"Hán ca em xin anh cho em thêm ít thời gian nữa, đợi em gom đủ em trả lại tiền cho anh." Người đàn ông trung niên quỳ rạp dưới sàn nhà miệng không ngừng cầu xin, hai tay nắm chặt ống quần tây của người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa,:"Bất quá nhà em có đứa con gái mới lớn, con bé xinh lắm...!Hán ca anh cho em xin thêm hai tuần lễ nữa thôi, em có tiền nhất định sẽ trả đủ cho anh."
Đối diện với bộ mặt thống khổ đang cầu xin của gã, nam nhân trẻ tuổi hai chân đang vắt chéo ngồi trên ghế sofa không có một tia dao động nào trong đôi mắt màu đen sâu thẳm.
Hắn hất chân, gã ta liền ngã sóng soài ra đất trông giống như một con chó sắp chết đang giãy dụa.
Thấy cảnh này, đôi môi cương nghị của Trạch Vũ khẽ cong.
Gã vừa bị ngã sau đó liền bò dây lại tiếp tục ôm chân của Trạch Vũ, miệng mấp mấy:"Hán ca em xin anh đừng dồn em vào chân tường, em nhất định sẽ trả tiền cho anh.
Con gái em thật sự rất đẹp, nó rất là đẹp...!để em...!để em gọi nó ra cho anh xem."
Gã lồm cồm bò dậy, chạy vào một gian phòng lôi ra người con gái với vẻ mặt đang sợ hãi.
Ngón chân cô co rúm, cả người thu lại sợ sệt, thiếu nữ mặc chiếc váy trắng đơn giản nhìn qua cũng đã quá cũ kĩ vì lớp vải sờn đi trông thấy.
Gượng mặt trắng bệch vì sợ hãi, đôi mắt to tròn ậc nước nhìn Trạch Vũ như đang nhìn một con quái vật vậy.
"Hán ca đây là con gái của em..." Gã bò tới ôm chân của Trạch Vũ, sợ hãi nói:"Anh nhìn đi nó rất xinh đẹp, đảm bảo không làm anh thất vọng đâu."
"Cha..." Châu Huệ Mẫn khóc, nước mắt rơi lả chả trên gương mặt xinh đẹp.
Cô không dám nói bất cứ điều gì vì cô cũng sợ "Hán ca".
"Câm miệng, được hầu hạ Hán ca mày phải vui lòng nghe rõ chưa ? " Gã mắng con gái, xong lại dùng bộ dạng khúm núm đối diện với hắn:"Hán ca, anh cho em xin thêm hai tuần nữa thôi, em hứa với anh..."
"Được, cho mày thêm hai tuần lễ.
Nếu trễ hẹn thì nói con gái mày tới nhặt xác của mày về chôn."
"Em cám ơn Hán ca, cám ơn Hán ca." Gã đứng lên nắm tay Châu Huệ Mẫn đẩy về phía Trạch Vũ,:"Hán ca bên này có phòng sạch sẽ kín đáo, anh cứ tự nhiên."
Hắn nắm tay Châu Huệ Vũ đôi mắt đen sâu thẳm của hắn nhìn cô, bất giác cô rùng mình sợ hãi.
Hắn là người đàn ông có đôi mắt lạnh lùng nhất cô từng thấy, so với dàn diễn viên diễn vai xã hội đen trên tivi còn đáng sợ hơn gấp ngàn lần.
"Sao nào, em muốn cha em chết ngay tại chỗ này hay là hầu hạ tôi cho tốt ? "
Châu Huệ Mẫn không ngừng được nước mắt, mặc dù cha không tốt với cô nhưng cô cũng không muốn nhìn ông ta chết, nhưng cô cũng không muốn ăn nằm với "Hán ca"
"Ồ, không trả lời.
Em không cam tâm cũng được, vậy để ông ta chết là xong.
Tôi cũng đỡ phiền đi thêm chuyến nữa vào hai tuần sau."
"Không...!đừng mà..." Cô thấy hắn muốn đi lại chỗ của cha cô thì túm tay hắn kéo lại.
Kết quả cô phải hầu hạ hắn, hầu hạ việc giường chiếu với người không quen, không biết.
Lần đầu tiên của cô trao cho hắn, cũng may hắn chỉ muốn một lần rồi kéo quần bỏ đi.
Suốt quá trình diễn ra cô chỉ khóc, ngoài khóc cô cũng không biết làm gì, mặc hắn muốn thế nào cô cũng đều không phản ứng.
Biểu hiện "cá chết" của cô chắc đã chọc hắn mất hứng.
Căn phòng cơ bản được thiết kế vuông vức, bên trong có một bàn máy tính, một cái sofa và một cái tivi, Trạch Vũ đang ngồi vắt chéo hai chân, tay đung đưa ly rượu tây mắt hướng về màn hình xem tin tức buổi chiều.
Cửa phòng đẩy ra...
Người đàn ông trung niên đi vào, ông ta trông đã có tuổi, tóc tai bạc gần hết, trên người mặc bộ vest màu đen ở cổ có thắt một cái khăn màu mè sặc sỡ.
Ông ta vỗ lên vai Trạch Vũ một cái, rồi kéo cái ghế gỗ gần đó ngồi xuống đối diện anh.
"Anh hai mới đến à." Hắn mở lời chào cho có lệ.
Lão Đông nhìn Trạch Vũ gật đầu, lão ta lập tức hỏi vấn đề mà khiến lão cất công đi tới tận đây, chỗ này là nhà giam của tổ chức, dơ bẩn và ồn ào thứ mà lão ta ghét nhất.
Trạch Vũ rất thích ở nhà giam này, xem tivi thưởng rượu.
Tính tình của hắn lãnh đạm, thâm hiểm khó lường, đa số bên ngoài nhà giam này người bị giam đều là kẻ thù của hắn, vậy mà hắn vẫn muốn thong thả ở trước mặt kẻ thù uống rượu.
Có đôi lúc lão Đông sợ hắn thật sự uống say, nhỡ đâu có một tên nào đó may mắn thoát ra thì có mười cái mạng hắn cũng không đủ chết, nhưng mà đó là lão sợ, hắn không hề sợ hãi bất cứ điều gì.
"Chỗ của lão già anh nói cậu đi đòi tiền thế nào lại đòi được hay vậy ?" lão già họ Châu đó mượn không ít nợ từ lão, nhưng mấy năm nay lão Đông không có cách nào đòi được, lần này vốn muốn nói Trạch Vũ đi xử luôn, ai ngờ hắn ta lại đòi được một nửa đem về.
Trạch Vũ uống cạn ly rượu trong tay, miệng cười cợt nhã nhưng không thể thừa nhận là trông hắn xấu xa nhưng hắn rất đẹp trai, hắn nói:"Đó là tiền của em, lão lấy đâu ra tiền mà trả cho anh."
"Cậu định làm người tốt..." Lão Đông không tin hắn có thể tốt bụng, đi theo lão 2 năm chưa bao giờ lão thấy hắn thương xót một ai, từ người già, đến trẻ nhỏ đều không lưu tình, :"Nói cho anh nghe có chuyện gì ? "
"Lão khóc lóc cầu xin, đưa con gái của lão cho em.
Em chơi rồi, bỏ chút tiền cho lão thôi." Hắn thong thả nói.
Lão Đông cứng họng một lúc, xong lại cười lớn vô cùng.
"Mấy năm nay anh nói cậu thích cái gì thì anh có thể đem đến tay cho cậu luôn, cậu rõ ràng nói không thích mà ? Sao vậy vợ chồng ở nhà lục đục hả ? "
"Đâu có, em thích cô bé đó, vừa nhìn đã thích.
Chơi cũng sướng, đợi hai tuần nữa lão không trả tiền cho anh em sẽ mang về nhà luôn."
Trạch Vũ nói chuyện rất nghe dễ dàng, lão Đông không hề có bất cứ nghi ngờ gì với hắn.
Nhưng cái lão quan tâm là vợ hắn, người như Trạch Vũ lão không nghĩ hắn chung tình nhưng lại chung tình không tưởng, mấy năm nay hắn không chơi phụ nữ bên ngoài lúc nào cũng về nhà với vợ ở nhà, lần này lại...!Lão cảm thấy tình cảm vợ chồng này nhất định có vấn đề.
"Vợ của cậu thì sao ? Nghe nói là con hổ cái dữ dằng vô cùng ? " Lão Đông nhắc nhở, thấy hắn nhìn mình lão mới nói thêm:"Anh nghe bọn thằng Táo nó nói vậy, nó nói cậu sợ vợ.
A Hán anh chỉ sợ cậu chết dưới tay con hổ cái thôi."
"Gì vậy anh hai..." Hắn tiếp tục rót rượu, cười nói:"Đường đường là Hán ca, muốn có mấy người vợ cũng được.
Em mang tim cho vợ của em cũng không có nghĩa ruột, gan, phèo, phổi cũng đem cho cổ đâu."
Lão Đông cười lớn, đúng là A Hán không có cái gì có thể ràng buộc hắn được.
Hỏi tới đây lão cũng không hỏi nữa, A Hán hắn ghét người khác hỏi nhiều..