Anh Không Phải O! - Không Phải Em Cũng Muốn!


"Bỗng nhiên nhớ anh, muốn tìm anh thôi.

Anh có muốn đến căn-tin không? Đã tới giờ ăn rồi."
Giang Tùy không sao cả nói.
Thanh Đường nhìn nụ cười tự nhiên của hắn thì hơi ngẩn ra, sau đó anh liền lắc đầu.
Ở lúc Giang Tùy không hiểu thì anh liền nói: "Ở nhà có người nấu cơm đợi tôi rồi.

Cậu muốn nói gì thì có thể trực tiếp nói."
Lần này đến phiên Giang Tùy khựng lại, sau đó hắn liền chần chừ nhìn anh: "Ý anh là vị học đệ ở khoa công nghệ thông tin kia?"
Hắn ngờ vực, không muốn tin.

Nhưng cái gật đầu của Thanh Đường vẫn là đánh nát mộng tưởng của hắn.

Hắn im lặng một hồi liền giả lả nói: "Vậy mà tôi cứ tưởng chỉ là lời đồn."
"Nhưng nếu là hắn thì có lẽ hiện tại hắn không có đang ở trong trường đâu.

Lát nãy tôi vừa thấy hắn bước lên một chiếc xe, rời khỏi trường rồi.

Có vẻ là có người đến đón hắn."
Thanh Đường giật mình.

Nhưng anh vẫn là lắc đầu: "Có lẽ cậu ấy có việc phải đi, nhưng mà nhất định đã nấu cơm cho tôi."
Giang Tùy nhìn thái độ kiên quyết của anh thì biết khả năng không thể khuyên anh được.

Cuối cùng hắn nói: "Anh thật sự đang quen cậu ta sao?"
"Học trưởng Thanh Đường, con đường này không dễ đi chút nào."
Thanh Đường hiểu hắn muốn nói gì, nhưng anh vẫn nói: "Cậu nghĩ tôi đi với ai thì dễ đi?"
Giang Tùy ngẩn ra.


Bởi vì nhất thời không hiểu ý anh.
Thanh Đường lại bình thản nhìn hắn, ánh sáng trong mắt lắng đọng không chút gợn sóng, chẳng có chút bối rối nào, an an tĩnh tĩnh.

Anh nói: "Cho dù là đi với ai Beta chúng ta cũng sẽ đối mặt với sự thay đổi nếu gặp không đúng người.

Nếu đã là kết quả đó thì sao còn phải đắn đo làm gì.

Chẳng lẽ tìm một bạn đời là B thì có thể đảm bảo cả đời đối phương không phản bội mình sao? B vốn là không có bất cứ cái gì để đảm bảo và ràng buộc, thứ để chúng ta bám víu chính là tình cảm thuần túy nhất.

Cậu cũng vậy mà cậu ấy cũng vậy thôi.

Nhưng tôi lại thích cậu ấy."
Chỉ cần tình cảm không còn, mối quan hệ nào cũng đều có thể bị cắt đứt.
Anh là Omega thì có thể thoát khỏi sao?
Không, anh là Omega thì càng xui rủi hơn.

Bởi vì một Alpha có thể đánh dấu rất nhiều Omega nhưng Omega thì chỉ có một lần cơ hội.

Đó là công bằng sao? Đảm bảo sao? Ít nhất anh là B, anh không sợ trói buộc.

Anh có quyền tự do yêu đương, lựa chọn người mình thích.

Nếu có một ngày Tề Giản phản bội anh, anh còn có thể đi.

Còn Omega lại chỉ có một lần lựa chọn, chọn rồi thì không thể rút lại nữa.

Tại sao anh phải lấn cấn chuyện này hoài làm gì.
Từ lúc anh quyết định thật tâm tiến tới với tên nhóc to xác kia anh đã nghĩ thông suốt rồi.

Thay vì cứ chăm chăm vào những thứ tràn ngập phiền não như vậy, sao anh không thể thản nhiên mà sống chứ.
Nhưng mà Giang Tùy lại nói đúng, Tề Giản không hề có ở nhà.

Chỉ là như anh nghĩ, hắn vẫn nấu cơm cho anh.

Như vậy đã đủ cho anh kiên định với tín niệm của mình.
Nói đến Giang Tùy, sau khi nghe anh nói vậy thì hắn không nói gì nữa mà rời đi.

Anh nghĩ có lẽ là một thời gian dài nữa anh sẽ không còn nhìn thấy hắn.

Ít nhất là hắn sẽ không chủ động tìm anh.
Nhưng cái anh không ngờ nhất là từ ngày hôm đó Tề Giản liền không có trở về.
Thuê bao quý khách...
Bên trong loa điện thoại phát ra chỉ toàn là những tiếng máy móc vô cảm chứng tỏ cuộc gọi không được kết nối.

Mà điện thoại của người bên kia cũng có khả năng bị ngắt nguồn rồi.
Đã có chuyện gì xảy ra...
Thanh Đường ngồi đần người trên chiếc giường rộng lớn mà họ mới sắm sửa cho mình không được mấy ngày, tổ ấm của họ một hồi lâu.

Trong đầu anh lại xoay loạn bao nhiêu suy nghĩ.
Là cậu ấy tự cúp máy sao?
Hay người khác...
Không, có lẽ chỉ là điện thoại vô tình hết pin, ngắt nguồn mà thôi đi.
Cũng có khả năng cậu ấy có chuyện nên không thể về kịp.

Cũng đúng, chứ nếu hắn không muốn, ai có thể giữ được hắn.
Vì cái suy nghĩ này mà Thanh Đường đã im lặng chờ đợi tận ba ngày.
Nhưng ba ngày là giới hạn cuối cùng của anh rồi.

Rầm!
Vụt!
Tiếng cửa phòng bị tàn nhẫn đóng lại bởi vì chủ nhân của nó đang không có tâm tình để ý đến nó.

Tiếng thân thể lao nhanh trong gió phát ra tiếng vang chứng tỏ người ấy trong lòng rất gấp gáp, nửa giây cũng không muốn trì hoãn.
Phải thôi, anh đã trì hoãn ba ngày.
Ba ngày này anh cũng nghĩ rất nhiều, cũng như không hề nghĩ gì cả.

Mà giới hạn đó là gì, vì sao lại có? Anh muốn làm gì sao?
Thời điểm lao vụt qua sân thể dục của trường, Thanh Đường vô tình nhìn thấy bóng dáng một ai đó.

Anh ngừng lại, hét lớn: "Lưu Khiếu!!!"
Âm thanh của anh gần như vang vọng nửa cái sân lớn trong trường.

Đương nhiên, nó cũng chui vào tai Lưu Khiếu đang chạy bộ ở đó.
Không chỉ hắn, Giang Tùy vừa khéo đang ở trên sân, hắn cũng nghe thấy.

Nhưng hắn chỉ đứng lại nhìn Lưu Khiếu chạy về phía anh mà không chủ động đến gần.

Đơn giản bởi vì người ta đâu có tìm anh.

Từ chối cũng từ chối đến cỡ đó rồi, hắn cần gì phải mặt nóng dán mông lạnh nữa.

Ngẫm lại thì trải qua một đoạn thời gian không gặp, thứ tình cảm kia cũng không có nhiều như hắn nghĩ.

Là tự hắn không cam lòng buông tha thôi.
"Thanh Đường học trưởng, làm sao vậy?"
Lưu Khiếu vừa chạy đến vừa hỏi.

Còn chưa đứng vững đã nghe anh nói: "Tề Giản có về chỗ cậu không?"
Mặc dù anh đã lường trước được nhưng thời điểm nhìn thấy nghi hoặc trong mắt đối phương anh vẫn cảm thấy hụt hẫng.

Lưu Khiếu thì sau một lúc giật mình liền ngờ vực nói: "Không, từ lúc qua chỗ anh xong thì hắn không về nữa.


Sao vậy..."
"Cậu có thể liên lạc với cậu ấy không?"
Thanh Đường liền trông mong nhìn hắn.
Lưu Khiếu chấn động một cái, sau đó không trả lời mà hỏi lại: "Rốt cuộc đã có chuyện gì, anh nói rõ ra xem."
Thanh Đường khẽ hít sâu một cái rồi mới nói: "Ba ngày nay cậu ấy không có về, điện thoại cũng gọi không thông."
"Ba ngày!!?"
Lưu Khiếu vừa nghe mí mắt liền nhảy.

Sau đó hắn vội nói: "Anh đợi tôi một chút."
Nói rồi hắn chạy ngược lại chỗ bản thân treo áo khoác cùng balo, nói với người phụ trách một tiếng rồi hô hoán anh chạy đi: "Đi theo tôi, học trưởng Thanh Đường!"
Sau đó hai người liền như hai ngọn gió rời khỏi ánh mắt của đám người.
Lúc tìm được Lục Hạo Đình anh đã thở hổn hển như trâu nhưng vẫn cố chấp nhìn Lưu Khiếu gấp hỏi Lục Hạo Đình đang giật mình vì sự xuất hiện của họ: "Hạo Đình, cậu có thể liên lạc được với Tề Giản không?"
Lục Hạo Đình không hiểu nhìn họ, đặc biệt là anh.

Nhưng ngay sau đó hắn vẫn không hỏi gì mà cầm điện thoại lên gọi đi trước.
Thời điểm nghe thấy những âm thanh quen thuộc kia vọng ra từ trong điện thoại của đối phương anh vẫn cảm thấy tuyệt vọng như vậy.
"Có lẽ điện thoại hết pin..."
Lục Hạo Đình thì thầm.

Nhưng hắn chưa kịp nói xong đã bị Lưu Khiếu cắt ngang: "Không phải! Đã ba ngày rồi.

Ba ngày nay cậu ta cũng không về trường!"
Lần này Lục Hạo Đình giật mình thật sự.
"Hai người đợi một chút."
Lần này hắn nói cũng không giống Lưu Khiếu chạy đi đâu mà lại cầm điện thoại gọi đi tiếp.

Chẳng biết hắn gọi cho ai, nhưng điện thoại thông.
"Alo."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận