Lúc Cố An Tước quay lại phòng làm việc thì căn phòng đã trống rỗng không còn ai nữa.
Anh vắt áo khoác lên ghế, đứng đối diện bàn làm việc mới phát hiện trên đó có một tờ ghi chú nhỏ.
[Lại mặt.]
Chữ viết tay không quá cầu kỳ, nét chữ mềm mại có lực, một lời nhắn ngắn ngủi, cộc lốc.
Cố An Tước hơi ngạc nhiên.
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô nói chuyện với anh kiểu này.
Nhưng người đàn ông không giận, ngược lại còn đứng ngắm nghía một hồi.
Sau đó khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên.
Có vẻ như...!ghen rồi.
...
Cố An Tước rời khỏi nhà làm việc riêng ngay sau đó, Nghệ Lâm đã chuẩn bị xe ở bên ngoài đợi sẵn được hai mươi phút.
"Phía người kia chuẩn bị thế nào?" Cố An Tước nới lỏng cổ áo, anh giơ cổ tay nhìn đồng hồ, thầm tính toán thời gian.
"Đã sắp xếp khách sạn cho cậu ta nghỉ ngơi." Nghệ Lâm nhìn người đàn ông phản chiếu trong gương chiếu hậu.
"Ngài yên tâm, có vệ sỹ trông chừng cẩn thận."
Người đàn ông khẽ gật đầu.
Mà "người kia" bọn họ đang nhắc tới, chính là Lozenro.
Cậu ta cùng đoàn đội sau khi xuống máy bay lập tức bị giám đốc sân bay cùng nhân viên kiểm soát mời lên phòng "uống trà".
Quấy nhiễu cán bộ nhà nước đi công tác, gây nguy hiểm cho các chuyến bay khác trong địa phận thành phố Nam Dương.
Đây không phải chuyện có thể đùa được.
Vậy nên cậu ta vừa mới đặt chân đến Nam Dương đã bị triệu hồi vào phòng thẩm tra ngồi tám tiếng đồng hồ.
Nói xong chuyện chính, khoang xe lại trở về khoảng không yên lặng chết chóc.
Kỳ thực anh ta chẳng biết bây giờ nên lái xe đi đâu nữa.
Quay về biệt viện Cố gia, hay trực tiếp đến nhà mẹ Dương Ân?
Cố An Tước nhắm mắt nghỉ ngơi được vài phút, phát hiện con xe nãy giờ không chịu di chuyển, hé mắt nhướn mày nhìn về phía Nghệ Lâm.
"Còn chuyện gì?"
Nghệ Lâm bị gọi trúng, khẽ giật mình.
"Ngài...!ngài Cố, chúng ta quay về nhà...!hay là..."
Lúc này anh mới nhớ ra ban nãy Hà Tiểu Vãn đã viết thư nhắc anh đi lại mặt.
Nhắc đến chuyện này, nét mặt Cố An Tước quả nhiên không vui.
"Đến chỗ Tống Dịch."
Nghệ Lâm gật đầu tuân lệnh, xem ra đêm nay anh phải làm thêm giờ rồi.
...
Hà Tiểu Vãn nãy giờ vẫn ở nhà làm việc riêng, từ trên tầng năm quan sát Cố An Tước trèo lên chiếc BMW ở phía dưới.
Khoảnh khắc bánh xe bon bon rời đi, cả người thiếu nữ ủ rũ như quả bóng da xì hơi.
Tấm rèm cửa bị kéo mạnh, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Cô cứ như vậy ngồi trong phòng một lúc lâu.
Một lát sau lại mở điện thoại ra, trong danh sách cuộc gọi nhiều nhất vẫn là liên lạc với anh, Hà Tiểu Vãn không kìm được vươn đầu ngón tay vân vê mặt chữ.
Mà Dư Sênh ở đầu dây bên kia, vừa tắm rửa xong bước ra ngoài thì điện thoại đổ chuông.
"Tiểu Vãn?"
"Uống rượu không?"
Thoáng ba giây.
"Hả?" Dư Sênh tròn mắt kinh ngạc, bàn tay đang lau tóc cứng ngắt lại, miệng lắp bắp.
"Tiểu...!Tiểu Vãn, cậu nhắc lại một lần nữa..."
"Uống rượu không?"
...
Trong một không gian khác ở quán rượu, không gian kín đáo lại đặc biệt yên tĩnh.
Quầy bar chỉ có một người pha chế đứng phục vụ, Tống Dịch chỉ hỏi vài câu đơn giản, khóe miệng người phục vụ đã không khép lại được nữa rồi.
"Ồ? Ngài Bộ trưởng?" Người pha chế đang tươi cười đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lúc này còn rực rỡ hơn bất kỳ ngọn đèn sắc màu nào trong quầy bar.
"Đến rồi đấy à?" Tống Dịch cũng quay đầu lại.
Cố An Tước kéo cái ghế cao cạnh đó, không nói lời nào đã lấy một ly cocktail Negroni đã được pha sẵn đơn độc uống.
Dưới ánh đèn mờ, gương mặt người đàn ông cúi thấp không thấy rõ được biểu cảm.
Hai người còn lại cũng im lặng không lên tiếng, Tống Dịch khẽ cười, chỉ nhìn sơ qua là biết đối phương có tâm sự.
"Cậu làm cách nào giữ được người ta bên cạnh thế..." Tống Dịch uống hết ly thứ ba, nghiêng đầu hỏi.
"Nói thử xem?"
Cố An Tước ngược lại rất tỉnh táo.
Tống Dịch và Dư Sênh, bề ngoài hai người họ có vẻ rất hòa thuận, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết, sự hòa thuận đó chẳng qua chỉ là con cá giãy chết, là cố gắng níu kéo chút tình cảm ít ỏi đang đứng bên bờ vực.
Tống Dịch lại cười, nụ cười khiến người ta cảm thấy chua xót.
"Hừ, đến ngài Bộ trưởng còn phải bó tay..."
Chính vào lúc này, điện thoại của Tống Dịch lại vang lên.
Anh lần mò trong túi quần, đoạn màn hình sáng lên dòng chữ "Tiểu ma đầu", cả người anh như bừng tỉnh.
Tống Dịch vội vàng tự đánh mấy cái vào mặt mình cho tỉnh rượu, đè giọng xuống, ngón tay run run nhấn nút nghe.
"Sênh Sênh?"
"Ừm, anh có ở cùng ngài Cố không?" Giọng nói đầy mị lực truyền đến tai Tống Dịch, tim can người đàn ông như nhũn ra, nghe cô hỏi thì bất giác quay sang nhìn người đàn ông đang rầu rĩ ở bên cạnh.
"Có..."
"Tốt quá rồi! Gọi anh ấy đến đây giúp em."
Tống Dịch cảm thấy tò mò.
"Bà xã, có chuyện gì thế?"
Dư Sênh nghe hai chữ "bà xã" này, so với việc ngàn ly không say, một câu này đã khiến rái tai cô gái đỏ lựng.
"Tiểu Vãn uống rượu."
Lúc Dư Sênh nói câu này, Tống Dịch đã bật loa ngoài, trong quầy bar chỉ bật một đoạn nhạc nhỏ làm nền, vậy nên tiếng trong loa điện thoại người bên ngoài hoàn toàn có thể nghe được.
Cố An Tước tức thì đứng bật dậy.
Anh giật lấy điện thoại từ trong tay Tống Dịch, kề bên tai nói lớn.
"Cô ấy đang ở đâu?"
Dư Sênh thoáng giật mình, nhìn về một hướng, mím môi nói.
"Chỗ làm việc của anh..."
Lời vừa dứt, bóng dáng người đàn ông vội vã kia cũng mất dạng.
Anh tự mình lái xe, tức tốc quay trở về nhà làm việc riêng trong trạng thái căng thẳng nhất.