Anh Không Thương Em Đâu Anh À!


Hiểu Phù mở cửa xe đàng hoàng bước ra ngoài.

Trước cả nghìn con mắt của những người đang có mặt ở trong sòng bạc, cô thản nhiên đi đến cầu thang máy được ráp vàng ở trong khu hàng lang trải thảm đỏ dành cho khách VIP.
Nhưng lúc Hiểu Phù lấy chiếc huy hiệu màu đen – tượng trưng cho thành viên “Black Diamond” của sòng bạc để quét qua khoá bảo mật của cầu thang máy thì lại không được.
Ồ, Vương Chí Nguyên đã đóng băng quyền của thành viên cao cấp nhất là cô rồi à?
“Hiểu tổng.”
Đột ngột từ đằng sau lưng cô đi đến cả một nhóm người đàn ông mặc vest đen nghiêm trang, trên ngực trái của họ đều đeo huy hệu màu bạc – cấp người làm công, chỉ riêng kẻ đi đầu là đeo một chiếc huy hiệu màu vàng – cấp người quản lí.
Một chức người quản lí trong sòng bạc này tương đương với chức phó tổng giám đốc ở những công ty thường.
Huy hiệu màu đen như cô trên thế giới chỉ có duy nhất ba chiếc, còn màu vàng là hai mươi chiếc, hắn ta có một.
Người quản lí đó là một người đàn ông trung niên ngoại quốc, cao hơn hai mét, mắt xanh tóc vàng, nói tiếng trung rất sõi dẫn đầu nhóm người đi đến trước mặt cô.
Dù giọng điệu vẫn rất muôn phần cung kính nhưng đã pha thêm chút không khoan nhượng.
“Hiểu tổng, chúng tôi rất tiếc nhưng chủ tịch đã hạ lệnh không cho phép cô được đi vào trong.”
“Không cho phép tôi? Một thành viên cao cấp sao?” Hiểu Phù phì cười một tiếng sắc lạnh, nhếch mép cười nhạt: “Sòng bạc của mấy người cũng đã đến lúc dừng hoạt động rồi đấy.

Đối đãi với khách quý kiểu này à?”
Không để cho người đó kịp đáp lại, Hiểu Phù đã vươn tay lấy chiếc huy hiệu màu vàng ở trên ngực của ông ta, quét mở khoá thang máy.
“Ông biết địa vị của mình là ở đâu chứ? Nói “không cho phép” với tôi sao? Đừng khiến cho tôi cảm thấy nực cười thế chứ?”
Hiểu Phù dùng lực ở hai tay bóp nát chiếc huy hiệu màu vàng rồi quẳng mạnh tay ném vào trong thùng rác.
Xong cô bước vào trong thang máy, bấm lên số tầng có nút ấn đặc biệt làm từ kim cương.
Sòng bạc này là một địa điểm vui chơi giải trí xa hoa bậc nhất thành phố.
Ở nơi đây chia ra làm ba khu: Khu nhà cái, khu các trò chơi điện tử, đổi thưởng, bốc thăm, và khu nghỉ dưỡng.
Ngoài các trò chơi đỏ đen, ở đây còn là một ổ mại *** ngầm.
Hiểu Phù dựa người ở thành thang máy, nhìn số tầng dần tăng lên rồi dừng lại ở con số mà cô đã chờ.
Tầng nhà này bao gồm có khu sòng bạc và vũ trường.
Cửa thang máy mạ vàng nặng nề dần dần mở ra, khoảng khe hở vừa mới hé ra một chút, một làn khói trắng cùng với một khí hơi nồng mùi đã xộc vào bên trong khoang thang máy.
Hiểu Phù cau mày che tay lấy mũi, trong làn khói trắng đó có mùi rượu, nước hoa, mùi thuốc lá và hơi người lẫn lộn, cô kinh tởm thứ mùi này.
Trong làn sương mờ mờ, có cả hơi mùi của thuốc phiện.
Một loại phương pháp để khiến cho khách hàng không muốn rời xa khỏi sòng bạc.
Hiểu Phù đợi cho đến khi cửa thang máy đã hoàn toàn mở ra mới đặt chân bước ra bên ngoài hành lang.
Đèn điện trên trần nhà hình mái vòm cao chót vót đang chiếu xuống một sắc sáng màu cam vàng như dải mật, phủ lên những bước hoạ thiên chúa giáo thời kì phục hưng khổ lớn quanh khắp những bức tường.
Ở bên dưới là vô số những dãy bàn tròn và những con người đang vây quanh những dãy bàn ấy.
Tiếng xáo bài, tiếng va chạm lạch cạch của những con chip đủ màu, tiếng của một quả cầu tròn nhảy trên những ô con số… và có cả những tiếng người vang lên ồn ào.
Trong đó là tiếng nói rì rầm, tiếng cười khúc khích, hoặc là tiếng hô đầy phấn khích, hoặc là tiếng hét tru trời của những tên thua cược.
Hiểu Phù lướt qua dãy chơi sòng bạc, tiến đến một cánh cửa lớn trong rất nhiều những cánh cửa khác nhau có ở trong gian phòng.
Vừa thấy cô tiến lại gần, một người đàn ông đứng canh ở cửa đã ra hiệu cho cô dừng lại.
“Từ đây sẽ là vị trí chỉ dành cho những khách hàng có đăng kí thành viên mới có thể bước qua…”
Hiểu Phù đưa mắt nhìn hắn ta, lập tức, tên gác cửa đó cả người sởn lạnh đến toát mồ hôi.
“Hiểu tổng… Ngài…”
“Mở cửa.”
Hiểu Phù không đáp lại trước vẻ mặt kinh hãi của hắn, chỉ nói một câu trầm lạnh sắc bén như thiên mệnh, như một lưỡi dao cứa vào người của hắn ta, lạnh run đến tận đỉnh đầu.
Chuyện Hiểu Phù và Vương Chí Nguyên đâm vào xe nhau ai trên mảnh đất này đều biết hết cả, nói xem có ai dám để cho cô bước vào trong sòng bạc tìm Vương Chí Nguyên chứ?
Hiểu Phù nhìn hắn ta chần chừ mãi không dám cho cô vào cũng không dám đuổi cô đi, sợi dây thần kinh kiên nhẫn trong đầu cũng đứt đoạn, không nói gì nhiều nữa, cô giơ chân lên.
Cùng đồng thời vang lên với tiếng hét thất thanh của tên gác cửa, cánh cửa đôi kêu rầm lên một tiếng kinh động rồi lao chúi xuống đất, rê dài trên mặt sàn.
Tấm bản lề gãy gọn đến dị dạng.
Bên trong là một quầy vũ trường lớn, tất cả những cậu ấm cô chiêu đang điên cuồng nhảy nhót ở trong đây đều mắt tròn mắt dẹt kinh hãi nhìn chằm chằm vào cô.
Hiểu Phù lại coi như chẳng thấy gì cả, bước từng bước hững hờ, không nhanh không chậm tiến đến một chiếc ghết sô pha lớn ở đằng sau quầy pha chế rượu.
Ở đó là Vương Chí Nguyên đang băng bó vải trắng ở khắp người, liên tục than đau tay mà nũng nịu đòi những cô em chân dài ở xung quanh đút nho cho mình ăn.
Vừa liếc mắt nhìn thấy Hiểu Phù xuất hiện, quả nho trong miệng của hắn ta rớt ra cả bên ngoài.
“Thằng chó này…”
Gương mặt của Hiểu Phù ẩn ẩn một làn sương đen chết chóc.
“Cút ra đây quỳ dưới chân mẹ mày.”
Chú thích thêm về những cấp bậc huy hiệu trong sòng bạc:
Đồng: Những người làm văn phòng.
Bạc: Những người làm công, như vệ sĩ, gác cửa.
Vàng: Người quản lí.

(20 huy hiệu)
Bạch kim: Chủ tịch.

(1 huy hiệu)
Đen: Những thành viên VIP, được gọi là “Black Diamond”.

Có quyền hạn thao túng được cả những hoạt động của sòng bạc.

Cấp bậc cao hơn cả Bạch Kim.

(3 huy hiệu).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui