Nhiếp Phí Nhi nói không đi, hiện tại còn đang nằm ườn trong phòng không chịu ra.
Đám người tỏ vẻ không có gượng ép.
Riêng Tô Thanh Thanh thì nụ cười càng thêm cứng nhắc, chỉ là không có người chú ý nên không ai nhìn thấy rồi ngờ vực cái gì.
Trong lòng Tô Thanh Thanh lại chỉ hi vọng có thể giảm thiểu tổn thất...
Cô lại không có lo lắng cho Nhiếp Phí Nhi quá nhiều.
Mặc dù cô lờ mờ đoán được Nhiếp Phí Nhi sẽ làm cái gì đó, nhưng nếu cô nàng nói không sai thì đó vừa là chuyện tốt, vừa không ảnh hưởng được đến bao nhiêu người, cho dù ở đó vẫn còn hai Alpha.
Không gian biệt lập xung quanh cũng là một lợi thế nếu Nhiếp Phí Nhi thất bại, sẽ không ảnh hưởng những du khách khác trong khu du lịch.
Cho dù cô nàng có cùng Giang Hâm...!Vậy cũng là do cô nàng tự mình chuốt lấy.
Bản thân Tô Thanh Thanh thật sự không hề tán thành cách làm như vậy.
Nhưng vì một xuất đề cử vào nhóm phiên dịch viên của chính phủ, cô nàng vẫn bấm bụng mà làm.
Còn vì sao cô lại không lo cho Ngôn Chử...
"Hôm nay hình như có gió bấc nhỉ?"
Tề Giản vừa nói xong thì một cơn gió mang theo khí lạnh đầu đông đã thổi tới, đánh cho Thanh Đường rùng cả mình.
"Để em đi lấy áo khoác cho anh."
Hắn vừa thấy vậy liền nhíu mày đứng dậy định đi.
Thanh Đường vội vàng kéo tay hắn: "Không cần đâu."
Thật ra gió này cũng không tính là lạnh, chỉ là lúc nãy quá bất ngờ nên mới phản ứng theo bản năng thôi.
"Một chút thì không sao, nhưng ngồi lâu sẽ lạnh."
Tề Giản không chịu.
Bọn họ một đám Alpha thể chất như trâu thì không sao, nhưng mà Thanh Đường anh ấy...!Chưa nói anh ấy là Beta, hiện tại còn...
"Em đi mấy bước thôi, không ngại."
Nói xong hắn thả tay anh xuống rồi đi vào trong nhà sàn.
Thanh Đường không cản được hắn, cũng không có đôi co nữa.
"Gió này thật sự rất dễ khiến người ta buồn ngủ nha."
Giang Hâm bỗng nhiên nói.
Thanh Đường liền cười: "Muốn ngủ thì vào phòng mà ngủ.
Ngủ ở đây sẽ bị bệnh."
"Chắc không đến nổi nào đi, Alpha bọn tôi đề kháng rất tốt."
Giang Hâm không cho là vậy nói.
Thanh Đường chỉ biết lắc đầu, không bình phán.
Được một lúc thì...
Rầm rầm!
Vốn là một khoảnh khắc yên bình khó có được, bỗng nhiên một tràn âm thanh có vẻ lớn một cách khó hiểu bất chợt ầm ầm vang lên dọa cho họ giật cả mình.
Mấy người gần như là đứng bật dậy, sau đó Giang Hâm phản ứng sớm nhất liền phóng vào trong nhà sàn.
Ngôn Chử phản ứng chậm hơn hắn một nhịp cũng vì hắn bất giác cảm thấy tuyến thể sau gáy bỗng nhiên nhói lên một chút khiến hắn không thể không khựng người lại.
Nhưng sau khi hắn nhận ra cái gì, âm thanh liền nổ tung cả một khoảng không: "Giang Hâm! Đừng có vào!!"
Nhưng tất cả đã muộn.
"Hừ...!Shit! Chết tiệt!"
Nơi hành lang dẫn lên lầu hai của nhà sàn, Giang Hâm không kịp đề phòng liền bị nồng đậm pheromone của Omega kích cho ngã mạnh xuống.
Hắn không nhịn được buột miệng chửi thề một câu nhưng lại cố gắng kiềm chế không để cho pheromone của mình bị lôi kéo ra ngoài mà nắm tay siết chặt đến nổi cả gân xanh.
Hắn đã như vậy thì chẳng nói đến người trực tiếp bị tập kích là Tề Giản rồi.
Âm thanh kia là Tề Giản ngã từ cầu thang tầng hai xuống.
Lúc này hắn cũng đang nằm cách Giang Hâm một khoảng gần ngay chân cầu thang hơn.
Môi đều bị hắn cắn đến bật máu rồi.
Thanh Đường chạy vào sau đều bị cảnh tượng này dọa cho ngây người một trận.
Nhưng mặc dù anh không ngửi thấy mùi gì thì anh vẫn không ngốc đến mức không biết không gian xung quanh đây đã bị một thứ mùi vị chỉ có Alpha hoặc là Omega mới có thể ngửi được bao trùm.
Nhưng cũng bởi anh không kịp phản ứng nên mới để cho Nhiếp Phí Nhi đang bị bản năng lôi kéo không ngừng đến gần Alpha áp sát Tề Giản rồi.
Bộ dạng cô ta quả thật là chật vật bất kham còn mang theo một tia lả lơi diễm lệ.
Đổi lại là người khác thì nhất định sẽ không nhịn được là lao tới.
Nhưng Tề Giản vào khoảng khắc cô ta chạm vào mình liền sống chết bám chặt vào chân cầu thang sau khi hất văng Nhiếp Phí Nhi bằng chút sức lực cuối cùng.
Sau đó mặc kệ Nhiếp Phí Nhi lôi kéo cỡ nào hắn vẫn bám dính ở đó như thể ngay từ khi sinh ra hắn đã gắn liền với nó rồi.
Bởi thế mới khiến cho Nhiếp Phí Nhi vẫn còn một tia lý trí đều tức muốn lộn ruột.
"Giang Hâm!"
Thời điểm âm thanh này nổ vang Thanh Đường mới giật mình từ trong chấn kinh.
Nhưng phản ứng đầu tiên của anh là đối với Ngôn Chử đang lảo đảo chạy vào hét lên: "Ngôn Chử cậu đừng vào đây!"
Nhưng Ngôn Chử vẫn lảo đảo chạy vào.
"Tôi không sao, anh mau đem cô ta lôi đi đi!"
Ngôn Chử vừa lung tung đi đến vừa đỏ mắt nhìn anh nói.
Sau đó hắn cúi xuống đỡ Giang Hâm đã ngã quỵ trên sàn lên.
"Cậu..."
Thanh Đường ngờ vực khó hiểu, nhưng lúc này anh đã không có thời gian để suy nghĩ nữa.
Càng trì hoãn lâu cả ba người họ đều sẽ xảy ra chuyện.
Thế là anh liền giận dữ chạy về phía hai người Nhiếp Phí Nhi.
"Tránh ra..."
Nhiếp Phí Nhi vừa bị anh chạm vào liền dữ tợn nạt anh dù cô ta đã chẳng còn có mấy sức.
Nhưng Thanh Đường sẽ nghe cô ta sao?
Chát!
Âm thanh này vang lên như sấm nổ giữa hành lang khiến cả Ngôn Chử cũng không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Vừa lúc nhìn thấy Nhiếp Phí Nhi ngã sang một bên cùng với cái tay vẫn còn chưa hạ xuống của Thanh Đường, hắn cũng sững sốt một chút.
Thì ra mới rồi Thanh Đường đã không nhịn được mà tát cho Nhiếp Phí Nhi một cái cháy mặt khi cô ta nhất định không chịu phối hợp.
Sau đó Ngôn Chử nghe anh thả lại một câu như được anh nghiến từ trong kẽ răng: "Nếu cậu ấy mà có chuyện tôi sẽ đem cô ném vào giữa đám ăn mày cho cô thỏa mãn cơn điên của cô."
Nói xong thì anh xốc mạnh cô ta lên, đem lên lầu.
Ngôn Chử cũng không ngờ sức anh mạnh như vậy, xách Nhiếp Phí Nhi đến mức cô nàng không làm ăn được gì cả.
Sau đó hắn lại nghe một tiếng rầm thật mạnh vang lên trên lầu, trấn động cả sàn nhà.
Âm thanh này có lẽ là do Thanh Đường đã ném Nhiếp Phi Nhi một cách tàn bạo vào phòng của cô ta.
Hắn có chút muốn nhìn nhận lại vị học trưởng nhìn như ôn nhuận lễ độ này.
Nhưng hắn nhanh chóng lắc đầu không thèm nghĩ nữa mà liền xốc Giang Hâm lên, lếch ra khỏi nhà sàn.
Thanh Đường không biết, hắn quả thật là không bị pheromone trong không khí làm ảnh hưởng như Giang Hâm và Tề Giản.
Nhưng bởi vì tình huống đặc thù, hắn cũng bị đau nhói nơi tuyến thể vốn đã hư tổn do thời điểm phân hóa lần hai gặp sự cố làm ảnh hưởng.
Khó khăn lắm mới đem được Giang Hâm ra ngoài, hắn cũng không nhịn được mà ngã ở một bên thở từng ngụm khó nhọc.
"Anh không sao chứ..."
Giang Hâm được kéo ra ngoài, tránh xa dòng pheromone hỗn độn của A lẫn O dần dần đã thấy đỡ hơn rồi liền lo lắng nhìn thân hình đồ sộ của người bên cạnh gấp hỏi.
"Không sao, cậu còn khó chịu không?"
Ngôn Chử nói, lại vô thức đưa tay lên vuốt nhẹ đôi môi bị hắn bặm đến trắng bệch.
Đợi Ngôn Chử nhận ra mình đang làm gì thì Giang Hâm đã sững người nhìn hắn hồi lâu.
Hắn cũng đơ ra.
Lúc này ở trong nhà, sau khi Thanh Đường đem Nhiếp Phí Nhi nhốt vào phòng cô ta xong liền chạy xuống lầu.
Anh cũng không quên bật hệ thống lọc không khí trong nhà rồi mới chạy lại chỗ tên nhóc to xác vẫn còn đang ôm dính cầu thang.
Dáng vẻ giống như muốn cùng cầu thang hòa làm một kia mặc dù rất không đúng lúc nhưng vẫn khiến người muốn bật cười.
"Tề Giản?"
"Tề Giản..."
Anh vừa gọi vừa đập bộp bộp vào mặt hắn một lúc lâu hắn mới giương mắt lên nhìn anh.
Sau đó chưa đợi anh kịp nói gì đã bị một cái ôm nóng như lửa tập kích.
Cái ôm của hắn nóng đến mức anh cũng muốn bốc hơi.
"Thanh Đường...!Thanh Đường..."
Anh nghe hắn không ngừng gọi tên anh mà lòng anh như mềm nhũn ra.
Nói không cảm động là nói dối.
Hắn vậy mà có thể không bị pheromone của Omega làm cho đánh mất lý trí...!Không, có lẽ là có.
Nhưng một tia cố chấp đối với anh đã khiến hắn dù bị hành hạ chết cũng vẫn là cố gắng chống chọi lại.
Anh còn cái gì không hài lòng nữa.
"Thanh Đường...!Em khó chịu..."
Người đang ôm anh như muốn đem anh dung nhập vào trong máu thịt nhưng anh lại không cảm thấy đau.
Ngược lại hơi thở nóng rực đang không ngừng phả ở bên tai anh lại khiến anh nhũn ra.
"Tề Giản...!Cậu còn đứng dậy được không? Chúng ta về ph..."
Nhưng anh còn chưa nói xong đã cảm thấy thân hình mình bay lên, đợi anh phản ứng lại, mở choàng mắt ra thì đã thấy bản thân bị thả xuống giường rồi..