Cô nằm trong vòng tay ấm áp của Hán ca, cái cảm giác này cô vẫn hay nằm mơ thấy.
Trong khoảng thời gian ở Trạch gia, cô vẫn luôn nhớ hắn, sẽ muốn biết hắn đang làm gì, ở đâu, hắn có nhớ cô không?
Khoé mắt cô chảy nước, giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi xuống.
Cả người cô run run, Hán ca ôm cô vào lòng hắn đã dậy rồi còn biết cô đang khóc.
Cô quay lại ôm thắt lưng hắn vùi mặt vào lồng ngực quen thuộc, cô mếu máo hỏi:"Anh chuộc tôi về không được sao?"
"Ở nhà còn có một người phụ nữ, mang em về lại đánh nhau thì sao?"
"Hán ca, sao anh không chết sớm đi."
Cô rời khỏi người hắn, lấy tay chùi hết nước mắt trên mặt.
Còn hắn cũng ngồi dậy ôm lấy cô từ phía sau, hắn sờ ngực cô, nói nhỏ vào tai cô:"Nhớ anh thì gọi cho anh."
"Đồ khốn anh buông tôi ra.
Anh còn một người phụ nữ nữa mà, về mà sờ cô ta."
"Cô ta không lớn bằng của em, không biết cưỡi anh như em."
Hắn là đồ hạ lưu!
Châu Huệ Mẫn được đưa về nhà, lúc đến trước cửa hắn ghì cô lại hôn môi một trận rồi mới chịu thả người.
Sáng sớm hắn phải rút hết sức lực của cô mới chịu được, hại cô đi học mà uể oải giống như sắp chết tới nơi rồi đây.
Nhưng mà đêm qua...!thật sự rất tuyệt, đó là lần đầu tiên cô nói mấy lời d** đãng đó ở trước mặt một người, nhưng hắn không hề thấy nó thô bỉ mà cô cảm thấy hắn rất thích nghe, cô cũng trải qua khoái cảm tuyệt vời của đêm xuân.
Hồi tưởng lại tay cô vẫn run, mặt vẫn đỏ au xấu hổ.
Cô hư rồi, bị Hán ca dạy hư mất rồi...
___
"Huệ Mẫn, rãnh không đi ăn với anh?"
"Cũng được ạ."
Trần Ảnh Duy có nhiệm vụ đi qua đây nên ghé thăm cô, mời cô đi ăn cơm cô cũng không tiện từ chối.
Thật ra là cô xấu xa, cô muốn Hán ca nhìn thấy cảnh này, hắn sẽ khó chịu giống như cảm giác của cô thấy cảnh hắn đang ngồi cùng người phụ nữ kia vậy.
Từ lúc nào cô lại muốn trả đũa hắn đến vậy, có lẽ thời gian đã mài dũa con người cô không còn nhút nhát.
Cô còn muốn nghe hắn nói hắn yêu cô, hắn ghen tức khi thấy cô ở cùng người đàn ông khác.
Đây có phải là sự ích kỷ trong tình yêu hay không, cô không biết nhưng làm như vậy cô thấy hả hê lắm.
Châu Huệ Mẫn ăn mà mắt cứ nhìn ngang ngó dọc, đến lúc bữa ăn kết thúc cô mới hơi thất vọng, hoá ra hắn không cho người theo dõi cô, hoá ra cô cũng không quan trọng lắm với hắn.
Châu Huệ Mẫn nhìn đồng hồ đeo tay, cô máy móc nói với Trần Ảnh Duy rằng mười phút nữa tới tiết học rồi, nên cô phải về trường trước.
Anh nghe vậy cũng không dám chậm trễ việc học của cô, để cô trở về trường.
Châu Huệ Mẫn đi tới cổng trường đã thấy xe của Hán ca đổ ở bên lề, cô nhanh chân chạy lại, kính xe hạ xuống cô thấy hắn ngồi bên trong hút thuốc.
"Còn không vào?"
"Tôi chưa học xong, sắp đến tiết nữa rồi."
"Bao lâu?"
"45 phút nữa."
"Ừ, anh đợi."
Nghe hắn nói xong đáng lí ra cô nên quay về lớp học, cô nhìn đồng hồ đeo tay chỉ còn 8 phút thôi.
Châu Huệ Mẫn mở cửa xe ngồi vào, cô bấm nút đóng kính xe lại.
Hắn nhìn cô chưa hiểu lí do gì mà cô làm vậy thì cô đã cuối người cởi quần lót trước mặt hắn, cô vội vã nói:"Tôi còn 8 phút."
"Em đùa anh chắc, 8 phút con mẹ nó...!Huệ Mẫn...!nhanh lên..."
Cô ngồi trên người hắn, không có khúc dạo đầu mà để hắn đi vào.
Cả hai thở hổn hển, hắn xoa nắn bầu ngực của cô qua lớp áo sơ mi, cảm giác không tốt nhưng với tình trạng bây giờ đã không thể đòi hỏi nữa rồi.
Cô nhấp nhô lên xuống, hắn nắm eo cô trợ giúp.
Rất nhanh hắn đã đạt tới cao trào, cuộc yêu ngắn làm hắn mệt mỏi lại hưng phấn vô cùng.
Hắn quyến luyến không muốn rời ra, hắn ôm cô khàn giọng nói:"Nghỉ một buổi không được hả?"
"Không được đâu anh chàng 8 phút ạ."
"Em được lắm, đợi em học xong rồi tính sổ sau."
Cô chỉnh lại quần áo, phần áo sơ mi phía trước hơi bị nhăn lại nhưng cũng không tới nổi nào.
Cô mặc lại quần lót, hắn liếc mắt nhìn cái quần màu trắng tinh của cô, bụng dưới lại bắt đầu rục rịch.
"Mặc đàng hoàng đấy, nút áo đóng hết chưa?" Hắn chỉnh lại cổ áo cho cô.
"Không phải của anh đâu, không phiền anh giữ."
"Thích nói nhảm đúng không?"
"Tôi vào lớp đây."
Châu Huệ Mẫn mở cửa xe chạy đi mất, cô cảm thấy vui lắm.
Đột nhiên cô nhận ra đối với Hán ca nếu cô cứng thì hắn sẽ mềm, trước đây cô chưa từng dám đối đầu với hắn, nên mới sợ hắn.
Bây giờ cô cảm thấy hắn cũng không có đáng sợ như cô nghĩ, chỉ là cô đang tự doạ mình mà thôi.
___
Trạch Vũ mở cửa xe hút thuốc, hắn cũng không muốn cứ phải như vậy.
Hắn muốn đường đường chính chính nắm tay cô đi trên đường phố như họ Trần kia, nhưng đáng tiếc với thân phận của hắn là không thể.
Hắn ôm trán, chỉ còn vài tháng nữa thôi, hắn cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa.
Nếu có cơ hội, hắn luôn muốn nhìn cô gái của hắn mặc váy cưới tiến vào lễ đường.
Hắn nhìn lên cổng trường đại học của cô, tự nói với lòng mình sẽ có ngày đó thôi, ngày mà hắn có mặt trong cuộc sống của cô một cách đường đường chính chính.