Người đàn ông ở trên cơ thể cô không ngừng động thân, Châu Huệ Mẫn rên rỉ, gương mặt cô đỏ bưng vừa xấu hổ lại vừa khoái cảm.
Sau khi cô nói cô yêu hắn, hắn liền chạy về nhà kéo cô vào phòng lập tức làm.
Hắn phấn kích, đến nổi người không để ý gì như cô còn nhận ra hắn đang thật sự rất vui vẻ.
"Ông xã nhẹ chút, nhẹ chút...!em chịu không nổi..."
"Tôi phải ăn mừng chứ, ngày em yêu tôi."
"Ông xã, em thật sự rất yêu anh.
Đừng rời xa em..."
Cô vuốt ve sóng mũi của hắn, nhìn hắn âu yếm nói.
Trạch Vũ nắm tay cô lại, hắn hôn lên mu bàn tay của cô, đôi mắt vốn lạnh nhạt của hắn đột nhiên lại trở nên thâm tình, trái tim cô vì ánh mắt mà hắn trao suýt nữa là chạy ra khỏi lồng ngực.
Hắn dịu dàng nói:"Chúng ta sẽ mãi bên nhau, có chết cũng không rời."
"Hán ca anh hứa rồi đó, có chết cũng không rời xa."
Cô tin hắn, cô và hắn có chết cũng không rời xa.
Hắn lại động mạnh thân dưới, cô kêu lên một tiếng đánh vào vai hắn kháng nghị:"Anh nhẹ thôi có được không, em thật sự sắp chết rồi."
"Làm sao mà chết được, ngoan mở chân ra."
Người đàn ông này lấy đâu ra sinh lực dồi dào như vậy, cô sợ hắn làm quá mạnh ảnh hưởng đến đứa nhỏ nên mới kiến nghị hắn ngày mai hẳn tiếp tục.
Hắn nằm ôm cô trong lòng, cô thích cảm giác này biết bao thật ấm áp.
Cô ôm thắt lưng của hắn, do dự một lúc mới dám hỏi:"Hán ca, em sinh em bé có được không?"
Châu Huệ Mẫn cảm nhận được rõ ràng nhịp tim của hắn đập liên hồi, hắn vì câu nói này của cô mà tim đập nhanh ư.
Hắn vuốt tấm lưng trần trụi của cô, dịu dàng hỏi:"Em thích em bé lắm sao?"
"Hán ca, em có em bé rồi.
Em...!em vẫn luôn không dám nói cho anh biết...!em sợ anh không cần nó." Cô ngồi hẳn dậy, đối diện với gương mặt ngạc nhiên của Hán ca.
Hắn nhìn xuống vùng bụng của cô, nhìn rất lâu, rồi mới đặt tay lên sờ nó, hắn nghẹn giọng hỏi:"Được mấy tháng rồi?"
"Đã bốn năm tháng, anh...!nó đã thành hình rồi...!anh có thể chấp nhận nó không?"
Cô hồi hộp, nắm lấy tay người đàn ông.
Hắn vẫn đặt tay lên bụng cô, Hán ca ngồi thẳng người dậy hắn nhào tới ôm lấy cô vào lòng, hôn lên tóc rồi lên má cô:"Huệ Mẫn chỉ một thời gian nữa thôi, anh hứa với em chỉ một thời gian nữa thôi anh rửa tay gác kiếm, anh không làm nữa.
Chúng ta sẽ có thể sống như những người bình thường khác, anh sẽ tìm một công việc nuôi hai mẹ con em."
"Hán ca, anh thật sự chấp nhận em mang thai sao?" Cô xúc động ôm hắn.
"Ngốc, anh yêu em dĩ nhiên lúc nào cũng muốn chúng ta có vài đứa trẻ rồi.
Em gầy quá, làm sao có thai lại không nói cho anh biết."
"Em...!em sợ anh không đồng ý."
Cả hai ôm nhau, cô đang hạnh phúc lắm, thì ra hắn vẫn luôn muốn đứa trẻ này, cô và hắn và cả em bé nữa sẽ là một gia đình.
Hắn sẽ không làm việc ác nữa, sẽ là một người đàn ông bình thường mà Châu Huệ Mẫn có thể yêu, nếu có thể như vậy thì tuyệt vời quá.
"Cám ơn anh."
"Đồ ngốc, vất vả cho em rồi."
"Không vất vả, em rất vui."
"Ngài mai anh dẫn em đi khám, có thai phải theo dõi thường xuyên đấy, em còn giấu anh."
Hạnh phúc đến với cô quá bất ngờ, khiến cô đắm chìm, rồi mãi mãi chìm vào trong đó...
____
Hán ca sau khi biết tin Châu Huệ Mẫn mang thai liền bảo hộ cô rất kỹ, hắn thuê một người giúp việc tới lo chuyện ăn uống tiện thể đấm bóp cho cô.
Hắn sẽ về nhà hằng ngày, có lúc nửa đêm mới về nhưng chắc chắn hắn sẽ về.
Lúc về việc đầu tiên hắn làm là áp tai lên bụng cô "nghe ngóng" đứa nhỏ đang chuyển động trong bụng, rồi nói với nó mấy câu đạo lý mà ngay cả Châu Huệ Mẫn nghe qua cũng phì cười.
Mỹ Ái cũng biết cô mang thai, cô ấy một câu cũng không oán không giận.
Dường như chẳng mấy quan tâm tới, nhưng thật ra cô hiểu cô ấy đang rất buồn, cái cách mà cô ấy nhìn vào bụng cô hồi lâu trông rất cô đơn.
Cùng là phụ nữ với nhau Châu Huệ Mẫn có thể hiểu, vì là phụ nữ cô có thể hiểu cũng như luôn luôn có sự ích kỷ muốn độc chiếm Hán ca cho riêng mình.
"Cô Châu hôm nay em bé có đạp không, đứa nhỏ này sau này sẽ hoạt bát lắm đấy." Người giúp việc tươi cười bóp chân cho cô rồi trò chuyện, gần đây cô rất hay bị chuột rút nên thím ấy hay giúp cô bóp chân.
Châu Huệ Mẫn sờ tay lên bụng mình, đứa trẻ này rất thích đạp, đặc biệt là lúc cha nó nói chuyện với nó liền phản ứng rất dữ dội.
Đứa bé đã được 6 tháng rồi, mỗi tháng Hán ca đều đích thân dẫn cô đi tái khám, bác sĩ nói đây là một bé trai.
"Cô Châu ở dưới nhà có bán táo mật rất ngon, lát nữa tôi xuống mua cho cô nhé?"
"Làm phiền thím nha, dạo gần đây con cũng thèm đồ ngọt lắm.
Chắc là con sẽ tới trường một chuyến bảo lưu kết quả để khi khác học lại, đi học hoài con cũng sợ ảnh hưởng tới đứa bé."
"Đúng rồi, mấy đứa cháu của thím có thai rồi cũng không học nữa.
Cô Châu việc học quan trọng nhưng đứa trẻ quan trọng hơn, đợi sinh xong rồi học tiếp cũng được."
Châu Huệ Mẫn gật gù, thím ấy nói đúng, có lẽ cô nên dời lại việc học.
Đợi thím ấy đi, Châu Huệ Mẫn mới gọi điện cho Hán ca.
Hắn nói hôm nay sẽ về hơi muộn, cô mới ậm ừ rồi tắt máy.
Châu Huệ Mẫn xuống giường, thật ra bụng của cô chỉ hơi to hơn một chút so với bình thường thôi chứ cũng chưa nặng nề lắm.
Cô ra khỏi phòng, đụng mặt với Mỹ Ái, cô ấy cười với cô nói:"Huệ Mẫn nghe nói em định đi bảo lưu kết quả hả, Hán ca vừa gọi điện nói chị đưa em đi."
"À, đúng rồi em định sẽ đến trường."
"Vậy đợi chị thay quần áo cái nha."
Mỹ Ái chạy đi thay quần áo, sau đó lái xe đưa cô đi.
Ngồi trong xe cô có linh tính chẳng may, cô cũng chưa nói với Hán ca là sẽ nghỉ học mà sao hắn biết được mà nói Mỹ Ái đưa cô đi chứ?