." Tô Thuần tiếp tục nghĩ kế cho cô, "Lúc đó anh ấy chẳng qua là tức giận váng đầu mất lí trí, huống chi bọn em cũng đã chung đụng mấy tháng, anh ấy hẳn là có thể nhìn ra em không phải loại người như vậy."
Hướng Vãn vẫn lắc đầu, "Thái độ tối qua của anh ấy đã nói rõ hết thảy, em còn mặt dày mày dạn làm gì, huống chi em căn bản không làm gì sai, không cần ăn nói khép nép với anh ấy."
Tô Thuần suy nghĩ một chút nói: "Cái phản ứng kia của anh ấy tối qua cũng là bình thường, dù sao anh ấy cũng không biết em chính là cô bé năm đó." Nói đến đây cô ấy dừng lại, hỏi một câu: "Mà sao anh ấy không nhận ra em chứ?"
"Em và anh ấy gặp nhau trước đó, về sau ba em cưới chị anh ấy, sau đó bọn em không còn gặp mặt nữa, cho nên anh ấy vẫn luôn không biết thân phận của em, chỉ coi em là một đứa trẻ râu ria."
"Trách không được." Tô Thuần gật gật đầu, đem đề tài kéo về lại, "Chị nghĩ bây giờ anh ấy cũng cần tỉnh táo, có lẽ chờ anh ấy nghĩ kĩ lại, anh ấy cũng sẽ rõ ràng, em căn bản không phải là người độc ác như vậy.

Nếu như thật sự không được, chị ra mặt giúp em giải thích tất cả, em thấy thế nào?"
Khóe miệng Hướng Vãn rũ xuống, cô là cảm động tâm ý mà Tô Thuần đối với cô, "Nếu anh ấy tin tưởng thì tự nhiên sẽ tin tưởng, nếu anh ấy không tin, ai đi nói cũng vô dụng."
"Mà lại....." Cô nói tiếp, "Một người không chịu tin tưởng nhân phẩm của em, coi như người đó dù có tốt em cũng không hiếm lạ gì."
Quyết định tối hôm qua là lần đánh cược cuối cùng để cô buông tay, kết quả, cô thua triệt để..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui