Anh Là Ánh Sáng Rạng Đông Của Em

Có lẽ là do thói quen, sau khi tan học, đi đến cổng trường, Trần Thanh nhìn về phía cây đại thụ quen thuộc kia theo bản năng.

Cô gái nhỏ xinh xắn đứng ở dưới tán cây, tựa như có chuyện gì đó vui vẻ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tràn ngập ý cười, khóe miệng hơi cong lên, mắt hạnh cong cong, trông vô cùng xinh đẹp.

Nhìn thấy cô gái nhỏ lại xuất hiện một lần nữa, anh cũng không biết rằng ánh mắt vốn lạnh nhạt bình thường của mình bỗng trở nên dịu dàng hơn.

Cảm xúc tích tụ ngày hôm qua cũng dần biến mất.

Hôm nay bước chân của cô gái nhỏ rất nhẹ nhàng.

Xem ra thật sự rất vui vẻ.

Đôi con ngươi của thiếu niên bỗng xẹt qua một tia sáng, bỗng nhiên dừng chân lại, đứng yên tại chỗ.

Nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau bỗng trở nên hoảng loạn, ý cười trên mặt thiếu niên càng tươi hơn.

Giang Âm không biết tại sao anh bỗng dừng lại, cô vội vàng trốn sau cây ngô đồng ở bên đường.

Cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, cho nên trong lòng có hơi lo sợ và bất an.

Không phải là cô bị phát hiện rồi chứ?

Cô gái nhỏ cau mày, đứng sau cây ngô đồng tự hỏi, hoàn toàn không phát hiện người mà cô lo lắng đã đứng bên cạnh mình.

Không đâu, không đâu, sao mà anh có thể chú ý đến một nhân vật nhỏ bé như cô chứ?

Vỗ vỗ trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, đang tính toán tiếp tục đi theo sau anh.

Vừa xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau, Giang Âm hoảng hốt, đôi mắt hạnh mở lớn tràn đầy kinh ngạc, buột miệng thốt ra hai chữ bất nhã:

“Đờ mờ!”

Giây tiếp theo, ý thức được mình vừa nói gì, cô lập tức giơ tay che miệng lại, hoảng sợ nhìn người đứng trước mặt mình.

Nghe thấy câu chửi thề của cô gái nhỏ, Trần Thanh khẽ cười một tiếng, cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hàng lông mày nhướng lên, hứng thú nhìn cô lại chẳng nói lời nào.

Giang Âm bị bắt tại trận, không biết là vì sợ hãi hay do đang ở một khoảng cách gần với người trong lòng, hoặc cũng thể là do cả hai nguyên nhân này, trái tim trong lồng ngực đập mạnh, như muốn nhảy ra ngoài.

Trong cả hai đời, đây là lần đầu tiên cô đứng gần anh như vậy.

A… Sao lại có người đẹp như vậy nhỉ? Hơn nữa tiếng cười cũng vô cùng dễ nghe.

Mùi hương trên người cũng thật dễ ngửi, nếu như có thể tới gần hơn chút nữa thì tốt rồi….

Nhìn cô gái nhỏ không biết đã đi vào chốn thần tiên nào rồi thì đôi mắt vốn lạnh nhạt của Trần Thanh dần nhiễm ý cười, khóe miệng cũng không nhịn được mà khẽ cong lên.

Ồ, lá gan cũng rất lớn, lúc này vẫn còn tâm trạng để phát ngốc.

“Theo dõi tôi?”

Giang Âm đang thất thần bỗng nghe thấy âm thanh bên tai thì hoảng sợ, lắp bắp nói:

“Tớ… Tớ không phải… Tớ… Không có… Không… Theo dõi cậu.”

Giọng nói của thiếu nữ mềm mại vô cùng, bởi vì lo lắng mà nói chuyện đứt quãng. Gương mặt trắng nõn ửng hồng, đôi mắt trong trẻo chột dạ nhìn loạn xung quanh, tay nhỏ cũng nắm chặt lấy quai cặp sách.

Trần Thanh cảm thấy vật nhỏ này có chút đáng yêu.

“Ồ?”

Giọng nói của thiếu niên lạnh nhạt, mang theo chút lười biếng khó phát hiện, còn nhiễm ý cười:

“Phải không?”

Xong rồi, ý này có nghĩa là cô đã bị phát hiện từ lâu rồi?

Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại như trẻ con của Giang Âm nhăn nhó, dáng vẻ tức giận này cũng khá dễ thương.

Xem ra là không lừa được nữa rồi….

“Được rồi, tớ thừa nhận, là tớ theo dõi cậu.”

Dừng lại vài giây, cô ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười như đang lấy lòng, lộ ra hàm răng trắng tinh, vô cùng đáng yêu. Cô giơ tay phải lên thề:

“Nhưng mà tớ không có ác ý, tớ thề!”

Trần Thanh cúi đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy cánh môi hồng nhuận của cô, tựa như thạch trái cây vậy.

Trong nháy mắt, ánh mắt của anh trở nên thâm trầm. Hình ảnh trong mộng xuân lần trước như hiện lên trước mắt.

Bầu không khí như đóng băng, hương thơm trên người thiếu nữ như có như không thổi tới, khiến yết hầu của anh lên xuống một chút, theo bản năng liếm môi mình.

Hai tay đút trong túi áo nắm thật chặt, anh lặng lẽ lùi ra sau một bước, ép buộc ánh mắt của mình rời khỏi người cô gái nhỏ.

Lại mở miệng một lần nữa, giọng nói hơi khàn khàn:

“Vì sao?”

Vì sao? Giang Âm ngẩn người.

Cô nói không nên lời.

Không biết nên trả lời thế nào, cô không muốn lừa dối anh, nhưng cũng không thể nói ra sự thật.

Chẳng lẽ lại nói với anh rằng, là do mình sống lại, biết mùa đông này anh sẽ xảy ra tai nạn xe cộ, thiếu chút nữa bỏ mạng mà còn bị mù sao?

Đời trước cô biết được tin này qua diễn đàn trường học.

Chuyện này xảy ra vào buổi chiều ngày 21 tháng 12 mùa đông năm nay.

Ban đầu cô còn nghi đây là ngoài ý muốn, còn đau khổ vô cùng.

Chỉ là sau khi liên quan đến tòa án trung ương mới biết chuyện này là cố ý.

May mà cô biết được tin tức, anh còn sống, còn trị khỏi mắt.

Giang Âm không biết người nào hại anh, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy là muốn đẩy anh vào chỗ chết.

Cô sợ bởi vì cô sống lại sẽ phát sinh hiệu ứng bươm bướm*, sợ tai nạn xe cộ sẽ vì thế mà xảy ra sớm hơn.

Không phải cô không muốn nói, mà là không thể nói, cũng không dám nói…

[* Hiệu ứng bươm bướm (tiếng Anh: Butterfly effect) (còn được gọi là hiệu ứng cánh bướm) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc (tiếng Anh: sensitivity on initial conditions). Hiệu ứng này được nhà toán học Edward Norton Lorenz khám phá ra. Khi thực hiện mô phỏng các hiện tượng thời tiết, Lorenz nhận thấy rằng nếu ông làm tròn các dữ liệu đầu vào, dù với sai số bé thế nào đi nữa, thì kết quả cuối cùng luôn khác với kết quả của dữ liệu không được làm tròn. Một thay đổi nhỏ của dữ liệu đầu vào dẫn đến một thay đổi lớn của kết quả. Tên gọi hiệu ứng cánh bướm bắt nguồn từ hình ảnh ẩn dụ: một cơn bão chịu sự ảnh hưởng của một con bươm bướm nhỏ bé vỗ cánh ở một nơi nào đó rất xa cơn bão.[1]

Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian (ví dụ như bộ phim “Hiệu ứng cánh bướm” được đặt tên và lấy cảm hứng theo khái niệm này). (Nguồn: wiki)]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui