Trạch phu nhân là người phụ nữ nhân hậu, có lòng thương người.
Từ ngày cô bước chân về đây bà ấy đối xử, quan tâm cô như chính con gái ruột của bà vậy.
Châu Huệ Mẫn không hiểu lý do, nhưng cô không dám hỏi.
Bây giờ việc làm duy nhất cô có thể làm là học xong đại học, thoát khỏi sự điều khiển của người khác.
Hán ca, người đàn ông này luôn luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô, hầu như ngày nào cô cũng sẽ mơ thấy hắn.
____
"Huệ Mẫn chứng chỉ của em lấy rồi, thầy mời em đi ăn một bữa được không?"
Trần Ảnh Duy cười nói với cô, cô cũng không có ý định từ chối ăn cơm với anh, thật ra cô có nhiều cái cần hỏi anh lắm.
Anh chọn nhà hàng món tây, lúc nào đôi mắt thâm tình của anh cũng hướng về phía Châu Huệ Mẫn.
Còn cô thì không dám nhìn thẳng anh, cô ngại phải đối diện với tình cảm quá chân thành của anh.
"Giáo sư Trần, vì sao thầy làm vậy?"
Trần Ảnh Duy đã không còn là giáo sư ở học viện Cảnh Sát Nhân Dân nữa rồi, anh từ chức.
Bây giờ anh làm một cảnh sát, một cảnh sát trong đội phòng chống ma túy.
Trần Ảnh Duy mỉm cười nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của Châu Huệ Mẫn, anh dịu dàng nói:"Anh làm như vậy tại vì sao, em là người rõ nhất mà.'
"Giáo sư Trần em..."
Anh hôn lên mu bàn tay cô làm cho cô ngẩn ra trong giây lát, cũng quên bản thân mình đang nói gì.
Cô rụt tay lại nhưng anh nắm chặt không buông, đôi mắt anh hiện lên ý cười sâu sắc nói:"Anh không muốn nghe bây giờ.
Thời gian có thể chứng mình tất cả, anh không tin em sẽ không yêu anh.
Huệ Mẫn hãy từ từ chấp nhận anh, có được không em?"
Châu Huệ Mẫn cuối đầu, cô giật tay ra khỏi tay anh.
"Anh không ép buộc em ngay bây giờ, đừng lo lắng.
Huệ Mẫn, anh yêu em."
Đĩa beefsteak được mang ra, anh cắt từng miếng thịt đẩy qua cho cô.
Lúc ăn anh chỉ hỏi mấy chuyện phím liên quan tới chuyện học hành của cô, ngoài ra không có nửa điểm ép buộc cô phải yêu anh, không giống như người nào đó chỉ biết suy nghĩ cho bản thân mình.
Hán ca bây giờ như thế nào? Đây là câu hỏi khi mà rãnh rỗi cô sẽ thường nhìn lên trời mà thầm hỏi.
Trời vào đông rồi, tuyết rơi dày đặc trên mặt đường.
Châu Huệ Mẫn chạy về nhà sau giờ ngoại khoá, tay chân cô run cầm cập, lạnh cóng.
Bước vào phòng khách Trạch phu nhân đang xem truyền hình, bà ấy ngồi ghế sofa uống trà nóng, tư thế nhàn nhã.
Nhìn thấy cô đang run run, bà liền đi lại đưa tách trà áp vào tay cô dịu dàng nói:"Đi học về muộn sao con không đón taxi, vào đông rồi rất lạnh."
"Cũng gần mà phu nhân, con chạy xíu là tới."
"Đừng có nghĩ như vậy, lỡ con bệnh thì...!làm sao đây." Bà ấy nói hớ xong liền chỉnh lại ngay.
"Không sao đâu phu nhân, đây cũng không phải là quá lạnh đâu ạ."
"Nhanh đi ngâm nước nóng đi, dì hâm canh cho con ăn."
Châu Huệ Mẫn lên phòng, cô ngâm nước nóng rất lâu mới có lại cảm của tay chân, quả thật rất là lạnh.
____
"Không đón xe à?"
"Ừ, cứ như vậy mà chạy về nhà."
"Nói bác Viễn đưa đi học đi, sức khoẻ Huệ Mẫn yếu."
"Khi nào trở về?"
"Sớm lắm là một năm."
"Cẩn thận."
"Phu nhân?"
Châu Huệ Mẫn xuống phòng khách không thấy ai, cô gọi nhỏ.
Trạch phu nhân đang nghe điện thoại thì phải, lúc thấy cô bà ấy hơi giật mình.
Châu Huệ Mẫn chưa kịp hỏi gì bà ấy đã bưng lên một bát canh gà nóng đặt trước mặt cô dịu dàng nói:"Ăn hết đi con rồi ngủ."
"Phu nhân vì sao lại đối tốt với con vậy?" Cô vừa ăn canh vừa nhìn bà, thật lòng mà hỏi, cô hiểu rõ trên đời này không ai cho không ai bất cứ thứ gì.
"Vì con là vợ của Trạch Vũ con trai của dì."
"Anh ấy...!mất lâu chưa?" Đây là lần đầu tiên Châu Huệ Mẫn hỏi chuyện này.
Phu nhân xoa đầu cô, bà cười hiền nhưng trong đôi mắt vẫn không nén nổi sự buồn bã, cô có thể nhìn ra được khi nhắc tới Trạch Vũ bà ấy thật sự rất buồn.
"Con ăn xong rồi ngủ đi, dì lên đắp mặt nạ đây."
"Phu nhân ngon giấc."
"Con cũng vậy."
Cô biết Trạch Vũ là cái tên không nên nhắc đến trong nhà, cho nên cô không dám tò mò nữa.
____
"Huệ Mẫn đi uống cốc cafe đi, anh có việc đi ngang qua đây."
"Dạ vâng ạ."
Trần Ảnh Duy hẹn cô đi cafe, cả hai cũng nhau đi, thật ra anh cũng không phải quá đeo bám nói chuyện học hành với anh cũng vui.
Cả hai bước vào quán cafe gần trường học, bông bước chân của Châu Huệ Vũ cứng lại cô đứng im một chỗ nhìn về phía trước.
Hán ca, anh cũng đang uống cafe ở đây.
Châu Huệ Mẫn nhìn người ngồi đối diện hắn là A Táo còn bên cạnh hắn là một cô gái, không phải Mỹ Ái.
Thì ra, hắn đã tìm được niềm vui mới rồi sao, nhanh thật...
"Huệ Mẫn chúng ta đi quán khác nha?"
"Không sao, lên lầu ngồi đi ạ."
Không gian của quán khá nhỏ, vốn Hán ca đang quay lưng với cô, đối với cô chỉ cần nhìn tấm lưng của hắn cũng đã nhận ra rồi.
Châu Huệ Mẫn tự cười chính mình, cô lụy tình như thế, yêu vào là không có cách nào dứt ra được thế đấy.
Hắn nghe nói chuyện mới quay lại nhìn, mắt cô và hắn giao nhau chỉ một giây rồi cô bỏ đi lên lầu.
Hết rồi, cô và hắn từ lâu đã trở thành hai người xa lạ, tất cả kết thúc rồi.
"Nếu em không thoải mái anh đưa em về?"
"Giáo sư Trần không cần vậy đâu, em ổn."
Vậy là anh tôn trọng cô, tin rằng cô ổn.
Anh bắt đầu luyên thuyên về công việc của mình, nhưng mà cô không tập trung nổi vào câu chuyện của anh.
"Làm phiền rồi."
Thanh âm quen thuộc này là của Hán ca, Châu Huệ Mẫn lập tức ngước lên nhìn.
Hắn mỉm cười với cô, như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao hắn lại đáng ghét như thế?
"Tôi muốn nói chuyện riêng với Huệ Mẫn, phiền anh."
"Tôi không có gì để nói." Cô dứt khoá từ chối.
Hán ca kéo tay cô liền bị hất ra, người hất là Trần Ảnh Duy, anh đứng che chắn trước mặt cô, gương mặt bình tĩnh đẩy kính cận lên nói:"Chào anh tôi là Trần Ảnh Duy, cảnh sát trong tổ phòng chống ma túy và tội phạm."
"Cút xéo đi."
"Mời anh rời đi, Huệ Mẫn không muốn gặp anh."
Hán ca xách cổ áo của Trần Ảnh Duy lên, hắn lạnh giọng:"Bằng đôi mắt cận của mày đã không thể làm cảnh sát rồi, nhà mày lo bao nhiêu cho mày? Mày nên an phận trước mặt tao, nếu không đừng nói là cảnh sát ngay cả phạm nhân tao cũng tuyệt đường của mày đấy."
Châu Huệ Mẫn xách túi rời đi, cô biết chỉ cần cô đi khỏi đó Hán ca sẽ không gây sự với Trần Ảnh Duy nữa.
"Huệ Mẫn, đứng lại đừng bướng." Hắn đuổi theo cô, kéo cổ tay cô lại.
Cô cố lạnh lùng nhìn hắn, tỏ ra mình không còn một chút xíu tình cảm nào với người đàn ông trước mặt này.
"Em đi theo anh, đừng chọc anh nổi cáu."
"Mời anh tự trọng, tôi và anh vốn không quen biết."
"Không đi theo anh, anh sẽ khiến em cả đời hối hận đấy."
Châu Huệ Mẫn cắn môi, được cô cũng muốn xem hắn giở trò gì.
Châu Huệ Mẫn quay lại nhìn hắn, thấy cô nguyện ý nên hắn nhanh chóng đi lấy xe lên đón cô.
Điểm đến của bọn họ là khách sạn, hắn muốn cái gì?