Dù sao thì nhìn lại trong xe cũng không còn nơi nào có hai ghế trống gần kề nhau nữa.
Người có cặp thì đi theo cặp, người không có thì ngồi một mình, ghế đôi nhanh chóng không còn một cái.
Một chiếc xe bốn mươi chỗ cũng chẳng còn dư mấy cái ghế trống, số lượng quả thật khiến Thanh Đường kinh ngạc.
Nhưng so với vấn đề hiện tại vì không đáng để anh quan tâm cho lắm.
Sau khi nhận ra tình huống kỳ lạ lúc này anh liền im lặng nhìn sườn mặt của người bên cạnh, lại không chú ý người ngồi ở gần lối đi đang nhìn cái tay đang nắm lấy nhau của họ với vẻ mặt rất kỳ quái.
Người nhìn thấy cũng không ít, nhưng ai nấy đều giống nhau, tràn ngập vẻ kinh dị nhìn họ, cũng có quan sát Thanh Đường, trong lòng lại hô to sắp có chuyện vui để xem.
Còn Tề Giản thì mặt lại chẳng có bao nhiêu cảm xúc.
Hắn chỉ dừng ở chỗ người kia một giây thì liền đảo mắt một vòng quanh không gian bên trong xe.
Dáng vẻ hoàn toàn làm lơ cô gái nọ của hắn khiến người chưa biết chuyện thầm than trong lòng.
Nhưng Tề Giản nào có quan tâm.
Sau khi xác định thật sự không còn hai ghế trống liền nhau, hắn không chút khách khí liền liếc mắt nhìn Lục Hạo Đình đang ngồi một mình ám chỉ.
Vị trí còn trống bên cạnh hắn nhìn là biết để dành cho Giang Hâm.
Còn Lưu Khiếu đang ngồi với bạn gái của anh chàng, Diệp An.
Lục Hạo Đình ngoài mặt làm ra vẻ giận mà không thể nói nhưng lại rất khẳng khái đứng dậy nhường chỗ.
Sự chuyển động này của hắn khiến vài người thần kinh thô, còn chưa nhận ra cái gì kinh ngạc.
Đợi đến khi nhìn thấy Tề Giản kéo tay một người, còn tận tình để đối phương ngồi vào trong, mình ngồi ở ngoài thì mới rớt tròng mắt ra.
Trong xe nhất thời im ắng dị thường.
À không, cũng không hẳn là rất im ắng.
Chính là bỗng nhiên bị mất chỗ, Lục Hạo Đình đang định tìm một nam sinh đang ngồi một mình bảo đối phương nhường ra cho hắn và Giang Hâm ngồi chung thì lúc này dị biến phát sinh.
Giang Hâm đã bị một ai đó nắm cổ tay kéo một cái.
Phịch!
Lực đạo kia dứt khoát, cộng thêm yếu tố bất ngờ khiến Giang Hâm không kịp đề phòng, một nửa thân trên ngã lên đùi người vừa kéo hắn.
Nghĩ mà xem, Giang Hâm dù gì cũng là một Alpha.
Ở trong nhóm hắn cùng Lục Hạo Đình tuy không ngừng giành nhau vị trí thứ ba thứ tư xếp theo hình thể nhưng cũng đủ thấy hắn vẫn là một Alpha thân cao thước tám lăm, nặng bảy tám mươi ký.
Vậy mà người kia đối với hắn không phòng bị đè lên một cái rõ mạnh lại không rên lấy một tiếng, còn giúp hắn bảo vệ đầu, không để cho hắn đập vào chỗ nào.
Đối với cái tay vô tình chống mạnh lên bắp đùi mình lại xem như không thấy.
Mấy người trong nhóm liền kinh dị nhìn qua.
Trong lúc vô tình không khí xấu hổ trong xe lại có chút chuyển biến quái dị lạ thường.
Giang Hâm bị người kéo một cái cũng hết hồn.
Đợi hắn nhỏm người dậy liền không nhịn được mắng: "Làm cái gì vậy hả!?"
"..."
Đối phương không trả lời.
Trong xe cũng lắng đọng.
Giang Hâm không thấy ai nói chuyện lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cái tên khốn vừa kéo mình.
Nhưng đợi hắn hoàn hồn lại nhìn rõ, đập vào mắt hắn là một lòng ngực vừa thô vừa to cũng chẳng kém cạnh chi với thằng bạn thân của mình.
Hắn sững sốt một giây rồi ngẩng đầu lên nhìn ngũ quan chủ nhân của khối thân thể kia.
Thời điểm chạm vào đáy mắt sâu hun hút của đối phương, hắn sững người, nhưng vẫn khó hiểu hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Ngôn Chử nhìn chằm chằm vào mặt hắn chừng ba giây mới hé đôi môi đầy nhưng đường nét hoàn hảo của mình ra thản nhiên nói: "Ngồi ở đây."
"..."
Xung quanh bốn bề vắng lặng.
Có lẽ là do theo không kịp tiết tấu đi.
Nhưng chính là không ai lên tiếng, trừ một người muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng vẫn là cắn môi buông tha cho.
Tề Giản liếc mắt nhìn Ngôn Chử một cái thật sâu rồi quay mặt đi.
Lục Hạo Đình sau mấy giây sững sờ thì chậc một tiếng, ánh mắt còn có chút tìm tòi nhìn khuôn mặt không nhiều biểu tình của Ngôn Chử rồi đặt mông ngồi luôn xuống cái ghế gần hành lang bên cạnh mình.
Thành ra bốn người đàn ông trong nhóm vô tình đều ngồi gần đường đi, dùng thân tạo thành một hình vuông khá đều đặn.
Thật ra như vậy cũng không phải không tốt, cũng dễ nói chuyện.
Còn người có chút tâm không cam tình không nguyện Giang Hâm sau đó đã ném vấn đề không tình nguyện gì đó ra sau đầu rồi động thân ngồi lại cho đàng hoàng.
Bản thân hắn nghĩ, hắn một người đàn ông, làm ra cái cảm xúc đàn bà kia làm gì.
Không phải chỉ là ngồi thôi sao? Hắn không có ý kiến.
Ban đầu hắn có ý kiến chỉ là vì đối phương hành động tùy tiện mà thôi.
Nhưng chỉ vì chút sự tình này mà bốn người cứ thế xoay không khí trong xe một vòng, vậy mà đã rời xa vấn đề hiện tại đến tám xứ nào rồi.
Cho đến khi mọi thứ yên ắng lại, trông thì có vẻ yên bề gia thất...!Khụ! Thì lúc đó người ta trong lúc lơ đễnh nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Tề Giản mới giật mình nhớ lại chuyện lúc nãy..