Hồi cấp ba, lớp tôi có một bạn nữ cực kỳ xinh xắn, gọi là nữ thần nhé.
Lần đầu tiên gặp nữ thần, tôi có cảm giác như Đoàn Dự gặp Vương Ngữ Yên (nhân vật trong Thiên Long Bát Bộ) vậy, chỉ hận không thể lập tức quỳ xuống tôn cô ấy là “thần tiên tỷ tỷ”.
Lớp 11 cô ấy mới chuyển đến trường tôi.
Hồi đó đúng dịp tập quân sự, cả đám chúng tôi bị hành hạ đến nỗi mặt mày đỏ bừng không khác gì củ khoai tây thành tinh trong môn địa lý.
Nữ thần được huấn luyện viên dẫn lên sân khấu giới thiệu, ngực nở eo thon da trắng nõn nà, bộ quân phục xấu xí đến không tưởng nổi bỗng trở nên thật hấp dẫn trên người cô ấy.
Tôi chỉ vào cô ấy, nói với bạn đứng cạnh: “Có giống nữ điệp viên được quân ta gài vào hòng làm mê hoặc quân địch không mày?”
Người đẹp chia thành nhiều loại: có người đẹp như Lưu Diệc Phi, cũng có người đẹp kiểu Phạm Băng Băng.
Mới 16 tuổi, nữ thần đã có phong thái của Phạm Băng Băng, điểm chung của những cô gái như vậy là: chỉ cần cô ấy xuất hiện, tiếng chuông cảnh báo không thể không vang lên trong đầu bạn, nhắc nhở bạn phải đề cao cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng phải đề phòng cô ấy vì lỡ đâu cô ấy sẽ có gian tình với bạn tra/người yêu của bạn.
Trên thực tế, nữ thần cũng rất biết cách quyến rũ đàn ông, đợt tập quân sự còn chưa kết thúc, cô ấy đã nhanh chóng cướp mất bạn trai của lớp phó văn thể của lớp chúng tôi.
Cậu này có bề ngoài rất giống Vương Lực Hoành, giống đến nỗi có thể làm diễn viên đóng thế trong phim “Forever love”.
Lớp phó văn thể khóc nức khóc nở nhưng cũng mau nín, vì chưa đầy hai tuần sau, nữ thần đã đá đít “Vương Lực Hoành” bản fake.
Cổ nhân nói “thị mỹ hành hung”(1), câu này quả thực đo ni đóng giày với nữ thần.
Nữ thần rất nổi tiếng ở trường chúng tôi, đông đảo các bạn nam thay nhau theo đuổi cô ấy.
Tôi nghĩ có những người bình sinh đã mang trên mình thứ khí chất quyến rũ tuyệt vời đó, khiến cho các anh hùng hào kiệt đều không thể kiềm chế được xúc động muốn hỏi trời: không biết phải thờ phụng vị thần tiên nào mới có thể tu được số may mắn như vậy?
(1) Chỉ những cô gái xinh đẹp, không thiếu người theo đuổi nhưng thường không coi những người theo đuổi mình ra gì, thường không nể mặt bạn trai, thậm chí có thể đánh mắng họ ngay giữa đường phố.
Tôi không phục, liền hỏi Quan Triều: “Con trai các anh chỉ biết nhìn mặt thôi à?”
Gã nói: “Ngu thế, linh hồn trừu tượng bỏ m*, nhìn mặt trực quan hơn nhiều.”
Mẹ nó!
Có rất nhiều tin đồn về nữ thần.
Phổ biến nhất là hai luồng tin:
Một luồng tin nói nhà cô ấy có hai mỏ than, mỗi tuần, cô ấy được cha cho 1 ngàn tiền tiêu vặt.
Một luồng tin khác lại nói sở dĩ cô ấy chuyển trường là vì có dan díu với một thầy giáo ở trường cũ, thậm chí từng phá thai một lần.
Nghe nói, nếu hai cô gái cùng ghét một cô gái khác thì hai cô gái kia sẽ nhanh chóng kết thân.
Trong trí nhớ của tôi, gần như tất cả các nữ sinh đều thích nói xấu nữ thần, chỉ cần nhắc tới nữ thần, các bạn nữ trong lớp tôi sẽ nhanh chóng tìm được đề tài chung.
Nhờ có nữ thần, các bạn nữ trong lớp tôi trở nên vô cùng đoàn kết.
Ngược lại, nữ thần vẫn không chơi với ai.
Nhưng cô ấy không để tâm, vẫn cứ nhất nhất làm theo ý mình, lạnh lùng đến mức khiến người ta phải nghiến răng uất hận.
tôi cứ nghĩ nữ thần sẽ mãi mãi lạnh lùng như thế, đến chín mươi tuổi, cô ấy vẫn sẽ là một bà lão ngồi trên xe lăn, cô độc một mình, không ai thân thích.
Nhưng sự thật không như vậy, thời điểm sắp đến kỳ thi đại học, cô ấy bị đuổi học.
Không biết tin đồn bắt nguồn từ đâu, nghe nói nữ thần cơ bản không phải thiên kim tiểu thư gì cả, cha cô ấy là người bán mì rong trên đường XX, mỗi cuối tuần cô ấy đều về giúp cha.
Thậm chí có người còn gửi ảnh đến trường tôi, bức ảnh rất mờ nhưng người đó đúng là nữ thần, tóc búi tạm bợ, đeo găng tay ngồi trên vỉa hè rửa bát.
Nhưng cô ấy vẫn xinh đẹp, giống hệt Trương Bá Chi trong phim “Không thể lãng quên”.
Nhưng chuyện nữ thần là con gái người bán mì vỉa hè khiến người ta chấn động còn hơn cả tin cô ấy là gái bán hoa.
Từ đó trở đi, hoa hậu giảng đường trở thành trò cười, không biết ai dán ảnh nữ thần lên bảng đen, bên cạnh là dòng caption: đến ăn mì cho tớ đi nào! Nữ thần vẫn đi vào lớp với nét mặt lạnh tanh, cất cặp sách rồi ngồi học thuộc bài cứ như không phát hiện ra chuyện gì.
Nhưng khi kỳ thi đại học sắp tới gần, lớp tôi xảy ra một chuyện.
Lớp tôi có một bạn nam, trước đây từng có thời gian theo đuổi nữ thần nhưng nữ thần rất ghét bạn này.
Một hôm tự nhiên cậu ta nói muốn mời cả lớp một bữa, hết giờ tự học buổi tối, một người đàn ông xuất hiện dưới sân trường, ông ngồi trên chiếc xe chở hàng cũ nát, mang đến lớp tôi hơn 40 bát mì.
Xưa nay tôi luôn là người chậm chạp nhưng hôm đó, tôi chợt có linh cảm, đây chính là cha của nữ thần.
Cậu kia sai người đàn ông bê từng bát mì lên bàn cho chúng tôi rồi cười ha hả, đột nhiên cất cao giọng quát tháo bác bán mì: “Mì này của ông thiu rồi, tôi không ăn nữa!”
Bác trai là người thật thà, vội giải thích: “Mì này bác vừa nấu xong, sao lại thiu được?”
Đám bạn trong lớp tôi còn ngại chưa đủ vui, liền ồn ào: “Thiu thật mà, cả lớp cháu đều có thể làm chứng!”
Mặt bác trai đỏ bừng, toan nói lý lẽ với cậu kia thì cậu ta nói: “Hôm nay một là ông ăn hết chỗ mì này, hai là ông mang về, nếu không tôi sẽ tố cáo ông lên Hiệp hội Người tiêu dùng!”
Lớp tôi cậy đông, ép bác trai khập khiễng bưng từng bát mì bỏ vào thùng.
Tôi thực sự không chịu nổi nữa, bèn giúp bác bê vài bát mì, bác trai vội nói không cần, cứ để bác làm, cẩn thận kẻo bẩn tay.
Đám con trai mắng tôi rảnh hơi chúi mũi vào chuyện người khác.
Đúng lúc này nữ thần mua cơm về, vừa vặn chứng kiến cảnh này.
Cô ấy kêu cha mình dừng lại rồi bưng một bát mì từ trong thùng ra, giơ lên trước mặt cậu nam sinh kia: “Ăn đi!”
Cậu ta không ăn khiến nữ thần nổi trận lôi đình, cô ấy xách cổ áo cậu kia, nói: “Tao bắt mày phải ăn!”
“Mày cậy có cha ở đây chứ gì?! Nhưng ông ta chỉ là một ông lão què chân bán mì dọc đường thôi!”
Cha của nữ thần vội chạy đến can ngăn con gái, nói: thôi, đừng gây chuyện nữa!
Đúng lúc này cô chủ nhiệm lớp tôi đi vào, chỉ vào họ, mắng: “Sắp thi rồi! Các em đừng náo loạn nữa!”
Sau đó hành động của nữ thần khiến chúng tôi không dám tin vào mắt mình.
Cô ấy úp bát mì kia lên đầu cậu bạn rồi ném bát xuống nền nhà: “Cùng lắm thì tôi không thi nữa!”
Cứ thế, cô ấy rời khỏi lớp tôi và không bao giờ trở lại nữa.
Nhiều năm sau tôi không nhận được tin tức gì của nữ thần và cũng dần quên lãng con người này.
Năm kia trong buổi tụ tập bạn bè của bạn bè, tôi gặp cô ấy, mới biết hiện giờ cô ấy đã đổi tên, đang làm người dẫn chương trình trên một trang web phát thanh nào đó.
Cô ấy nhất quyết đòi mời tôi một bữa, nói cảm ơn tôi năm xưa đã giúp đỡ cha cô ấy.
bữa cơm ấy tôi không hề thấy ngon miệng, mặt đỏ như đít khỉ, tôi luôn cho rằng năm xưa, hơn bốn mươi người chúng tôi, bao gồm cả tôi nữa đều là đồng lõa.
Cô ấy cho tôi biết, sau khi chuyện đó xảy ra, cô ấy vẫn tiếp tục học theo hệ bổ túc.
Lúc sắp tốt nghiệp thì trang web kia đến trường của cô ấy tuyển người làm dẫn chương trình, cô ấy giành giải nhất, rồi tới Bắc Kinh làm việc.
Nhắc đến việc xảy ra thời cấp ba ấy, cô ấy kể sau này cậu bạn kia tìm thấy cô ấy trên trang web rồi giải thích với cô ấy.
Cậu ta nói không chịu được khi thấy cô ấy lừa dối mọi người nên mới hành động như thế.
“Nhưng xưa nay tớ đã bao giờ nói cha tớ là đại gia đâu.
Tớ cũng chưa bao giờ phá thai.
Cả mấy năm cấp ba, tớ chỉ yêu một lần và cũng chỉ kéo dài chưa đến hai tuần, lúc theo đuổi tớ, cậu ấy không cho tớ biết cậu ấy đã có bạn gái!” Nữ thần đã nói như vậy.
Sau đó tôi có một người bạn đang làm một chuyên mục cần tuyển người dẫn chương trình, tôi tìm đến nữ thần và nhanh chóng nhận được lời đồng ý của cô ấy.
Tôi cũng đến xem cô ấy quay chương trình.
Cô ấy dẫn một chuyên mục về xu hướng thời trang đương đại.
Một chương trình mà có tới 6 người dẫn, người nào cũng giống nhau như đúc, ai cũng ngực bự, chân dài, eo thon, ăn mặc mát mẻ.
Nữ thần đứng ở góc trong cùng, suốt một chương trình chỉ nói 4 câu.
Cô ấy kể hồi mới đến Bắc Kinh, nghèo đến nỗi không đủ tiền đi taxi, nửa đêm quay xong chương trình, cô ấy phải vào quán McDonald’s ngồi đến sáng, chờ đến giờ mới có thể đi tàu điện ngầm về nhà.
Khó lắm mới có cơ hội đến thử vai cho một bộ phim, bên nhà sản xuất cứ ậm ờ không nói rõ kết quả như thế nào.
Một tối cô ấy nhận được điện thoại của bên sản xuất, nói: “Tôi vừa tham gia xong một hội nghị trên đường XX, nhà cô ở gần đó phải không? Có phiền không nếu tôi tới chơi một lúc?” Nữ thần không cho người ta đến nhà, và sau đó, tất nhiên bộ phim kia cũng không còn cơ hội cho cô ấy nữa.
Lúc nói chuyện này, chúng tôi đang ở cơm ở dưới sân công ty tôi, lúc tính tiền, chủ quán bớt cho chúng tôi phần số lẻ, tôi nói đùa: Gái đẹp đúng là được ưu tiên nhiều! Cô ấy bảo: “Có gì chứ, ưu tiên chỉ là những thứ nhỏ nhặt, còn mất đi thì toàn những điều lớn lao.”
Năm nay cô ấy đóng một bộ phim chuyển thể từ game, tôi có xem vài tập.
Cô ấy rất nỗ lực nhưng không được đào tạo bài bản về diễn xuất, lại đóng vai phản diện nên không dưới 80% bình luận là nhận xét tiêu cực: Mặt mũi của hồ ly tinh, không có bằng cấp, kỹ năng diễn xuất quá kém.
Nữ thần không nói gì mà vẫn miệt mài đóng phim, dẫn chương trình, thỉnh thoảng cũng chụp ảnh tạp chí (nhưng không được lên trang bìa), vất vả đến mức một ngày chỉ được ngủ 3 tiếng.
Sau tết năm nay, tôi có đến trường quay thăm cô ấy, cô ấy đang đóng một bộ phim cổ trang.
Trên núi gió thổi vù vù, cô ấy mặc áo bành tô rất dày ngồi cạnh tôi trên một tảng đá, mải mê ăn bánh bao, đối diện là quả đồi trọc lốc.
Cô ấy nói đã đăng ký thi nghiên cứu sinh, muốn thi vào Học viện điện ảnh Bắc Kinh.
Tôi hỏi cô ấy sao tự nhiên lại muốn đi học.
Cô ấy cười giễu cợt: “Năm đó hành động vì xúc động nhất thời, nhưng những cái thiếu hụt thì vẫn phải bù lại cho đủ.” Bị người ta mắng là không có bằng cấp, cô ấy không nói gì nhưng vẫn để bụng.
Có những người chưa làm được gì nhưng dám nói mình đã làm xong 70%, còn một số người khác đã làm được 70% nhưng chỉ nói đã làm được 30% rồi lặng lẽ làm đủ 100%.
Cô ấy chính là kiểu người thứ hai.
Nhân viên hậu trường gọi cô ấy đi thử ánh sáng, tôi giục cô ấy mau đi rồi nói mình cũng về luôn đây.
Cô ấy gật đầu rồi cởi áo khoác ra, Hôm đó trời lạnh âm 2 độ, tôi chỉ nhìn thôi đã thấy lạnh.
Cô ấy còn nói thầm với tôi: “Cậu có biết không? Những kẻ cười nhạo người khác là bình hoa di động đều có một đặc điểm: không làm nổi một cái bình hoa.” Tôi còn chưa hết ngạc nhiên thì cô ấy đã chạy về phía máy quay.
Sau đó tôi phát hiện ra một điểm rất thú vị: sau khi vẫy tay tạm biệt người khác, nữ thần luôn đi về phía trước và không quay đầu lại.
Cô ấy luôn tiến về phía trước, không ngoảnh đầu nhìn lại quá khứ.
4.
Hồi học đại học, cô gái nằm giường dưới giường tôi tên là tiểu C, đó là một cô gái kiểu sunny girl.
Dù bạn có nói chuyện gì đi nữa, cô ấy đều mở to đôi mắt tròn xoe và lắng nghe cực kỳ chăm chú, rồi cất giọng hỏi đầy tò mò: Thật á? Sau đó thì sao? Cậu giỏi thế!...
Cô ấy là người Trùng Khánh, có làn da rất đẹp, vừa trắng vừa mềm.
Trưởng phòng mua một cái máy ảnh SLR rồi thường xuyên chụp ảnh chúng tôi làm thí nghiệm, tiểu C trắng đến tỏa sáng, chụp ảnh tiểu C không bao giờ phải chỉnh lại độ sáng, chúng tôi ghen tỵ đến nghiến răng.
Một năm, cô ấy tranh thủ đi làm thêm trong kỳ nghỉ hè, làm nhân viên trực ở tổng đài 95588 (số tổng đài của Ngân Hàng Công thương TQ).
Một khách hàng nóng tính gọi tới, giận dữ nói: “Trong đầu các cô có cái gì vậy? Chỉ có đất thôi à?”
Cô ấy ngẫm nghĩ rồi nói rất nghiêm túc: “Không ạ, trong đầu chúng tôi chỉ có khách hàng.”
Sau đó… Vẫn bị mắng.
Hè một năm khác, tiểu C đi tu trong một ngôi chùa, phải giao nộp cả chứng minh thư lẫn di động, 7 ngày không được nói chuyện.
Nội dung của khóa học bao gồm: ngồi thiền, tĩnh tâm và suy nghĩ.
Lúc về, tôi hỏi cô ấy có thu hoạch được gì không? Cô ấy gật đầu: “Tớ học được cách tập trung.” Tiểu C ngẫm nghĩ rồi nói: “Lúc tĩnh tâm, tớ vứt bỏ hết mọi tạp niệm hồng trần, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, à, là hai mới đúng.
Một là: bao giờ mới được ăn trưa? Hai là bao giờ mới được ăn tối?” Cô ấy kể đồ ăn chay trong chùa ngon cực, mà lại không mất tiền.
Cô ấy cận thị tới 7 độ nhưng không đeo kính vì sợ xấu.
Nhìn xa 50m không phân biệt được nam nữ, xa 100m không phân biệt được người hay vật.
Tôi hỏi cô ấy nhỡ không nhìn rõ thì sao, cô ấy trả lời: thì nheo mắt lại mà nhìn chứ sao.
Tôi nói: hèn chi cứ thấy mắt cậu mị hoặc sao ấy.
Trường chúng tôi khá xa trung tâm, ít taxi lai vãng, thỉnh thoảng mới có xe “chui” đỗ ở cổng trường đón khách.
Một hôm chúng tôi ra ngoài đi chơi, tôi bảo cô ấy đứng chờ để mình ra vỉa hè gọi xe.
Gọi mãi không được chiếc nào, đột nhiên tôi nghe thấy cô ấy gọi: “Tiểu Kiều mau lại đây, tớ bắt được xe rồi!” Tôi nhìn ra thì thấy cô ấy đang mở cửa xe của một chiếc BMW X5, nheo mắt nói với người ta: “Bác tài ơi, có đi không ạ?” Tôi vội vàng kéo cô ấy ra, chỉ vào đầu xe nói: “Cậu xem đi, đây là BMW đấy ạ!” Cô ấy ồ một tiếng rồi cúi đầu sát vào logo xe, nheo mắt nhìn: “Ây da! BMW thật, sao trông chẳng khác gì xe chui thế?” Tôi không dám nhìn mặt chủ chiếc xe BMW đó, chắc mặt anh ta đã tím lại rồi cũng nên.
Bề ngoài tiểu C thuộc kiểu mới nhìn thì thấy bình thường, nhưng nhìn lâu lại thấy rất ưa nhìn, khiến người ta rất muốn dang tay bảo vệ.
Trưởng phòng thường ôm hai bầu má của tiểu C rồi nói: “Trông đáng yêu thế này mà sao không có bạn trai nhỉ?” Cái này muốn trách phải trách mẹ tiểu C, bác ấy là giáo viên dạy chính trị, luôn dùng những bài học của người đi trước để giáo huấn người đi sau, ủng hộ quan điểm học sinh không được yêu sớm, dùng đủ mọi cách để chia uyên rẽ thúy.
Dưới sự dạy dỗ của mẹ, tiểu C cho rằng yêu đương và học hành không thể thực hiện cùng một lúc, vì thế tuy có rất nhiều anh theo đuổi nhưng cô ấy vẫn không yêu ai.
Nhưng quan điểm “không yêu đương ở trường đại học” mới vớ vẩn làm sao, chúng tôi bắt cô ấy phải “mở rộng tất cả các mối quan hệ”.
Trạng thái của tiểu C trong bốn năm đại học là “không bị bắt ép trong quan hệ bạn bè, mà bị bắt ép trong quan hệ trên mức bạn bè”.
Một hôm, cô ấy đột nhiên nói với chúng tôi, rằng cô ấy có bạn trai rồi.
Chúng tôi tỏ ra rất bình tĩnh: “Lớp nào? Tên là gì?”
Cô ấy ngần ngại nói ra một cái tên: “XXX.”
“Fuck!”
“XXX là hotboy nổi tiếng khoa ngoại ngữ.
Nghe nói là một bông hoa cực kỳ lạnh lùng.
Đẹp trai, học giỏi, đạo đức tốt nhưng chưa có người yêu.”
Khi ấy tôi có cảm giác như một ông chồng đột nhiên biết tin người vợ chưa bao giờ chung chăn gối với mình lại có thai song sinh, hay là một tên nghiện cờ bạc cực kỳ xui xẻo tự nhiên vớ được bài tứ quý, tóm lại là “không thể tin nổi”.
Hoàn cảnh tiểu C quen với anh hotboy kia cẩu huyết đến nỗi có thể so sánh với phim truyền hình lúc 8h.
Học kỳ đó tiểu C chọn môn tiếng Nhật, sắp đến ngày thi, cô ấy cảm thấy bản thân có khả năng không qua được môn này, vừa may em trai kết nghĩa của trưởng phòng lại là dân chuyên tiếng Nhật nên trưởng phòng nhờ cậu em đến dạy bổ túc cho tiểu C.
Trước mặt em trai không cần giữ hình tượng, thế là tiểu C đi đôi dép xỏ ngón và áo phông rộng thùng thình nhăn nhúm, vui vẻ chạy về phía khoa ngoại ngữ, trên đường đi còn mua một quả dưa hấu.
Trước khi đi, tôi hỏi cô ấy: “Cậu có nhớ em ấy trông như thế nào không?” Cô ấy bảo: Nhớ chứ, nhớ chứ, tớ từng ăn cơm với em ấy mà, đẹp trai, cao cao gầy gầy.
Cô ấy chạy đến thư viện, chờ mãi mà không thấy ai thế là ngồi trên bậc cầu thang xì xụp chén dưa hấu.
Ăn được một nửa thì thấy có người đứng cạnh, nheo mắt lại nhìn: Ừm, gầy gầy cao cao, đẹp trai phết.
Cô nàng vui vẻ đứng dậy, nhét dưa hấu vào tay người ta: “Đi thôi, tranh thủ thời gian!” Bạn tiểu C của tôi thuộc kiểu “ngũ hành thiếu tâm”, cô ấy hoàn toàn không để ý đến gương mặt ngỡ ngàng của chàng trai kia, cứ thế đẩy người ta vào phòng tự học.
Sau đó tôi hỏi cô ấy: “Cậu vẫn không phát hiện ra mình nhận nhầm người à?” Cô ấy nói: “Không, tớ cứ tưởng là cậu em của trưởng phòng đẹp trai thế thật, mi cong như vẽ mascara ấy.” Chàng trai kia ăn nốt nửa quả dưa hấu còn lại của tiểu C rồi nghiêm túc ngồi bổ túc cho cô ấy hai tiết.
Xong bài, tiểu C hỏi: “Mai có học tiếp không?” Nhìn đôi mắt nheo lại đầy mê hoặc của tiểu C, chàng trai ngập ngừng gật đầu: “Có… Có chứ…”
Năm nay tôi đến dự hôn lễ của họ, bạn cùng phòng của hotboy kể: hôm đó việc đầu tiên sau khi hotboy về phòng là lục tìm cuốn “Giáo trình tiếng Nhật cơ bản” học từ năm thứ nhất ra.
Cậu bạn hỏi: “Mày làm cái quái gì vậy?” Hotboy thở dài, bất đắc dĩ đáp: “Soạn bài.”.