Anh Không Thương Em Đâu Anh À!


“Đến giờ đổi ca rồi.”
“Ôi, mãi mới hết giờ trực.

Cái lưng của tôi mỏi đến sắp rã ra thành nước luôn rồi đây.”
Người nhân viên y tá bệnh viện lấy tay che miệng ngáp một tiếng, uể oải tháo chiếc thẻ nhân viên ở trên cổ ra.
“Trực đêm vui vẻ nhe.

Tôi về đây.

Nhớ đi kiểm tra từng phòng bệnh nhân nội trú ở hành lang tầng năm đấy.”
“Biết rồi biết rồi.”
Một người y tá nữ khác ôm tập sổ theo dõi nội trú rồi vẫy vẫy tay tạm biệt người kia, rời khỏi căn phòng thay đồ lên thanh máy tầng năm.
Cô ta đi ngang qua khu phòng ở của bệnh nhân, kiểm tra hoạt động của các thiết bị y tế và tình trạng của từng người bệnh.
Đến phòng cuối cùng, cô y tá đó sau khi đã hoàn tất mọi kiểm tra thì từ từ đóng của phòng bệnh lại, định quay trở lại vị trí trực ban đầu.
Đột ngột, từ một phía hành lang chỗ cô ta đang đứng vang lên các tiếng loạt soạt.
Người y tá đó lia đèn pin tới góc hành lang mới nãy đã phát ra tiếng động, từ từ tiến lại gần.
Đây là một ngã rẽ cụt có hai phòng vệ sinh, cô ta nhìn vào trong cả hai phòng vệ sinh đều chẳng thấy có ai cả.
Là gió từ bên ngoài cửa thông khí thổi vào bên trong làm rung cửa phòng à?
Cô ta gãi gãi đầu rồi ngờ ngệch ôm sổ rời đi.
Một lúc sau đó, sau khi người y tá trực ca đêm rời khỏi dãy hành lang, từ phòng vệ sinh nam bước ra một người đàn ông.
Hiện tại đang là giữa đêm khuya mà người đàn ông ấy trùm kín cả người, không để lộ ra một tấc da nào trừ hai con mắt ở phía trên cùng.
Hắn ta đợi cho dãy hành lang không có một bóng người mà lặng lẽ tiến đến cầu thang bộ, leo lên tầng sáu, tầng có phòng điều trị ICU cho người có địa vị và thân phận cao quý, và đặc biệt là rất giàu có.
Đây cũng là nơi mà Vương Đề Hiền đang nằm.
Vương Thì Vinh tìm đến căn phòng VIP 601 ở tận cuối hành lang, ông ta liếc lên nhìn chiếc camera đang nhấp nháy màu đỏ ở trên đỉnh đầu, tay càng kéo lấy vành mũ để che cho kín mặt đi.
Xong, nhân lúc chưa có bất kì ai phát hiện, ông ta đã mở cửa phòng bệnh ra rồi lẻn vào bên trong, rồi khẽ khàng đóng lại.
Phòng bệnh ICU của Vương Đề Hiền đóng cửa sổ nhưng không kéo rèm, từ bên ngoài phòng bệnh, sắc xanh lam nhờ nhờ từ ánh trăng phản vào bên trong in xuống dưới nền gạch, tạo thành những mảng đen xanh pha trộn với nhau vừa ảo mộng lại vừa quỷ dị.
Vương Đề Hiền nằm ở trên giường bệnh với những sợi dây nối và máy móc đan chéo lên nhau, nối từ người anh đến các máy đo.
Trên cổ và đầu anh quấn băng vải trắng, áo quần bệnh nhân may bằng lụa càng khiến cho anh trở nên tiều tuỵ.
Sắc mặt nhợt nhạt, bờ mi cong tĩnh lặng nhắm nghiền, sống mũi cao thẳng chậm rãi thở ra từng hơi thở nặng nề.
Nếu để ý kĩ, có thể thấy, anh đã gầy đi khá nhiều.
Ca phẫu thuật thứ hai là ghép gan đã thành công, nhưng vì gặp một số trở ngại trong tiềm thức nên anh chưa thể tỉnh lại được.
Vương Thì Vinh rút ra từ trong túi áo một chiếc túi vải, bỏ chiếc túi ấy ra là một ống kim tiêm được bơm sẵn một thứ chất lỏng màu trắng đục.
Ông ta từ từ đi tới bình truyền dịch được treo ở trên một cái giá của anh, chậm rãi đưa ống kim tiêm đâm vào trong bình.
Khi ông ta chuẩn bị đẩy pít-tông, đột ngột một bàn tay từ đằng sau giật mạnh ông ta ra đằng sau, tay còn lại cầm một mảnh vải bịt vào mũi và miệng của ông ta.
Vương Thì Vinh kinh hãi liều chết giãy giụa, nhưng người đang khống chế lấy ông ta quá mạnh, có thế nào cũng không thể thoát được.
Vương Thì Vinh dần bị hao tổn sức lực, không khí ở trong phổi chỉ có ra chứ không có vào.
Ông ta không thể thở được, não bị thiếu hụt oxi dần trở nên chóng váng, quay cuồng, phổi khô rát đến đau đớn, tầm mắt mờ nhạt dần.
Cuối cùng vì đã không thể chống cự được, Vương Thì Vinh ngã mạnh người xuống dưới sàn bất tỉnh.
Đến khi tỉnh lại, ông ta thấy mình đang ngồi một mình ở trên một chiếc ghế gỗ bên trong một căn phòng vô cùng xa lạ.
Kích cỡ của căn phòng nhỏ hẹp, rộng chỉ tầm bốn mươi mét vuông.
Trên bốn bức tường đều được dán giấy ốp mang phong cách Âu cổ thời những năm bảy mươi hình cây Hippomane mancinell và đèn điện yếu ớt màu xám đục đôi khi sẽ chợp tắt càng khiến cho không gian trở nên tối tăm và bí bức.
Vương Thì Vinh hốt hoảng đứng bật dậy khỏi ghế sau khi đã lấy lại được ý thức.
Ông ta nhìn quanh khắp cả căn phòng, ngoài một cái ghế được đặt ở chính giữa, bên trong căn phòng này còn có một số vật dụng khác.
Ở đây có một tủ đựng trà các loại mang thương hiệu của những nước khác nhau trên thế giới và một tủ đựng chén đĩa, một số kệ tủ nhỏ khác được kê ở sát mép tường trong phòng còn lại thì đã bị một sợi xích khoá lại.
Trên một bức tường lớn có treo một bước tranh sơn dầu vẽ một người phụ nữ đang ôm mặt sợ hãi, bên cạnh đó là cây thánh giá lớn, một giá treo quần áo, một tấm gương lớn và một chậu cây lưỡi hổ đã héo khô.
Trên đỉnh đầu của ông ta là một chiếc đèn chùm cũ đã nứt bóng, có một chiếc đèn cây dựng ở góc tường.

Tất cả đều sáng một cách không rõ ràng.
Căn phòng chỉ có một lối ra vào duy nhất và một ô cửa sổ nhỏ đã bị khoá.
Đặc biệt nhất ở trong căn phòng này có lẽ là chiếc đồng hồ treo tường có mười ba con số, giữa số “12” và số “1” bị chèn thêm vào con số thứ “13”.
Kim dài và kim ngắn dừng lại ở thời điểm đúng “13 giờ” tròn.
Vương Thì Vinh dù có đần độn đến đâu cũng biết rằng ông ta đang gặp nguy hiểm, lập tức nhào đến bên cánh cửa phòng và vặn nắm tay cầm.
Cánh cửa đó đã bị khoá chặt, ông ta phát điên mà lùi người ra đằng sau một khoảng rồi lao nhanh về phía trước, dùng thân làm một vật nặng đập mạnh vào cửa, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Nhưng dù có dùng sức nhiều dến mức nào cũng hoàn toàn vô dụng.

Cánh cửa phòng quá chắc chắn còn ông ta nhanh chóng bị hao tổn sức lực.
Dù vậy, Vương Thì Vinh hiện tại đã như một con thú hoang hành động theo bản năng.

Ông ta cứ liên tiếp lao vào cánh cửa nhưng không có tác dụng gì, kết quả còn bị phản lực ngã nhào xuống dưới sàn.
Vương Thì Vinh đau đớn rít lên, nhưng ông ta không hề có ý định dừng lại.
Khi ông ta loạng choạng đứng lên định sẽ phá cửa thêm một lần nữa, đột ngột chiếc radio bị đặt nằm nghiêng sang một bên ở trên nóc tủ đựng trà tự động được bật lên.
Radio vang lên những tiếng rè rè nhiễu sóng, rồi kêu cạch lên một tiếng.
Tiếp theo đó, có giọng nói phát ra.
“Xin chào, bác chồng có nghe thấy tiếng tôi nói không?”
Vương Thì Vinh nhận ra, đó là tiếng của Hiểu Phù!
“Trước khi tiễn ông về với Diêm Vương, tôi sẽ tặng cho ông một món quà bất ngờ.”
“Hôm nay tôi bỗng dưng cảm thấy tinh thần rất thoải mái nên trước khi để cho ông rời khỏi căn phòng này, tôi sẽ kể cho ông nghe một câu chuyện cổ tích nhé?”
“Câu chuyện về cái giá của sự đố kỵ và tham lam.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui