"Được rồi."
Thanh Đường thản nhiên đáp lại, còn lôi một cái tai nghe ra, một đầu đút vào tai mình, một đút vào tai tên nhóc to xác khi ngồi cũng cao hơn hắn một cái đầu, dáng vẻ chuẩn bị kỹ lưỡng cho chuyến hành trình cực kỳ tự nhiên và hài hòa.
Nếu bên cạnh không đứng một kẻ thứ ba thì tốt biết bao.
"Phí Nhi, về chỗ thôi."
Nhìn tình cảnh càng ngày càng xấu hổ, Tô Thanh Thanh đúng lúc đến giải vây, kiên quyết kéo Nhiếp Phí Nhi trở về chỗ ngồi.
Cứ ngỡ vậy là xong, Nhiếp Phí Nhi cũng xem như nhận mệnh rồi đi.
Ai biết cô nàng vừa ngồi xuống liền như người trong mộng tỉnh táo lại, không tin được hô lên: "Không thể nào!"
"Anh ta là..."
Nhưng cô nàng còn chưa kịp la hết đã bị Tô Thanh Thanh vội vàng bịt miệng lại khi nhẻm thấy bả vai Tề Giản dựng lên.
Trong lòng cô hoảng phát sợ, cũng thầm mắng Nhiếp Phí Nhi này bình thường thông minh sao giờ lại hành xử ngu ngốc như thế.
Chẳng lẽ trước nay cô nàng đã trải qua quá thuận lợi nên cho rằng mọi sự đều sẽ không đi ngược lại vào một ngày nào đó hay sao?
Có lẽ đi.
Nhiếp Phí Nhi nghĩ rằng mình là O, lại có gia có cảnh, cô ta làm gì cũng phải được tha thứ.
Nhưng ác nổi người cô ta theo đuổi lại một gia thế không kém cô ta thậm chí là hơn, hai là tính tình cực kỳ cục súc, chưa từng thế hiện cái gọi là phong độ đàn ông gì đó.
Tô Thanh Thanh không nhắm được hậu quả của câu nói có thể phát ra từ miệng Nhiếp Phí Nhi kia, cũng không muốn mạo hiểm.
Mà cô liều mạng như vậy là bởi vì Nhiếp Phí Nhi còn có ích cho cô, không thì cô đã bỏ thí rồi.
Cho nên sau khi thấy bả vai của tên ôn thần nào đó có vẻ như đã bị người bên cạnh khuyên nhủ ngồi trở lại, cô liền nhỏ giọng giảng giải cho Nhiếp Phí Nhi, để cho cô ta biết cách cô đang làm không hề đúng, không chỉ đẩy xa khoảng cách của cô ta và Tề Giản mà có khả năng muôn đời sẽ không có cơ hội.
Đối với lý luận này Nhiếp Phí Nhi chưa chắc đồng ý, thậm chí là khinh thường.
Nhưng với cách nói của Tô Thanh Thanh, đối phương là B mới tốt, điều đó chứng tỏ chuyện gì cũng đều có thể xoay chuyển.
Nhiếp Phí Nhi có vẻ cũng không phải ngu, lại chấp nhận cách nói này cho nên cả quá trình sau đó cô nàng đều rất im lặng.
Dần dần theo người xung quanh lôi kéo cô nàng cũng đã có thể trò chuyện bình thường.
Mặc dù lâu lâu Thanh Đường vẫn có thể cảm thấy cái nhìn ác ý từ phía sau hướng tới nhưng anh vẫn không bận tâm mà dựa đầu vào bả vai tên nhóc to xác nhà mình, im lặng nhắm mắt dưỡng thần.
Đến lúc này mối quan hệ của họ xem như chính thức được đưa ra ánh sáng.
Khó chắc không có kẻ ngu cứ tỏ ra hồ đồ giống Nhiếp Phí Nhi nhưng sẽ không phải đoán già đoán non nữa.
Đương nhiên phiền phức vẫn sẽ hướng anh kéo tới, nhưng anh sẽ sợ?
"Anh là ai? Sao tôi chưa từng thấy anh trong hội học sinh?"
Giang Hâm lúc này mới có thời gian để ý người ngồi bên cạnh, lại không nhịn được thắc mắc.
Hắn có thể chắc chắn hắn chưa từng thấy người này.
Bởi cái thân hình đồ sộ kia chỉ cần gặp một lần là ai cũng sẽ khắc ghi trong trí nhớ.
Người nghe thấy câu hỏi của Giang Hâm không chỉ mình Ngôn Chử, nhưng người có vẻ nhận ra Ngôn Chử là Lưu Khiếu lại không có cơ hội cập nhật thông tin cho bạn mình, bởi vì đương sự đã lên tiếng.
"Tôi không phải người của hội."
Đối phương trông có vẻ là người ít nói, điệu bộ đặc biệt kiệm lời, âm thanh còn có chút xa cách nữa.
Nhưng chịu trả lời chứng tỏ đối phương chịu tiếp chuyện.
Cho nên sau đó Giang Hâm liền hỏi tiếp: "Anh học năm mấy? Khoa gì?"
"Năm bốn, khoa nhạc cụ cổ truyền."
Giọng đối phương vẫn lãng đãng như vậy, nhưng lại khiến Giang Hâm giật mình.
Hắn không khỏi đưa mắt quan sát người bên cạnh thêm một lần, nghiêm túc nghiệm chứng xem rốt cuộc bốn chữ "nhạc cụ cổ truyền" có chỗ nào hợp với đối phương.
Nếu đối phương không nói, hắn còn nghĩ đối phương là sinh viên khoa thể dục thể thao nữa đấy.
Cái thân hình này hắn chưa đứng lên nên không có chắc là cao bao nhiêu, nhưng đồ sộ là phải ngang ngửa Tề Giản.
Liệu có thích hợp với môn học thơ mộng như vậy?
Ngôn Chử lại không để bụng ánh mắt dò xét của hắn mà lại thản nhiên để cho hắn nhìn, bản thân cũng có qua có lại, nhìn chằm chằm hắn.
Giang Hâm xăm soi một hồi mới quay lại vấn đề cũ hắn muốn hỏi: "Cậu theo ai đến đây thế?"
Đối phương là Alpha, nếu theo đoàn thì chắc phải là gia quyến của ai đó chứ.
Nhưng đối phương lại ngồi một mình...!Này quả thật là khó hiểu chồng chất.
"Không theo ai..."
Lúc nói Ngôn Chử vẫn nhìn chằm chằm người trước mặt, lời đến cuối lại giống như mang theo ẩn ý khó lòng nghe ra được.
Ít nhất là Giang Hâm nghe không ra.
Sau đó hắn liền nghe đối phương nói: "Họ nói có một người có thể chơi nhạc cụ như tôi có thể trợ hứng cho chuyến đi."
"Khụ khụ khụ!!"
Hắn vừa nói xong liền có một người đang yên đang lành lại điên cuồng ho không ngừng..