Châu Huệ Mẫn không biết vì sao mình về được tới nhà, cô chỉ biết đêm qua cô rất mệt rất mệt rồi cô ngủ luôn ở khách sạn.
Sáng sớm cô tỉnh lại, đã nằm ở căn phòng quen thuộc, hắn chưa đi làm vẫn nằm bên cạnh cô.
Châu Huệ Mẫn đã thức dậy hơn năm phút rồi, cô cũng không dám nhúc nhích, cô chán ghét khi gặp mặt hắn, trong lòng thầm cầu mong hắn đi sớm một chút.
"Nếu em cứ thích giả vờ ngủ thì cứ nghỉ học mà giả vờ cả đời đi."
Châu Huệ Mẫn thở dài, cô nghiêng đầu nhìn hắn, hành động trẻ con của cô không giấu nổi đôi mắt tinh tường của hắn.
Không nói một lời, Châu Huệ Mẫn xuống giường vào toilet.
Lúc cô khuất bóng hắn mới lấy điện thoại ra xem, những dòng tin nhắn trong đoạn hội thoại khiến chân mày nam nhân cau lại.
Từ trước đến nay hắn ghét nhất ai tính kế với hắn, Mỹ Ái vậy mà dám ở sau lưng hắn làm bậy.
Trạch Vũ biết Mỹ Ái đang rất gấp rút trong việc tìm ra chứng cứ để phá án, nhưng cô ta không hiểu câu nói:"Dục tốc bất đạt" là gì.
Hắn sống trong hắc đạo không phải ngày một ngày hai, nếu muốn phá tận gốc cái ổ này cần nhiều thời gian hơn cô ta nghĩ.
"Anh không định dẫn theo cô ta đi cùng đó chứ?" Mỹ Ái thay bộ váy dạ hội màu đen quyến rũ, gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng.
Cô đang giúp hắn tắt cà vạt, giọng nói ngọt như đường làm cho Trạch Vũ cảm thấy chán ghét.
Hắn đẩy cô gái ra, tự đến bên gương thắt tiếp phần cà vạt của mình.
Hắn lạnh giọng cảnh cáo:"Đừng động đến Huệ Mẫn, nếu cô dám giở trò một lần nào nữa tôi sẽ cho cô biến mất khỏi cái danh vợ của Hán ca luôn."
"Anh phát cáu với ai đấy, anh nên nhớ em và anh đang đứng chung một chiếc thuyền." Mỹ Ái cũng không phải dạng vừa mà bị đe doạ.
Trạch Vũ lạnh nhạt cười thành tiếng, trừng mắt với cô:"Thuyền nào, ý cô nói gì tôi nghe không hiểu?"
"Anh...!anh...!anh muốn lật lọng phải không?"
"Tôi có bao giờ xuôi theo các người à, đừng bướng.
Tôi thích phụ nữ ngoan ngoãn, nghe lời."
Hắn nói xong đá cửa phòng đi ra ngoài, Châu Huệ Mẫn đang đứng trong bếp làm cơm bị giật mình.
Bã vai cô run lên nhưng không dám nhìn qua bên đó, cô nghe thấy hắn và Mỹ Ái lớn tiếng với nhau, nhưng không biết họ là vì nguyên nhân gì cô không nghe rõ.
"Vợ, em ở nhà ngoan.
Tôi ra ngoài một lát rồi về."
"Em biết rồi."
Bọn họ đi rồi, Châu Huệ Mẫn mới dám thở mạnh.
Cô ăn cơm tối xong tiện tay xem tin tức trên mạng, diễn đàn của trường tràn ngập hình ảnh cô cùng người đàn ông Hán ca đi vào khách sạn năm sao.
Mặt của Châu Huệ Mẫn trắng bệt, ngón tay miết trên màn hình điện thoại đến mức trắng bệt.
Cô biết kiểu gì cũng sẽ bị phơi bày, nhưng mà cô vẫn chưa thích ứng được chuyện đó.
_____
"Mỹ Ái, lâu rồi mới thấy em.
Sao nào Hán ca có ức hiếp em không?" Lão Đông ân cần bắt chuyện với Mỹ Ái.
Cô cười nhẹ lắc đầu, hai tay siết cánh tay đàn ông của Hán ca nũng nịu nói:"Đàn ông mà anh hai, em hiểu.
Nhưng mà Hán ca yêu em, chỉ có em mới tính là vợ chính thức của anh ấy mà thôi.
Em không ủy khuất, tuần trước ảnh tặng dây chuyền cho em rồi."
Lão Đông cười lớn, dấu chân chim trên mặt càng lộ rõ ra.
Ông vỗ vai Hán ca tán thưởng rằng:"Anh nể cậu thật sự, nếu sinh ra thời xưa cậu chắc chắn là vua chúa, hậu cung ba ngàn phi tầng không ai tranh sủng với ai."
"Ba ngàn người, lúc ấy chắc em chết sớm đó anh hai."
Cả bàn tiệc cười rộ lên, Hán ca cũng mỉm cười.
Nói đùa một lúc, căn phòng trở nên yên tĩnh khác thường.
Mỹ Ái biết bọn họ đã bắt đầu nói vào chuyện làm ăn rồi, cô ở bên cạnh nghe không sót một chữ.
Còn Hán ca thì dửng dưng uống rượu, ăn uống để lộ ra rõ vẻ mặt không quan tâm.
____
"Nhỏ đó đó, nghe nói làm điếm."
"Người như vậy cũng xứng làm cảnh sát sao?"
"Châu Huệ Mẫn cậu là thứ đồ rẻ tiền."
Từng lời từng chữ như mũi dao nhọn cẩn thận cắt vào tim cô, Châu Huệ Mẫn cuối đầu nhắm mắt bước đi về phía trước, cho dù có bị chỉ trỏ cô vẫn không dám phản bác.
Sự việc cô đi khách sạn không phải là chuyện nhỏ, ngành nghề cô đang học cực kì cao quý, nó đòi hỏi đạo đức của một con người cực kì cao.
Nữ sinh học ngành cảnh sát đi khách sạn cùng xã hội đen, tin tức này dù nhanh hay chậm cũng đến tay ban cán sự của trường học.
Châu Huệ Mẫn bị mời lên phòng xử lí học sinh ngay lập tức, cô cuối đầu với mọi câu hỏi, không trả lời hay nói đúng hơn là không dám trả lời.
"Hiệu trưởng tôi thấy các em cũng lớn cả rồi, việc tự do yêu đương cũng thường tình phải lẽ thôi mà." Giáo sư Trần bênh vực cô.
Vị hiệu trưởng già đập mạnh bàn học, ông gắt gỏng:"Tự do yêu đương hay là bán thân kiếm tiền, thầy Trần thầy không biết phân biệt hai cụm động từ này hay sao?"
"Không có chứng cứ em ấy bán thân, sao thầy cứ phải nói lời khó nghe như vậy ảnh hưởng đến tâm lí học sinh thế?" Giáo sư Trần gay gắt không kém.
Hiệu trưởng bước ra khỏi bàn làm việc, người thầy giáo già chỉ cây thước đang cầm trên tay về phía Châu Huệ Mẫn, nói giọng khó chịu:"Học sinh Châu, em có biết đạo đức chính là yếu tố hàng đầu của một người cảnh sát hay không? Em bán thân chính là kẻ không có đạo đức, còn dám bán cho xã hội đen em có biết người ta gọi đó là suy tàn đạo đức không hả?"
"Bán *** ? Hiệu trưởng ông có biết chứng cứ là một trong những yếu tố quan trọng nhất để xác định tội danh có thành lập hay không.
Châu Huệ Mẫn có tội hay không đợi ông đưa ra bằng chứng rồi hãy nói đi, còn ông vu khống người khác tôi có ghi âm lại rồi.
Nói không chừng với cái tội phỉ báng này cái chức hiệu trưởng của ông cũng khó mà ngồi vững đó."
Trạch Vũ xuất hiện, hắn không nhanh không chậm mà nói ra từng chữ một, ngay lập tức mặt của thầy hiệu trưởng xanh như tàu lá chuối.