Anh Không Thương Em Đâu Anh À!


Vương Đề Hiền từ từ ngẩng đầu lên, nhìn hai bức di ảnh được trên bàn thờ đằng sau hai cỗ quan tài.
Đây là lễ tang của bố mẹ Hiểu Phù.

Bố của Hiểu Phù vì cứu anh khỏi đám bắt cóc mà bị chúng trả thù, còn người vợ vì không thể chịu đựng được cú sốc lớn mà tự tử.
Để lại một mình người con gái nhỏ.
Anh đến tham dự đám tang của họ với tư cách là người mang ơn.
Khi đó anh mười bốn tuổi.
Đám tang này cũng là nơi mà lần đầu tiên anh gặp Hiểu Phù.
Vương Đề Hiền đứng ở trong góc có đoàn người đưa tiễn, đưa mắt nhìn Hiểu Phù đang đứng ở giữa lễ tang, trước hai cỗ quan tài lớn của bố mẹ cô.
Cô trông thật nhỏ bé và cô độc, cứ như một con mèo được vớt lên từ duới lòng sông, ướt sũng, lạnh lẽo và vô cùng đáng thương vậy.
Sắc mặt nhợt nhạt càng khiến cô trở nên tiều tuỵ trong bộ đồ tang.
Vừa đúng lúc ấy, khi anh nhìn cô, cô cũng vô tình quay đầu nhìn anh.
Đôi mắt cô đỏ hoe vì đã khóc suốt cả đêm, hiện giờ đã khô khốc như đã khóc đến cạn kiệt cả nước mắt, và nhuốm màu trong đôi đồng tử đen sậm ấy là một sự lạnh lẽo và tức giận.
Hẳn là cô đang nghĩ vì anh mà bố mẹ cô phải chết.

“Hiểu Phù!”
Vương Đề Hiền bước đi trên nền tuyết trắng, vì tuyết rơi khá dày nên bước chân của anh có hơi chậm chạp.
Khắp không gian nơi anh đang bước đi đều là một màu trắng đến băng lạnh.

Tuyết bám lên những nhành cây khô xào xạc, đè lên lớp cỏ xanh.
Tuyết lạnh từ trên trời rơi xuống đọng lại trên vai và mũ áo của anh, thấm qua lớp áo khoác bằng bông đi vào ngấm lạnh tận xương tuỷ.
Vương Đề Hiền đã mặc rất nhiều lớp áo ấm ở bên trong nhưng cái rét buốt vẫn có thể tấn công anh được.

Thế thì tại sao Hiểu Phù lại có thể cứ đi trong cơn mưa tuyết với bộ đồ mỏng tang xơ xác như thế?
“Hiểu Phù! Đừng có lại gần đó! Ẩn dưới lớp tuyết có thể là một hồ băng đấy!”
Vương Đề Hiền hô lớn với Hiểu Phù đang đi trước anh, cách anh một khoảng khá xa.
Hiện tại đã là ba tháng sau của đám tang bố mẹ Hiểu Phù, kể từ lúc đó anh vẫn luôn cố gắng để làm quen được với cô.
Nhưng Hiểu Phù lúc nào cũng làm ngơ anh.
Ngày nào cũng như ngày nào, anh luôn đi theo sau cô đến mọi nơi, còn cô thì chưa từng cho anh lấy một ánh mắt.
Nhờ vậy mà anh mới biết cô bé Hiểu Phù mười tuổi là một đứa nhóc khó gần như thế nào.
Ví dụ nhu bây giờ chẳng hạn, anh gọi cô mà cô có trả lời đâu?
Vương Đề Hiền thở dài, vẫn kiên trì đi theo sau Hiểu Phù.
“Hiểu Phù, về nhà thôi.

Đứng ở ngoài trời lạnh lâu sẽ không tốt cho sức khoẻ của em…”
Bộp!
Vương Đề Hiền mở to mắt, nhìn một quả bóng tuyết ném vào người anh rồi vỡ tan, dính lên lấm tấm trên lớp áo khoác ngoài.
“Biến đi.”
Hiểu Phù xoay người nhìn thẳng vào mặt anh, cau có nói đúng một câu rồi lại bỏ đi tiếp.
Vương Đề Hiền đứng chết lặng tại chỗ, đôi mày kiếm chau chặt vào nhau.
Aisssss! Cái con nhỏ láo toét này…
Cô hoàn toàn chẳng hề coi anh ra gì cả, chỉ để cho anh thấy một bóng lưng nhỏ nhắn đơn bạc, một mình giữa cả một cánh đồng tuyết trắng.đọc những chương mới nhất tại noveltoon
Lại thêm một thời gian nữa trôi qua, Hiểu Phù cuối cùng cũng chịu khuất phục trước sự đeo bám của Vương Đề Hiền mà nhận lời làm bạn với anh.
Lúc đầu cô rất bất đắc dĩ, nhưng về sau đã thoải mái và thân thiết hơn với anh nhiều rồi.
Họ cùng nhau cứ lớn lên như vậy, coi nhau như những người bạn thân.
Đến một ngày, là vào ngày anh tốt nghiệp đại học, những người cùng nhóm học với anh tổ chức một buổi hẹn tối ở một nhà hàng.
Vương Đề Hiền ngồi cạnh Lãnh Ái Hy – người bạn gái của anh, còn Hiểu Phù thì ngồi bên phía đối diện.
Anh để ý là suốt từ những ngày trước, khi anh và Lãnh Ái Hy bắt đầu hẹn hò với nhau, Hiểu Phù lúc nào cũng nhìn anh bằng một ánh mắt kì lạ.
Thậm trí, dạo gần đây bọn họ còn có một vài xích mích.
Nhìn cô có vẻ không được thoải mái cho lắm.

Tại sao vậy?
Lãnh Ái Hy đã có vẻ uống say, nghiêng ngả rồi tựa đầu vào vai anh, ôm vào cổ anh, hôn anh.
Vương Đề Hiền còn chưa kịp phản ứng lại, từ bên phía đối diện, Hiểu Phù đã đứng bật dậy, cầm túi xách rồi xin phép đi về trước.
Trông biểu hiện của cô rất bất thường, lập tức, Vương Đề Hiền cảm thấy trong lồng ngực mình có cảm giác gì đó sục sôi mà anh chẳng hề biết đến tên của nó là gì.
Vương Đề Hiền vội gửi nhờ Lãnh Ái Hy lại cho một người bạn rồi đứng dậy đuổi theo Hiểu Phù.
Chợt tay anh bị Lãnh Ái Hy níu chặt lại.
“Đề Hiền, anh đi đâu vậy?” Lãnh Ái Hy bĩu môi: “Đừng đi mà.”
Vương Đề Hiền gỡ tay của Lãnh Ái Hy ra, nói rằng anh sẽ quay lại sớm thôi rồi đi theo sau Hiểu Phù, ra khỏi nhà hàng ăn.
Hiểu Phù đơn bạc một mình đi giữa phố đông, giống như cô bé đi trên thảm tuyết trắng trong kí ức của anh năm đó vậy.

Cô không có ai ở bên cạnh cả.

Rất cô đơn.
Lúc cô nghiêng đầu, anh loáng thoáng có thể nhìn thấy những giọt nước từ trên mi mắt cô nhỏ xuống dưới cằm, còn có cả những tiếng sụt sịt khe khẽ.
Cô đang khóc?
“Hiểu Phù!”
Vương Đề Hiền gấp gáp chạy đến chỗ của Hiểu Phù.

Tiếng gọi của anh làm cho cô giật thót cả người.

Thấy Vương Đề Hiền bỗng nhiên xuất hiện rồi tiến lại gần mình, Hiểu Phù hoảng sợ định bỏ chạy nhưng đã bị anh cầm tay kéo lại.
“Em sao lại bỏ đi giữa chừng thế hả? Em thấy trong người có chỗ nào không ổn sao? Cả mấy dạo gần đây em rất kì lạ nữa.” Cô toàn đẩy anh ra xa.
“Không, không phải.

Chỉ là, em bỗng nhớ mình còn vài việc bận ở nhà chưa làm thôi.”
Hiểu Phù nghiêng đầu né tránh, định lùi ra sau cách anh một khoảng nhưng vai cô đã bị Vương Đề Hiền siết lấy xoay lại đối diện thẳng mặt với anh.

Anh kéo cô lại rất gần mình.
Ở khoảng cách này, Vương Đề Hiền có thể nhìn thấy được rất rõ ràng đôi mắt buồn bã ẩm ướt của cô.

Anh thấy trong tim mình nhoi nhói.
“Em có chuyện gì buồn hay phải bận tâm sao? Cứ nói với anh đi.”
“Không, thực sự không có gì đâu…”
“Anh và em chơi với nhau bao nhiêu lâu nay, anh còn có thể lạ gì tính em được nữa? Hiểu Phù, nếu đó là chuyện gì khiến em đau lòng, em cứ chia sẻ với anh.”
Hiểu Phù ngước mắt nhìn lên Vương Đề Hiền, bờ môi mấp máy, mắt mở to rồi lại khép hờ, cô cắn môi lưỡng lự, cuối cùng cũng nói.
“Nếu anh muốn nghe thì được thôi.

Nhưng trước lúc đó, anh phải uống với em vài li rượu.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui