Châu Huệ Mẫn suốt một tuần nay ăn ngủ không yên, mặc dù Mỹ Ái có an ủi cô nói tạm thời Hán ca sẽ không sao nói cô không cần lo lắng.
Nhưng đối với một cô gái hiểu luật pháp như Châu Huệ Mẫn nói cô không lo, là nói dối.
Mang tâm trạng ủ rũ từ trường học trở về nhà, đột nhiên cô nghe trong phòng ngủ của Mỹ Ái có tiếng đàn ông nói chuyện, còn nữa tiếng nói đó rất giống với tông giọng của Hán ca.
Châu Huệ Mẫn giả vờ mang nước ấm vào phòng cho Mỹ Ái, cô muốn nhìn xem có phải hay không hắn đã được thả ra.
"Chị Mỹ Ái, em mang nước ấm cho chị."
"Được, vào đi."
Châu Huệ Mẫn đi vào, quả nhiên là hắn.
Lúc cô đi vào Mỹ Ái đang ngồi trên người hắn, còn Hán ca nửa thân trên cúc áo mở hờ dựa lưng vào ghế sofa trong phòng.
Thấy bọn họ thân mật, cô lúng túng đặt khay nước trên bàn rồi cuối đầu ra ngoài.
Châu Huệ Mẫn cảm nhận được khoé mắt mình cay xè, tim cũng đập mạnh đến đau đớn.
Hoá ra hắn được thả rồi, vừa thoát tội liền quấn quýt với Mỹ Ái.
Cô biết bản thân mình không có tư cách để ghen với cô ấy, nhưng lòng dạ con gái luôn luôn hẹp hòi, cô ghen tị, tại sao hắn không nói với cô lời nào chứ?
Châu Huệ Mẫn không biết họ làm gì trong phòng, cơm tối cũng không ai ra ngoài để ăn.
Ngồi ăn trong phòng khách, đôi mắt cô hướng về phía cửa phòng ngủ của Mỹ Ái, cô cắn môi đến chảy máu, chờ đến tối khuya mới trở về phòng.
Đêm nay thật dài, cô không ngủ được, nếu là hắn của trước đây chẳng phải sẽ trở về bên cô lúc ba, bốn giờ sáng hay sao.
Cả đêm, Hán ca cũng không rời khỏi căn phòng của vợ hắn.
Buổi sáng cô ra khỏi phòng, hai mắt đen như gấu trúc vì cả đêm qua cô không ngủ.
Ở nhà không có hắn, chỉ có Mỹ Ái đang uống cafe ngồi sofa xem báo.
Thấy cô Mỹ Ái mới cười nói:"Em rãnh rỗi thì mời cơm giáo sư Trần của em đi, lần này Hán ca thoát tội cũng nhờ anh ta không ít đấy."
Châu Huệ Mẫn nhướn mày khó hiểu, cô tới gần với Mỹ Ái hỏi lại:"Chị nói giáo sư Trần giúp Hán ca sao ạ?"
"Ừ, anh ta có quan hệ khá rộng trong giới cảnh sát đấy em.
Này, tiền này em cầm mời anh ta bữa cơm nhé."
"Vâng...!vâng ạ."
Cả đoạn đường đi Châu Huệ Mẫn nghi nghi ngờ ngờ, giáo sư Trần thật sự đã giúp hắn thoát tội ư.
Cô thấy anh ta khá bình thường, nhìn qua không giống người có chức vị cao trong xã hội.
Ngẫm lại anh ta có thể giúp cô gặp Hán ca lúc trước cũng đã là rất lạ rồi, lúc đó Hán ca là tử tù, nói muốn gặp là gặp được hay sao.
"Bạn học Châu, em ngẩn người ra vậy?" Giáo sư Trần đẩy vai cô.
Châu Huệ Mẫn bừng tỉnh, cô cười ngại khách sáo nói:"Giáo sư Trần để em mời thầy ăn trưa được không, cám ơn thầy đã giúp đỡ bạn của em."
"À, chuyện nhỏ mà.
Em không cần khách sáo." Giáo sư Trần cười rồi đẩy kính cận.
"Chuyện đó sao mà nhỏ được ạ, thầy để em mời thầy ăn cơm nha nếu không em cảm thấy rất ngại với thầy."
"Thôi được rồi, đành chiều em vậy."
_____
Trạch Vũ thoát ra lần này đều là nhờ lão Đông móc nối quan hệ với đối tác bên nước ngoài, họ ra tay giúp đỡ nên mới giúp một kẻ buôn ma túy thoát tội dễ dàng như vậy.
Thật ra sự việc lần này cũng chỉ là một cái bẫy của cảnh sát giăng ra, nhờ vậy mà Mỹ Ái mới biết gốc rễ của tổ chức xã hội đen mà cô đang nằm vùng ghê gớm cỡ nào.
Nó không còn nằm trong phạm vi mà cô suy nghĩ nữa, phải nói là cực kì lớn mạnh.
Sau việc lần này, bên đội cảnh sát dặn dò cô và Hán ca phải nhanh chóng hành động, nếu để thế lực đó càng ngày càng bành trướng thì sẽ có hoạ lớn ập tới.
Cho nên hôm nay hắn mới rãnh rỗi dẫn cô đi mua sắm, muốn người khác nhìn thấy tình cảm vợ chồng họ khắng khít như thế nào.
Nhờ thế mà mới gặp được Châu Huệ Mẫn đưa người đàn ông khác đi ăn cơm, còn động chạm tay chân nói cười vui vẻ.
Trạch Vũ nhìn đôi nam nữ hạnh phúc gắp đồ ăn cho nhau, đôi mắt vốn lạnh lùng của hắn tối lại.
"Xem ra cô vợ nhỏ nhà anh cũng có nhiều mối quan hệ bên ngoài lắm đó.
Hán ca anh đoán xem anh giữ cô ta được bao lâu?"
"Câm miệng lại."
Hắn đi ra một chỗ vắng người, nhấc điện thoại gọi cho Châu Huệ Mẫn.
"Ở đâu?"
Cô vừa nhấc máy đã nghe thanh âm lạnh như bắc cực của hắn truyền tới, hắn không vui hay sao? Châu Huệ Mẫn nhíu mày, hắn dặn cô không được kết giao bên ngoài, cô cũng không nên nói cho hắn nghe chuyện mời cơm này.
Dù sao cũng chỉ là bữa cơm, chỉ có một lần hắn cũng không cần biết, nghĩ vậy cô mới đáp:
"Em đang ở bên trường học."
"Được, năm phút nữa ra cổng trường."
"Không được...!em...!em đang học."
Cô lúng túng đáp, đôi mắt tìm kiếm xung quanh sẽ không xui xẻo tới mức hắn đã nhìn thấy cô đó chứ.
"Học xong trở về nhà, NGAY LẬP TỨC."
Nói xong hắn tắt máy ngang, cũng không cần nghe cô trả lời nữa.
"Có chuyện gì sao?" Giáo sư Trần ôn nhu hỏi.
Châu Huệ Mẫn lắc đầu, cô cười khách sáo đáp:"Không có gì đâu ạ, thầy ăn món này đi ngon lắm."
"Cám ơn em.".