Anh Là Ánh Sáng Rạng Đông Của Em

Lời còn chưa dứt thì đã nghe thấy anh “ừ” một tiếng, vừa lạnh nhạt, vừa không kiên nhẫn.

Mạnh Liên Y hiểu sai ý, khuôn mặt đang ửng hồng bỗng chốc trở nên trắng bệch, chân tay luống cuống cầm lấy hộp cơm ôm vào trong ngực rồi xoay người đi về hướng cửa. Cô một lòng một dạ muốn rời khỏi chỗ này, cho nên không chú ý tới tiếng bước chân ở phía sau.

Rầm…

Một tay Kỷ Hoài Niên chống lên cửa sắt đx bị rỉ, thuận thế giữ cho cánh cửa kia khép lại.

Tư thế như vậy, Mạnh Liên Y bị anh vây giữa cánh tay và cánh cửa, cả người cô đều bị thân hình cao lớn của anh giam trong ngực.

Hơi thở nóng rực của thiếu niên truyền tới, hương tùng hương cũng ập vào mặt cô.

Bởi vì câu trả lời ban nãy của anh, cho nên Mạnh Liên Y tức giận không chịu nổi, đưa tay đẩy anh, giọng điệu cũng khác với mọi ngày:

“Cậu tránh ra!”

Kỷ Hoài Niên cười khẽ một tiếng, cúi đầu nhìn cô, giọng nói hơi khàn khàn:

“Tôi còn chưa tức giận, cậu tức cái gì?”

Mạnh Liên Y nghẹn lời, trong lòng cảm thấy xấu hổ.

Chẳng lẽ lại nói với anh rằng, bởi vì cô bị anh từ chối đưa cơm nên tức giận?

Chỉ là nghĩ lại, cô cảm thấy như vậy rất không biết xấu hổ.

Cuối cùng thì cô và anh chẳng là gì của nhau cả.

Ơ nhưng mà… Anh tức giận chuyện gì?

Nhìn vẻ mặt xấu hô và giận dữ của cô gái nhỏ, dường như Kỷ Hoài Niên đã đoán được lý do rồi.

Anh cúi đầu, tầm mắt đối diện với chiếc cổ trắng nõn thon dài của cô.

Ánh mắt Kỷ Hoài Niên tối xuống, bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, một ngọn lửa nỏng lập tức xong xuống phía dưới.

Đáng chết!

Anh thầm mắng.

Mặc dù đưa lưng về phía anh, Mạnh Liên Y vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng như lửa của anh. Da đầu cô tê dại, không được tự nhiên mà nhích người tới gần cánh cửa, giọng nói khôi phục lại sự ngọt ngào thường ngày:

“Cậu… Cậu buông tớ ra trước đi.”

Khóe môi của Kỷ Hoài Niên cong lên, giọng nói trầm thấp, không đứng đắn:

“Nếu tôi không buông thì sao?”

Câu nói của thiếu niên văng vẳng bên tai cô, hơi thở nóng bỏng cũng phả lên vành tai của cô.

Mạnh Liên Y ngẩn người.

Quá gần rồi! Gần đến mức cô có thể cảm nhận được sự ấm áp trên người anh, gần đến mức chỉ cần cô quay đầu là có thể đối diện với mặt anh.

Bàn tay đang nắm tay nắm cửa của Mạnh Liên Y vô thức dùng sức, đầu ngón tay trở bên trắng bệch.

Kỷ Hoài Niên vươn ngón tay thon dài như có như không mà cọ lên khuôn mặt của cô, từ khóe mắt đến đuôi mày đều mang thoe ý cười:

“Sao mặt lại đỏ thế này, hả?”

Làn da của thiếu nữ mềm mại, cảm giác tinh tế trên tay vô cùng tốt, khiến anh nhịn không được mà dịch chuyển ngón tay từ trên mặt xuống cằm cô.

Dục vọng dưới thân sưng to đến mức anh cảm thấy có chút đau.

Cả người Mạnh Liên Y cứng đờ đứng tại chỗ, không dám động, không dám nói, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Sự đụng chạm của thiếu niên khiến tim cô đập nhanh.

Sự đụng chạm này, cho đến ba năm yêu thầm, cô chưa từng dám mơ nghĩ đến.

Cả người Mạnh Liên Y nóng lên.

Cơ thể cô như một đoàn tàu hỏa, rõ ràng nhiệt độ bên ngoài đang dưới không độ, nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt.

Cô rụt cổ, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:

“Cậu cậu cậu… Sờ tớ làm gì?”

Kỷ Hoài Niên hơi híp mắt, ánh mắt như giăng một màn sương mù mênh mông nhiễm tình dục. Bàn tay anh dứng lại ở gáy cô, nhè nhẹ vuốt ve, giọng điệu ngả ngớn, lại mang theo sự dụ dỗ dịu dàng:

“Cậu xoay người lại, tôi sẽ nói cho cậu biết tại sao tôi sờ cậu.”

Bị anh trêu chọc như vậy, Mạnh Liên Y đã không còn khả năng suy nghĩ nữa, hoàn toàn bị Kỷ Hoài Niên dắt mũi.

Cô nghe lời xoay người lại, đôi mắt sáng như ngọc, sóng nước long lanh, giống như một chú thỏ nhỏ.

Ánh mắt của Kỷ Hoài Niên càng ngày càng tối, tựa như một hồ nước sâu thẳm.

Anh khom lưng, dựa vào sườn mặt của cô, môi mỏng khẽ mở, giọng nói trở nên khàn khàn, vô cùng quyến rũ:

“Thật là ngoan.”

Mạnh Liên Y bị anh trêu chọc khiến cho cả người tê dại, cứ ngây ngốc nhìn anh.

Nhìn dáng vẻ lúc này của cô gái nhỏ, Kỷ Hoài Niên vừa lòng cong môi. Bàn tay để sẵn sau gáy cô khẽ nâng lên, ngón tay thon dài chạm vào đôi môi mềm mại mà anh mơ ước từ lâu, sau đó không nhịn được cúi đầu, áp lên cánh môi ấy.

Trong nháy mắt, Mạnh Liên Y tỉnh táo lại, đôi đồng tử co chặt, đôi mắt ngập nước mở lớn.

Nhận thấy phản ứng của cô, khóe miệng Kỷ Hoài Niên xẹt qua ý cười, sau đó đưa tay che đi đôi mắt của cô.

Cô quá kinh ngạc, cánh môi mấp máy, nhưng còn chưa kịp phản ứng lại thì đầu lưỡi của thiếu niên đã mạnh mẽ xâm nhập vào khoang miệng của cô.

Trên người anh vẫn còn mùi hương tùng hương, ngay lúc này như đang vây quanh lấy cô.

Đôi môi của cô thật sự mềm mại giống như Kỷ Hoài Niên nghĩ, mềm như thạch trái cây.

Lần đầu tiên hôn con gái, anh không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể dựa vào bản năng, ngậm lấy cánh môi của cô rồi liếm mút.

Mạnh Liên Y cũng chẳng có kinh nghiệm thực chiến nào cả, chỉ một lát thôi mà cô đã không thở nổi, hai chân nhũn ra, sắp ngã xuống rồi.

Cô nắm chặt góc áo của thiếu niên, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành một màu đen, cảm giác được phóng đại lên rất nhiều lần.

Tiếng thở dốc mê hoặc của thiếu niên hòa cùng tiếng nước của răng môi phát ra, trong không khí yên tĩnh này vô cùng mờ ám, khiến cho cô mặt đỏ tai hồng.

Cảm nhận được cô gái nhỏ đang nhũn ra, Kỷ Hoài Niên đưa tay ôm lấy vòng eo của cô, để cô càng gần mình hơn.

Ở phương diện này, dường như đàn ông rất có thiên phú.

Chỉ một lát sau anh đã hiểu ra được. Kỷ Hoài Niên dùng đầu lưỡi liếm lên hàm răng của cô, sau đó hơi dùng sức cạy mở ra, đầu lưỡi linh hoạt đi vào bên trong, trên đùa với đầu lưỡi của cô.

Nhưng chỉ như vậy lại không thể thỏa mãn Kỷ Hoài Niên lúc này.

Anh đưa tay cởi bỏ khóa quần của mình, rồi lôi kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô, đặt lên trên dục vọng của mình. Anh bông tha cho đôi môi của cô, chôn mặt vào cần cổ thon dài của cô vừa liếm vừa hôn, giọng nói trầm thấp lại gợi cảm:

“Liên Y… Ừm… Giúp tôi.”

Cảm giác dưới tay quá mức khủng bố khiến cho Mạnh Liên Y vỗn dĩ đang mơ màng dần dần tỉnh táo, khuôn mặt nhỏ đỏ như sắp chảy máu.

Quá cứng, cũng quá lớn…

Nếu như đi vào nơi đó của cô, có phải cô sẽ chết hay không…

“Sờ nó được không, hửm?”

Kỷ Hoài Niên lại trở lại bên khóe miệng cô, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn lên môi cô.

Đối với anh, Mạnh Liên Y chẳng có chút chống cự nào cả. Dưới sự dẫn dắt của anh, bàn tay mềm mại nhỏ nhắn chậm rãi vuốt ve lên xuống.

Cô cram giác được gậy th*t trong tay càng lúc càng lớn, càng lúc càng nóng. Rõ ràng trời mùa đông rất lạnh nhưng cô lại có cảm giác tay bị bỏng rồi.

Xuất phát từ sự tò mò, cô cúi đầu nhìn thứ trong tay mình.

Thân của nó màu hồng nhạt, gân xanh hơi nhô lên. Bởi vì đang sưng lên nên màu sắc càng lúc càng đậm hơn. Trên đỉnh đầu còn rỉ ra chất lỏng trong suốt, kích cỡ kinh người, một tay cô mới nắm được một nửa của nó.

Mạnh Liên Y miệng đắng lưỡi khô, vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác. Cô cảm nhận được phía bên dưới của mình càng ngày càng ướt, từng đợt mật dịch cứ thế chảy ra, làm ướt cả quần lót của cô.

Không biết qua bao lâu, tay cô càng ngày càng mỏi, nhưng thứ trong tay kia vẫn chưa có dấu hiệu muốn kết thúc.

Cô ngẩng đầu nhìn Kỷ Hoài Niên, cũng không biết âm thanh của cô lúc này có bao nhiêu kiều mị, ánh mắt lúc này có bao nhiêu mê người:

“Kỷ… Hoài Niên, cậu còn bao lâu nữa? Tớ mỏi tay quá, dừng lại được không?”

Cô gái nhỏ xin tha cũng không khiến Kỷ Hoài Niên dừng lại, ngược lại còn khiến anh như tăng thêm tình dục.

Đột nhiên thiếu niên rút gậy th*t trong tay cô gái nhỏ ra, giữ chặt eo cô, xoay người cô lại, để hai tay của cô chống lên cửa. Cách một lớp quần áo, anh động thân một cái, đi vào mảnh đất tam giác thần bí của cô.

Anh mạnh mẽ rút ra chọc vào, nhiều lần quy đầu cách lớp vải ướt át chạm vào huyệt nhỏ của cô.

Động tác kịch liệt của Kỷ Hoài Niên càng kích thích Mạnh Liên Y, người đã sớm động tình. Cảm giác xa lạ này khiến cô chẳng thể miêu tả được, cuối cùng cô nhịn không được mà nhỏ giọng rên rỉ:

“A ư… Thật… Kỳ lạ… A… Kỷ Hoài… Niên… Ư a a… Đừng… Đâm… A… Nhẹ một chút… Hoài Niên… A a…”

Kỷ Hoài Niên híp mắt, vừa mạnh mẽ ra vào vừa hưởng thụ khoái cảm cực hạn này. Nghe thấy cô gái nhỏ gọi tên mình, anh cúi đầu hôn lên cổ của cô từ phía sau, gọi nhũ danh* của cô, nói lời thô tục:

“Tôi ở đây… Ừm… Nhất Nhất kẹp thật chặt… Tôi rất thoải mái… A… Cảm nhận được không Nhất Nhất? Tôi đang ở chạm vào huyệt nhỏ của em rồi… Ừm… Có thoải mái không Nhất Nhất…”

Mạnh Liên Y nào có chịu nội những ngôn từ khiêu khích này của anh, cô xấu hổ đến mức kẹp chặt hai chân, mật dịch chảy ra ngày càng nhiều, tiếng rên rỉ cũng ngày càng lớn hơn:

“A… Cảm nhận… Được… A a… Rất… Cứng… Hoài… Niên… Ư a… Đâm tới… A…. Đừng… Đâm tới đó… A a… Tớ… Kỳ lạ… Quá… Ưm…”

Thật lâu sau, cảm thấy mình sắp cao trào rồi, thiếu niên mạnh mẽ đâm vào rút ra vài chục cái. Sau đó kéo tay nhỏ của Mạnh Liên Y, rút gậy th*t từ bắp đùi của cô ra, quy đầu đjăt vào lòng bàn tay của cô, tinh hoàn run rẩy. Ngay lúc anh sung sướng rên rỉ một tiếng thì cũng là lúc tinh dịch đặc sệt phun ra, bắn hết lên tay cô, nóng đến mức Mạnh Liên Y run lên.

Kỷ Hoài Niên được thỏa mãn lười biếng dựa lên vai cô thở dốc, hôn nhẹ lên vành tai ửng đỏ của cô, trả lời vấn đề ban nãy còn chưa nói:

“Hiểu chưa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui