Anh Không Thích Phụ Nữ, Nhưng... Anh Yêu Em, Cô Bé Ạ!

Cuối cùng thì cũng đến ngày lễ cưới diễn ra. Không ồn ào, nhộn nhịp cũng không có nhiều khách mời tham dự. Đặc biệt là cả Vi và
Thiên Vũ đều không mời bạn của mình tham dự bởi tất cả bọn họ đều biết
quá rõ mối quan hệ của 2 người. Báo cho họ biết chẳng khác nào khiến cho họ có 1 trận cười đến đau bụng và nghĩ rằng 2 đứa đang ăn lễ 1/4 sớm.
Nên thôi, im lặng thì hơn vì dù sao họ cũng sẽ sớm ly hôn cơ mà.

Sau khi kết hôn, Vi sẽ dọn về chung cư nơi Vũ đang thuê để sống. Bà Kim
có ý muốn 2 đứa về ở với bà để tiện việc chăm sóc lúc sinh nở, nhưng Vi
nhất quyết từ chối, ở với mẹ thì không sớm thì muộn mọi việc cũng sẽ bại lộ, rồi làm sao mẹ chấp nhận việc 2 đứa ly hôn kia chứ ? Thà làm đứa
con gái bất hiếu 1 lần vậy. Hic… Xin lỗi mẹ, con hư quá đi >_

“Này ! Đang nghĩ gì thế ? Đi tắm rồi thay đồ đi chứ ! Cậu định mặc bộ đồ đó đến khi nào nữa ? Không thấy khó chịu à ?” Vũ lên tiếng ngắt ngang
dòng suy nghĩ của Vi

“Được rồi ! Tớ đi liền đây nè, bà mẹ khó tính à” Vi cười xòa nhìn Vũ rồi bước vào phòng tắm

“Ơ… cái con bé này… tin tớ đét vào mông cậu không hở ?”

15 phút sau…

“Này cậu vẫn chưa ngủ nữa à ? Còn ở đó làm gì thế ?”

“Cậu cứ ngủ ở trong phòng đi, tớ sẽ ngủ ở phòng khách”

“Gì cơ ? Cậu đùa à, sao lại ngủ ở phòng khách được cơ chứ, cậu xem cái chân của cậu dư khỏi cái ghê cả tấc kia kìa”

“Ừ thì có sao đâu, tớ thấy vậy rất thoải mái mà”

“Gì mà thoải mái ? Cậu tưởng tớ là con nít 3 tuổi à ? Thôi vô phòng ngủ đi, dù sao giường cũng đủ rộng cho 2 người mà”


“Nhưng mà…”

“Nhưng nhị cái gì ? Dù sao cậu cũng không hứng thú với tớ thì cần gì phải sợ chứ, thôi vào ngủ đi, mai còn đi làm nữa”

“Ừ được rồi” Thiên Vũ uể oải “Vì tin tưởng quá nên giờ cái bụng mới thế đó”

“Này cậu đang lầm bầm gì thế ?”

“À không ! Tớ có nói gì đâu”

“Cậu ngủ bên này nhé ! Tớ để cái gối này chặn ở giữa, cậu không được lấn qua đâu đấy !”

“Rồi ! Rồi ! Em biết rồi thưa nữ chủ nhân !”

“Ừm ngoan, ráng làm việc đi rồi cuối tháng chị tăng lương cho” Vi bật cười “Giờ thì ngủ đi ! Ngủ ngon !”

“Ừm… ngủ ngon”

------------------------------

“Ưm… mùi gì thơm thế nhỉ ?” Thiên Vũ bị đánh thức bởi mùi thức ăn thơm
lừng xộc ra từ nhà bếp. Vũ vươn vai ngồi dậy, buổi sàng hôm nay thật dễ
chịu, đã lâu rồi Vũ không được ngủ ngon như thế ! Mơ màng đứng dậy đi
theo tiếng gọi của mùi thơm, Vũ thấy Vi đang đứng trong bếp, một cảm
giác ấm áp kì lạ vây lấy Vũ. Bỗng nhiên Vũ cảm thấy lấy Vi quả thật
không tệ chút nào.

“Cậu thức rồi à ? Mau rửa mặt đi, tớ nấu xong đồ ăn sáng rồi này !”

“Sáng nay cậu có vẻ vui nhỉ ? Do hôm qua được ngủ với tớ à ?” Vũ nheo mắt nhìn Vi trêu chọc

“Hứ… đừng có tưởng bở vậy chứ bạn hiền, tớ lúc nào buổi sáng cũng vui
vậy mà, nếu không sao có tinh thần bắt đầu 1 ngày làm việc được chứ !”
Vi cong môi lên cãi lại “Mau đi rửa mặt đi, không thôi tớ cho cậu nhịn
luôn đấy”

“Ok ! Ok ! Tớ đi liền đây ! Chờ tớ một lát !”

------------------------------

“Alo ! Cậu về chưa ? Hôm nay tớ có nấu cơm tối đấy ?”

“Ah chết ! Xin lỗi cậu ! Tớ quên báo cho cậu biết hôm nay phòng tớ mới
có sếp mới, cả phòng định mở tiệc để chào đón sếp. Nên tối nay tớ không
ăn cơm với cậu được”


“Ừ không sao ! Vậy cậu đi chơi vui vẻ nha !” Vi cúp máy, thở dài “Vậy là tối nay mẹ con mình phải ăn cơm 1 mình rồi con ạ !” Kể cũng nhanh thật, từ ngày 2 đứa sống chung tới giờ đã được nửa tháng rồi, Vi đã quen với
việc ngày nào cũng ăn cơm với Vũ, nên hôm nay Vũ không về, Vi cảm thấy
có phần hơi trống trải. Thôi thì không nấu nữa, ra ngoài ăn vậy !

“Này, ai gọi thế ? Bạn gái à ?” Một anh đồng nghiệp vỗ vai Vũ

“Dạ không, chỉ là nhỏ bạn thân thôi ạ”

“Thế à ? Vậy mau đi thôi, sếp đang đợi kìa”

“Vâng ! Em đi ngay đây !”

Nhắc tới sếp mới của Vũ, Trần Hạo Minh, đó là một người thành đạt ở cái
tuổi khá trẻ, đã vậy ngoại hình cũng rất khôi ngô và cực kì nam tính,
đặc biệt là anh ta có nụ cười rất đẹp đến nỗi khiến tim Vũ cũng phải đập lỗi nhịp mỗi khi đối diện với nụ cười đó. Tất nhiên khỏi cần phải nói
bọn con gái trong phòng cũng điêu đứng như thế nào vì nụ cười đó. Thiệt
tầm thường hết sức ! (Tác giả: Bản thân mình cũng thế mà đi nói người
khác, haizzz… )

Suốt buổi tiệc, Thiên Vũ cảm thấy có ánh mắt cứ nhìn mình chăm chú,
ngước lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt sếp. Vũ cười xã giao chào lại, cố tỏ
ra bình thường rồi tiếp tục gắp thức ăn, nhưng thật ra trong lòng Vũ quả thật không bình thường chút nào, tim Vũ đang đập liên hồi. Cảm nhận
thấy một cái gì đó rất lạ đang trổi dậy trong lòng.

Vũ về đến nhà, đèn vẫn tắt. “Vi đi đâu rồi thế nhỉ ? Sao giờ này vẫn chưa về ?” Nghĩ rồi Vũ cầm điện thoại lên bấm gọi cho Vi

“Alo ! Tớ nghe nè !”

“Cậu đi đâu thế ? Sao giờ này chưa về nữa ?”

“Tớ đang trên đường về nè, tớ đi mua sắm ít đồ ấy mà. Thôi lát nữa về nói tiếp, tớ cúp máy đây !”

“Ừh”


30 phút sau…

“Ủa cậu vẫn chưa ngủ à ?”

“Ừ tớ đợi cậu ! Đi mua sắm gì mà về trễ thế ?”

“Hì… tại tớ gặp một tiền bối sinh hoạt chung câu lạc bộ thời đại học nên mãi nói chuyện mà tớ quên mất thời gian” Vi le lưỡi tỏ vẻ biết lỗi “À
mà tớ có mua cho cậu cái này nè, cậu xem thử xem có thích không ?”

“Cái gì thế ? Áo sơ mi à ? Mà này…. cậu có thấy là nó hơi…. nữ tính không vậy ?” Thiên Vũ nhăn mặt nhìn chiếc áo sơ mi

“Đâu có đâu ! Tớ thấy nó rất hợp với cậu mà, tại da cậu trắng nên mặt áo màu hồng sẽ đẹp lắm á, với lại tớ thấy bây giờ nhiều người mặt áo màu
hồng cũng rất nam tính mà. Huống hồ chi… cậu đâu cần nam tính đâu” Vi
bắt đầu đổi giọng trêu chọc

“Không cần nam tính cái đầu cậu á, cho cậu chết này…” Vừa nói Vũ vừa thọc lét làm Vi cười sặc sụa đến không thở nổi

“Thôi ! Thôi… tha cho tớ đi… tớ biết lỗi rồi mà” Vi van xin trong tiếng thở nặng nhọc

“Được ! Tạm tha cho cậu ! Lần sau mà dám chọc tớ nữa thì coi chừng đấy nhá ! Còn giờ đi ngủ thôi, trễ lắm rồi”

“ À mà cám ơn cái áo của cậu nhé !” Trước khi đi vào phòng Thiên Vũ cố ý quay lại nói

“Không cần cám ơn ! Lần sau mua lại cho tớ cái váy dạ hội là được rồi” Vi cười gian

“Đầu tư lỗ vốn ! Không có chuyện đó đâu cưng à” Vũ quay đi, nhưng Vi
biết Vũ đang cười. Một cảm giác ấm áp, hạnh phúc đang len lỏi trong lòng của cả 2 đứa. Vi bất giác cũng mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận