Hàng năm về ăn tết ở quê, cả nhà lúc nào cũng chuẩn bị sẵn một tiết mục giải trí: cười nhạo kẻ không biết chơi mạt chược là tôi.
Trong mắt mọi người, kẻ không biết chơi mạt chược là vô cùng đáng xấu hổ.
Ngày lễ ngày tết, ăn cơm xong cũng là lúc bàn mạt chược được dọn lên, bốn người quây quanh cái bàn, chỉ còn mình tôi ngồi trên sofa lặng lẽ chơi với lũ trẻ.
Tình hữu nghị của tôi với cháu bé được tạo thành từ đó.
Những người lớn khác đều mải chơi mạt chược, chỉ có tôi chơi cùng nó.
Cháu bé hỏi tôi: “Sao cô không chơi mạt chược với mọi người?”
Tôi nói: “Vì cô phải chơi cùng với cháu, nếu không cháu sẽ buồn lắm đúng không?”
Người nào đó nhẫn tâm vạch trần tôi: “Vì cô cháu ngốc nghếch!”
Tôi: “…”
“Em không thích học thôi.”
Người nào đó: “Nghĩa là khả năng học hỏi kém.”
Tôi: “…”
Mẹ F: “Kệ nó, đánh xong ván này con vào chơi đi.”
Người nào đó lập tức ngăn cản: “Không được.
Cô ấy mà chơi thì bao nhiêu tiền con thắng được mất hết!”
Tôi: “…”
10.
Cùng lão đi xem liveshow của Lý Tông Thịnh, tên là “Nếu tuổi trẻ không thể níu giữ”.
Cái tên này khiến người ta rất đồng cảm.
Trên sân khấu, lão Lý nói đùa: “Nhạc nổi lên mọi người hãy hát cùng tôi, tuy rằng… có lẽ người cùng bạn nghe ca khúc này năm xưa không phải người đang ngồi cạnh bạn bây giờ…”
Cả hội trường cười ồ lên.
Trên đường về tôi hỏi lão F thích bài nào của Lý Tông Thịnh nhất.
Lão ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Anh yêu em thật lòng”, trong mấy năm ở nước ngoài, anh không dám nghe bài hát này.” Tôi nghĩ đến buổi đêm khuya khi lão một mình ở nơi xứ người, nghe thấy giai điệu “Từng chịu thiệt thòi vì tình yêu, không thể trốn tránh.
Từ nay trở đi, em sẽ trở thành kỳ tích tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh, anh nghĩ mình đã yêu em thật lòng”.
Cảnh tượng nước mắt tuôn rơi không khỏi khiến lòng tôi đau đớn.
“Bài hát này nói ra tiếng lòng của anh phải không?”
“Ừm.”
“Anh có muốn để em hát cho nghe không?”
“Không.”
“Hả?”
“Lúc anh nghe bài này đã nghĩ đến một điều: Sau này anh bắt em phải hát cho anh nghe mới được.”
Bạn gì ơi, chúng ta cứ diễn theo kịch bản bình thường nhé? Anh tùy tiện đổi lời thoại làm em không biết diễn tiếp thế nào đâu.
11.
Công ty tổ chức đi Thái Lan du lịch, đúng đợt lão F được nghỉ 1 tuần, thế là cũng xách hành lý đi cùng tôi.
Đây là con người cực kỳ nhàm chán, dù là đi đâu chơi, lão cũng không chịu đi tham quan hay đi chụp ảnh, bán kính hoạt động không vượt quá 100km tính từ khách sạn, ngồi trong quán cà phê suốt một buổi chiều.
Tôi kêu lão đi cưỡi voi, lão bảo bẩn chết đi được; dẫn lão đi thăm chùa, lão bảo lão không tin Phật; hỏi lão muốn ăn gì, lão còn nghiêm túc suy nghĩ: Anh muốn ăn canh thịt cay (một món ăn đặc trưng của Tứ Xuyên)… Tôi cũng phục lão sát đất luôn.
Thấy lão đi ngàn dặm xa xôi đến đây lại cô đơn như thế, tôi cực kỳ xót xa, thế là hủy bỏ hành trình.
Sáng dậy thấy tôi không đi đâu, lão hỏi: “Hôm nay em đi đâu thế?” Tôi nói: “Không đi đâu cả, ở lại với anh.” Lão vui ra mặt, nắm tay tôi xuống dưới uống cà phê.
Đồng nghiệp đi khắp nơi về, thấy hai chúng tôi đang ngồi đối diện nhau, một người đọc báo, một người viết bài liền lắc đầu bảo: “Chưa thấy đôi vợ chồng nào nhàm chán như hai người!” Vớ vẩn, rõ ràng là tôi rất thú vị! Đều do lão kia hại!
12.
Tôi phát hiện ra một điều, IQ của lão F lúc cao lúc thấp, tùy thuộc vào tâm trạng lúc đó của lão.
Lúc tâm trạng vui vẻ, IQ của lão liền hạ xuống bằng mức IQ của trẻ con.
Được ra ngoài chơi với tôi lão rất vui, từ lão F biến thành bạn nhỏ F.
Bạn nhỏ F tối qua nằm trong khách sạn được phục vụ massage kiểu Thái, lão thích thú đến độ thư giãn toàn thân, về nhà dụ dỗ tôi, bảo: “Em đi học đi, sau này anh đi làm về em có thể massage cho anh!” Tôi mỉm cười bảo: “Ok, vậy em lập tức xin thôi việc, ngày mai đến xin vào làm trong khách sạn, phải massage cho 100 người trước, gọi là thử việc!” Lão nổi giận: “Không được! Sao em có thể phục vụ người khác được?” Tôi: “Không phải anh muốn em học theo người ta làm cho thành thạo hay sao?” Lão giận dỗi ngẫm nghĩ thật lâu, cuối cùng buồn bã nói: “Thôi vậy, em không cần học nữa…” Tôi cười đầy mãn nguyện rồi tắt đèn đi ngủ.
Lát sau, tôi nói: “Em cảm thấy mình nên đối tốt với anh hơn nữa.” Lão hỏi: “Tại sao?” Tôi: “Phải có trách nhiệm với thiếu niên thiểu năng.”
13.
Đưa lão đi cùng có một lợi ích, đó là không cần mang theo bản đồ.
Trong não người này đã lắp đặt sẵn hệ thống GPS.
Bất kể đi đến đâu lão đều có thể tìm được chính xác con đường dẫn về khách sạn mà chúng tôi ở.
Đi chợ đêm với đồng nghiệp, lạc đường, hai người đưa mắt nhìn nhau.
Tôi nói: “Để em hỏi chó dẫn đường (loại chó được huấn luyện để chuyên dẫn đường cho người mù) nhà em!” Đồng nghiệp ngạc nhiên lắm: “Em dẫn cả chó dẫn đường đến á?” Tôi gật đầu rồi lên mạng gửi weixin, hai giây sau nghe thấy tiếng lão F: “Lại lạc đường?” Đồng nghiệp bật cười khanh khách.
Kể từ đó, hình tượng ngời sáng của lão F trong mắt đồng nghiệp hoàn toàn sụp đổ.
Chuyện cười hàng ngày của chúng tôi biến thành như sau:
Cô ấy: “Sao không dắt F ra?”
Tôi: “Đang nằm ườn trong quán cà phê.”
Cô ấy: “Em phải thường xuyên dắt ra ngoài đi dạo đấy!”
Tôi: “Em mua cái đĩa về ném là thích lắm rồi.”
…
Người nào đó vẫn chưa biết chuyện này, nếu biết chắc giết chết tôi mất!
14.
Đi xem Nhân Yêu Tú, hỏi F có đi không, lão lắc đầu: “Anh không thích xem đàn ông.” Tôi nhướn mày: “Anh thích xem phụ nữ à? Chắc là tranh thủ lúc em không có nhà đã đưa đẩy với hàng tá phụ nữ rồi chứ gì?” Lão vẫn tỉnh bơ: “Anh chỉ thích xem phụ nữ của anh, nhớ về sớm nhé!” Người này phản ứng quá nhạy bén, tôi không biết đến bao giờ mình mới thắng được lão trong những cuộc đấu võ mồm này nữa.
Nhìn thấy một cô nàng rất xinh trong nhà ăn, sao lại có người xinh thế không biết.
tôi liền chụp ảnh lại rồi gửi cho lão: “Mau xem người đẹp này!” Lão trả lời: “Anh lại thấy người chụp ảnh hấp dẫn hơn!” Tôi cầm di động cười ngốc nghếch một lúc lâu, đồng nghiệp ngó vào xem rồi hành hung tôi: “Mày dám nói là chồng mày không biết nịnh vợ, chồng mày là cao thủ trong cao thủ thì có!”
15.
Lão F cố chấp một cách kỳ lạ.
Ví dụ bị cảm lão nhất quyết không uống thuốc, lão tin chắc rằng uống nhiều nước và chăm chỉ vận động sẽ khỏe lên.
“Anh đã hắt xì suốt 1 tuần rồi, mau uống thuốc đi.”
“Không uống đâu.
Sẽ khỏe thôi mà.” Lão bình thản nói qua lớp khẩu trang.
Lại một tuần nữa, lão vẫn chưa khỏi hắt xì.
“Anh còn thế nữa em lôi đến bệnh viện đấy!”
“Khỏi cần, sẽ khỏe thôi mà.”
Lại một tuần nữa, lão vẫn nhất định không chịu uống thuốc, tôi hỏi tại sao, lão bảo: “Bà nội anh là bác sĩ.”
“Thì sao?”
“Từ nhỏ bà đã nói với anh, cứ là thuốc thì chắc chắn sẽ có tác dụng phụ, con người có sức đề kháng mà, chỉ cần uống nhiều nước và tập thể dục là khỏe.”
Tôi tát nhẹ vào mặt anh: “Vậy bà nội có nói với anh rằng chồng mà không nghe lời vợ thì sẽ chết rất thê thảm không?”
16.
Thứ bảy thức giấc vì đói quá, nhớ tới trong tủ lạnh còn pho mát, tôi hỏi F có muốn ăn không, lão gật đầu.
Tôi sai lão đi lấy, con quỷ lười nào đó lại không chịu động đậy, liền chơi trò oẳn tù tì với tôi.
Tôi thua nhưng cũng không muốn động đậy.
Hai chúng tôi lần chần mười phút, cuối cùng quyết định cứ để bụng đói và ngủ tiếp, lão thở dài: “Đã đến lúc sinh con ra để sai vặt rồi đây…” Tôi hết nói nổi, nghĩ đến tình cảnh sau này con hỏi: “Tại sao mẹ lại sinh con ra đời?” Trả lời: Vì cha mẹ lười quá, mà việc nhà dù sao cũng phải có người làm!
17.
Ở nhà tổng vệ sinh.
Mưa vừa tạnh, bầu trời xanh ngắt trong veo, mây trắng bay lững lờ.
Phơi xong quần áo, tôi ôm dưa hấu lười biếng nằm trên sofa ăn từng miếng đã được cắt sẵn.
Ve kêu ra rả, gió nhẹ nhàng thổi, nắng chiếu trên lưng thật ấm áp, tâm trạng tôi rất tốt.
Tôi tự nhiên nói: “Ngày xưa mẹ hỏi em sau này lớn lên muốn làm gì?”
“Em trả lời mẹ thế nào?” Lão hỏi
“Em nói: Con muốn nằm phơi nắng, ăn dưa hấu!”
Lão cười thành tiếng.
“Thật đấy, em thích thế.
Nắng, cửa sổ đã lau xong, quần áo đã giặt xong, không còn việc gì phải làm ngay, có thể vừa ăn dưa hấu vừa đọc sách.”
“Chỉ vậy thôi hả?”
Tôi quay lại, lão đang nhìn tôi chăm chú.
Tôi mỉm cười nói: “Còn anh nữa, anh là người em thích nhất trên đời này đấy!”.