Anh Không Thương Em Đâu Anh À!


“Hiểu Phù, em đang ghen sao?”
“…”
Ngay tức khắc, như bị điện giật, Hiểu Phù lập tức đẩy người của Vương Đề Hiền ra mà lùi về phía sau, trên vầng trán ẩn ẩn một tầng mồ hôi mỏng.

Khoé miệng khẽ cong lên.

Cười như không cười.

“Ghen? Tại sao tôi phải ghen với anh chứ?”
Vương Đề Hiền không trả lời lại câu hỏi ấy của cô, nét biểu cảm trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên sự mê hoặc thoả mãn.

“Em không ghen sao? Vậy thì cứ coi là anh chưa nói gì đi.


Anh một tay đút túi quần, đứng lên rời khỏi ghế xoay, đi qua người của Hiểu Phù mà tiến đến tủ đồ đựng tài liệu.

Anh vươn tay cầm lấy chiếc đồng hồ quả lắc mà Lãnh Ái Hy tặng anh đầu năm nay, không một giây thừa thãi, thẳng tay ném vào trong sọt rác gần đó.

“Vợ anh đừng giận nữa nhé?”
Hiểu Phù im lặng, cô cụp mắt, coi như là đã chấp thuận.

Vương Đề Hiền mỉm cười nhẹ, anh vuốt một bên tóc cô vén ra sau mang tai, nói nhỏ.

“Chốc nữa, anh có hẹn với Phó thị, có một buổi tiệc đấu giá kim cương, em có muốn đi cùng không?”
Không đợi cho cô trả lời, anh đã hếch đầu về phía phòng nghỉ bên cạnh văn phòng làm việc.

Ở trong đấy có giường, có một phòng tắm, tủ quần áo và một vài vật dụng cá nhân.

Riêng ở trên đầu giường, đặt gọn gàng ở đấy là một bộ váy màu đỏ nhung lịch lãm được đặt may và thiết kế riêng, trên thế giới chỉ có một chiếc như vậy.

Vương Đề Hiền biết rằng, hôm nay Hiểu Phù tới đây chỉ là do nhất thời sinh chán nản, cô không hề có sở thích hay ý định nào là cùng anh dắt tay nhau, công khai xuất hiện ở một nơi nào đó.

Hiểu Phù không thích để người ta gọi bằng một tiếng “Vương phu nhân”.

Nhưng điều mà anh không thể ngờ rằng, Hiểu Phù lại nhìn anh, nghĩ ngợi, rồi lặng lẽ tiến vào trong căn phòng nghỉ ấy thay đồ thật.

“Em…”
Hai bên khoé miệng của Vương Đề Hiền câu lên càng thêm sâu, ánh mắt anh mở to nhìn cô đang khép lại cánh cửa phòng.

Nhìn thân ảnh mềm mại dần dần bị che khuất, anh không nỡ, vội đi đến giữ lấy cánh cửa không cho cô đóng lại.

Hiểu Phù nhíu chặt chân mày.

“Anh đang làm gì vậy?”
“Muốn nhìn em thay đồ.


“Biến thái tới vậy?”
Rõ ràng ẩn chứa trong câu nói ấy của cô là một sự mỉa mai, nhưng với Vương Đề Hiền, bình thường ở nhà cô chẳng nói chuyện với anh đến một câu nên với anh, cả những câu mắng chửi của cô nghe cũng rất êm ái.

“Chỉ vì đó là em.


“…” Hiểu Phù tức giận trừng mắt với Vương Đề Hiền, nhưng nhìn vào đôi mắt thản nhiên của anh, cô biết có thế nào cũng không thể đuổi nổi anh đi, cuối cùng đành nghiến răng: “Khoá cửa chính lại.


Vương Đề Hiền vui vẻ đi khoá cửa chính, nhưng khi anh chỉ vừa mới quay đầu đi, Hiểu Phù đã ngay lập tức khoá cửa phòng nghỉ.

Anh hơi ngẩn người một lát, qua một lớp cửa gỗ, cô có thể nghe thấy được giọng anh chán nản.

“Hiểu Phù, em không giữ lời.


“Tôi có nói rằng sẽ hứa cho anh nhìn sao?”
Đúng thật này.

Vương Đề Hiền đưa một tay vuốt cằm, bờ mi hơi rũ xuống.

Cô nghĩ anh không thể làm gì được cô sao?
Hiểu Phù cởi cúc áo sơ mi, khi cô đang cố để tháo chiếc áo ngực sau lưng, đột ngột có một đôi bàn tay tranh mất công việc của cô, cẩn thận cởi chiếc móc gài.

Không những thế, người đằng sau càng quá phận hơn, tiện tay vuốt dọc theo eo lưng cô, còn tỏ ra sơ ý nói.

“Ấy chết! Anh không cố ý chạm vào em đâu.


Hiểu Phù mím chặt môi, để kệ cho Vương Đề Hiền cởi áo rồi thay luôn cả bộ váy kia lên người cho cô.

Chìa khoá dự phòng, sao cô lại không thể nghĩ tới anh còn có cách này?
Ngay sau khi kéo khoá váy đã cài hết, Hiểu Phù đã đẩy người của Vương Đề Hiền ra.

Anh bị cô phũ phàng ghét bỏ như vậy, cũng thấy hơi tủi thân.

Nhưng nghĩ lại hôm nay mình được nhiều hơn thường ngày, lòng bàn tay vẫn còn vương lại một chút cảm giác mềm mịn của làn da con gái, anh khẽ vân vê trên từng đầu ngón tay, miệng cười khẽ.

Vẫn thấy tiếc.

Một lúc sau, bên dưới sảnh công ty xuất hiện một con xe Bugatti màu đen bạc sang trọng.

Lãnh Ái Hy ngồi ở hàng ghế sau, tiện khi chờ Vương Đề Hiền đi xuống thì kiểm tra lớp trang điểm trên mặt của mình đôi chút.

Bỗng cánh cửa xe mở ra.

Lãnh Ái Hy ngẩng đầu lên, còn chưa kịp cất tiếng “Vương tổng”, người ngồi bên cô ta đã vội đưa một tay ra hiệu “an toạ”.

“Là Vương phu nhân, cảm ơn.


Lãnh Ái Hy trợn tròn cả mắt nhìn Hiểu Phù ngáp lấy một hơi, được người tài xế xe dùng toàn bộ sự tôn trọng của mình mà đóng lại cửa xe giúp cô, không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà ú ớ.

“A Phù? Cậu…”
Đôi mắt của cô ta liếc xuống bộ váy xẻ tà ôm eo quyến rũ mà cô đang mặc, chợt hiểu ra điều gì đó mà cả khuôn mặt tái xanh cả lại.

“Cậu… Cậu cũng đi cùng với Vương tổng sao? Cậu đã có sự cho phép của ngài ấy chưa…?”
“Cho rồi.


“Là cậu bắt ép anh ấy?”
Lãnh Ái Hy sau khi dứt lời liền vội vã bịt miệng lại, cảm thấy câu nói này của mình chẳng khác nào bảo Hiểu Phù đanh đá.

Nhưng câu trả lời sau đó của Hiểu Phù thực sự đã khiến cô ta phải chết điếng.

“Anh ta nói không với tôi? Còn phải xem bản lĩnh.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui