Bạn gái của hắn cực kỳ khó hiểu nhìn hắn hỏi: "Anh sao vậy Lưu Khiếu!?"
Lưu Khiếu bị nước miếng của chính mình làm cho sặc dưới sự vỗ về của bạn gái dần dần ổn định xuống, thế nhưng trong lòng hắn lại vẫn phiên giang hải đảo.
Mẹ, cái tên kia nói cái quần què gì vậy chứ.
Ai lại dám dùng cái lý do này để mời thiên tài nhạc cụ của khoa nhạc cụ đến đây chứ! Vậy mà đối phương còn có thể nói như vậy được mới là thứ khiến cho Lưu Khiếu thất thố.
Nhưng hắn càng khó hiểu hơn là Ngôn Chử sẽ nói như thế, cho nên hắn không nhịn được mà hướng mắt chếch sang chỗ họ.
Lúc này bên kia lại còn đang nói chuyện với nhau như thường, mà lời lẽ lại càng thêm khoa trương khiến hắn há hốc mồm.
"Anh thích những hoạt động này?" Đây là Giang Hâm hỏi.
Ngôn Chử hô hấp không suyễn tim không đập nhanh mở miệng nói nhảm: "Hòa mình với thiên nhiên."
Tuy không sát nghĩa nhưng cũng là ngầm thừa nhận, Lưu Khiếu nghe xong liền muốn phun thêm trận nữa, sau đó thật muốn bổ đầu Ngôn Chử ra xem thử bên trong rốt cuộc có gì.
Hắn lại nhìn bạn cùng phòng hoàn toàn không biết gì, lại càng nói càng có vẻ thân thiết lên, lần đầu tiên muốn nghiêm túc tự vấn lại tình huống này rốt cuộc là như thế nào.
Người khác không biết nhưng Lưu Khiếu ở trong nhóm là người có tin tức thông linh nhất.
Hắn không dám nói cái gì hắn cũng biết nhưng phàm là những đối tượng đặc biệt nổi bật, được người chú ý như Ngôn Chử hắn đều sẽ biết, cũng biết được kỹ càng một chút cho dù Ngôn Chử khá im hơi lặng tiếng.
Nếu thông tin của hắn không sai thì Ngôn Chử là được Tô Thanh Thanh mời đi.
Mà lý do của cô nàng chẳng phải cái quần què...!À không, có lẽ Tô Thanh Thanh đã mất sức trâu sức hổ, vận hết kỹ năng nói chuyện mình có, vì để thuyết phục người này đi cùng mình mà cái gì cũng nói được cho nên mới có cái chuyện khôi hài này đi.
Nhưng mà lý do thật sự ở đây là vì cô nàng thích Ngôn Chử, muốn mời hắn đi cùng.
Kết quả bởi vì bản thân không nói rõ ràng nên hiện tại không thể ngồi bên cạnh trau dồi tình cảm với người ta.
Hắn nghe đâu gia đình hai người họ có quan hệ gần, thậm chí là thanh mai trúc mã gì đó.
Có điều tính tình người tên Ngôn Chử này trước nay đều khá cục mịch, nói thẳng ra là thờ ơ với mọi thứ...!Đúng vậy, hắn giống như căn bản đã thiếu dây thần kinh EQ, ngoài nhạc cụ ra hắn chẳng còn để ý cái gì nữa.
Cái lý do "hòa mình với thiên nhiên" gì đó nghe ra rất xàm quần nhưng quả thật nó cũng hơi đúng với con người của Ngôn Chử.
Nhưng Lưu Khiếu đách tin.
Nghe đâu người này bình thường chẳng thèm tham gia bất cứ hội nhóm nào.
Hắn có thể dành cả một ngày đắm mình trong phòng nhạc cụ âm trầm kín mít mà vẫn có thể tạo ra được những âm thanh tuyệt vời.
Trừ những cuộc thi nhạc cụ ra thì hắn chưa từng đi đâu.
Dáng vẻ cao lớn rõ ràng là rất thu hút người ta kia nhưng thực chất bên người hắn rất lặng lẽ, có khi còn chẳng có bạn thân.
Đính thực là cái khúc gỗ nhàm chán không sai.
Nghĩ đến đây Lưu Khiếu không khỏi đưa mắt nhìn xuống ghế sau.
Cử chỉ đặc biệt lơ đễnh nhưng vẫn đủ cho hắn nhìn thấy biểu tình không cam lòng cùng không thể tin của Tô Thanh Thanh.
Cô nàng ngồi ở sau lưng hắn, về mặt khoảng cách đương nhiên có thể nghe được loáng thoáng tiếng nói chuyện cách chỗ cô nàng hai ghế.
Nhưng cái hắn quan tâm là biểu tình của cô nàng đã chứng thực cho hắn rất nhiều chuyện.
Ngôn Chử kia rõ ràng giống như đã biến thành một người khác...
Nhưng nguyên nhân đâu?
Lưu Khiếu không khỏi đưa mắt nhìn người bạn cùng phòng bình thường hòa nhã nhưng "khó gần" vẫn còn đang trò chuyện vui vẻ với người bên cạnh, lại nhớ đến tình huống trước đó, sắc mặt hắn càng ngày càng quái dị.
Không phải đâu...
Nội tâm Lưu Khiếu một lời khó nói hết, đến mức bạn gái bên cạnh nói gì hắn cũng không kịp phản ứng, cứ đần ra như thằng ngốc.
Cứ như vậy, bên trên chiếc xe còn đang bình thản hướng tới địa điểm vui chơi lần này của họ không thiếu những tâm tư khác nhau đang không ngừng âm thầm xoay chuyển.
Mỗi người một tâm sự không ai giấu ai nhưng đều phiền não như nhau.
Nhưng vẫn có ngoại lệ, Thanh Đường ngược lại rất thoải mái mà dựa vào người bên cạnh nghỉ ngơi cho đến lúc xe ngừng lại tại địa điểm chỉ định lần này.
Lúc xuống xe anh còn có vẻ lơ tơ mơ như chưa tỉnh ngủ mặc dù quãng đường họ đi không hề dài, đủ để cho một người ngủ đến mê mang.
Ai không biết lại tưởng anh có chứng say xe.
Thật ra đến chính bản thân anh cũng không nghĩ mình có thể ngủ ngon như vậy bên trên xe.
Tề Giản nhìn anh, đáy mắt mang theo ý tứ khó lường nhưng ngoài mặt lại ôn nhu nói: "Rất mệt sao?"
Thanh Đường lắc đầu.
Tầm mắt anh ngược lại bị cảnh sắc trước mặt thu hút, đôi mắt càng ngày càng sáng..