- Tối nay anh có về nhà không? Nay là sinh nhật em.
Lâm Thiến cầm điện thoại, tuy chẳng đứng gần anh nhưng nghe được hơi thở truyền qua đường dây điện thoại đã đủ để cô cảm thấy căng thẳng.
- Tôi còn bận tiếp khách.
Giọng điệu người đàn ông có vẻ thiếu kiên nhẫn, đối với người đang nói chuyện này anh không có vẻ gì là cảm thấy hứng thú, vì thế anh đáp lạnh nhạt, ngắn gọn.
Cảm nhận được sự ghét bỏ của anh, Lâm Thiến cắn môi nói thật khẽ.
- Vậy anh không về à?
- Cô không hiểu hay cố tình không hiểu?
Làm sao cô có thể không hiểu, cái đáp án này chẳng phải cô đã quá rõ rồi sao? Đã biết rõ ràng người chẳng thích mình nhưng lại cứ thầm mơ mộng ngu ngốc.
Trong lòng tự cười nhạo mình một tiếng, Lâm Thiến tiếp tục nói chuyện:
- Được rồi, em hiểu.
Anh đừng uống nhiều rượu quá nhé.
Người đàn ông chỉ nghe có thế rồi đột ngột cúp máy, chính là không muốn cùng cô tiếp tục nói chuyện.
Lâm Thiến bị tiếng tút tút bất ngờ làm cho giật mình, phải ngây ra một lúc mới có thể bình tĩnh mà cúi đầu nhìn xuống màn hình điện thoại từ bao giờ đã tối đen.
Ngày nào cũng thế, cô sớm đã quen rồi.
Chỉ là hôm nay rõ ràng đặc biệt hơn một chút, sinh nhật của mình cứ nghĩ sẽ khác mấy ngày bình thường khác, anh có thể về nhà, cuối cùng là bị sự ghét bỏ không chút che dấu của anh đánh cho tỉnh.
Đối với anh tất cả những thứ gì liên quan tới cô chỉ sợ đều là bình thường.
Lâm Thiến hơi mệt buông thõng hai tay, trong mắt là sự thất vọng không chút che dấu.
Bàn tay phải nắm chặt chiếc điện thoại, cô khẽ mỉm cười nhìn lên tấm ảnh cưới trước mặt mình.
Cô yêu anh!
Từ trước đến nay cô cũng chỉ có thể ngày ngày nói yêu anh.
Cô yêu anh từ lúc họ học cấp 3...!rồi yêu đến tận bây giờ.
Cứ yêu...
Mãi yêu như thế cũng chỉ mong người đó có thể một lần hiểu ra được, người đó có thể quay đầu nhìn lại cô một lần là được.
Ước vọng đó có gì to tát hay sao?
Ba mẹ cô không muốn cô cưới anh, cô liền bỏ nhà đi, nằng nặc đòi sống bên cạnh một người đàn ông không yêu mình.
Đánh cược cả cuộc đời mình với nhân duyên mong manh yếu ớt.
Lâm Thiến đứng cạnh cửa ân cần cầm giúp anh áo khoác, lấy giúp anh đôi dép trong nhà.
Người đàn ông không nói gì, yên lặng bước đi ngang qua người cô.
Đêm tối một mình trong phòng ngủ, Lâm Thiến cũng chỉ mỉm cười khẽ nói: "Em yêu anh." Sau đó vòng tay ôm chặt chiếc áo khoác còn vương vấn mùi vị của anh, tham lam cùng lưu luyến hít sâu, tự tưởng tượng ra người ấy đang bên cạnh mình.
Buổi sáng anh đi làm, Lâm Thiến muốn dậy sớm muốn cùng anh nói lời tạm biệt, chỉ đơn giản là muốn cùng anh nói mấy câu thôi.
Cô đứng nép mình bên góc cửa chỉ để hở ra nửa gương mặt nhỏ bé trắng muốt.
- Anh đi làm sao?
Đáp lại lời cô đơn giản chỉ là tiếng cánh cửa ô tô đóng phịch lại, vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn.
Lâm Thiến gắng gượng nở nụ cười, nhìn theo chiếc xe màu đen đang đi rất nhanh kia vẫy tay.
Cũng biết anh không muốn cùng cô nói chuyện, nhưng vậy thì có sao chứ, một mình cô cố gắng là được.
Tình cảm đơn phương lại giống như việc một người đẽo đá, kiên trì từng ngày một cuối cùng sau lớp đá xấu xí cứng rắn ấy bạn sẽ thấy một viên kim cương đẹp đẽ lại sáng bóng.
Nếu đủ kiên nhẫn chờ đợi cô có thể sẽ nhìn thấy anh quay người nhìn về phía cô.
...
- Mẹ, con sống tốt lắm.
Lâm Thiến đứng trước quán cafe nhỏ qua lớp kính bóng loáng mà sạch sẽ bóng dáng người mình thương hiện lên bên một cô gái khác, hai từ tốt lắm cũng chỉ vừa mới thốt ra từ khóe môi.
Bàn tay hơi nắm lại, phải nghẹn thật lâu mới gượng cười nói dối một cách vui vẻ nhất để cho mẹ cô an tâm, giúp bà biết được cô bên này sống rất tốt rồi:
- Anh ấy đang ngồi ngoài phòng khách đợi con trở về nấu cơm, con rất...!vui.
Rất vui ư? Thật sự là cô đang vui ư?
Bàn tay run rẩy bấm vào chữ "chồng" trên màn hình điện thoại.
- Anh làm việc có vất vả lắm không?
Giọng thiếu nữ trầm ấm lại ngọt ngào, cứ như cô thật sự chưa nhìn thấy gì cả.
Lâm Thiến nhìn thấy anh tức giận vứt điện thoại của mình vào thùng rác, bàn tay chưa từng động vào cô giờ phút này lại đang ôm cô gái xinh đẹp kia.
Bên tai vang lên tiếng tút, tút thật dài...
Lâm Thiến tiếp tục mỉm cười dù cho trong lòng đã tan nát từ lâu.
Cô luôn như vậy, luôn cố gắng tự biến nỗi buồn thành nụ cười nhạt.
Cái hình ảnh kia thật quá chói mắt, cô không muốn trông thấy nữa, chỉ là bàn chân cứ như có thứ gì đó ghì chặt lại đây, có cố gắng thế nào cũng không thể di chuyển được.
Lâm Thiến cúi đầu ép cho bản thân nhìn thẳng xuống đất, tự che dấu đi chút nước mắt đáng xấu hổ.
Cô chưa một lần thử oán trách anh, thâm tâm thực sự đã tha lỗi ngay cho anh ngay từ khi anh còn chưa làm việc gì có lỗi.
Cô lại chỉ có thể nói: "Em hiểu mà..." Cho một mình mình nghe...
Thiếu nữ thần trí hỗn loạn bước sang đường, cũng vì không chú ý từ đường bên kia một chiếc xe máy lao nhanh tới.
...
- Cô gái, cô gái có sao không?
- Cậu thanh niên kia đưa cô ấy tới viện đi.