Anh Là Bài Ca Trong Trái Tim Em

Cứ như vậy bình thản sống chung thêm mấy tuần.

Ban ngày Lục Hạo Thiên sẽ đến quốc tế Sâm Uy trấn thủ, Dương Phường thì ở trong nhà xem sách và coi phim để giết thời gian.

Không gian riêng tư của Dương Phường trong nhà Lục Hạo Thiên là rất lớn, Lục Hạo Thiên cho người trông chừng Dương Phường chỉ là vì sợ y đột nhiên chạy mất, chỉ cần Dương Phường ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, Lục Hạo Thiên thương y còn không kịp, thì sẽ không để cuộc sống riêng tư của Dương Phường phải bại lộ trước mặt các vệ sĩ.

Cho nên khi Dương Phường ở nhà lên mạng, là hoàn toàn không bị giám sát, thời gian này sở dĩ y nguyện ý yên tĩnh ở lại nhà họ Lục, một mặt là vì muốn Lục Hạo Thiên thả lỏng cảnh giác với mình, một mặt khác đương nhiên là tiếp tục âm mưu tính toán kế hoạch bỏ đi.

Kỳ thực trước khi y bị Lục Hạo Thiên nhốt tại đây, kế hoạch của y đã tiến hành được hơn một nửa, mấy ngày nay y vẫn luôn chú ý đến hộp mail của mình, xem xem có thể nào nhận được hồi âm mà y muốn có không.

Hôm nay Dương Phường thật sự cảm thấy vận may của mình không tồi, vừa mở hộp mail đã thấy một bức mail được gửi từ Mỹ.

Dương Phường nhấn vào để xem, phát hiện đây là công hàm mời nhập học mà trước kia y đã gửi xin trường đại học ở Mỹ này.

Trước đó kỳ thật y luôn có ý nghĩ tới làm nghiên cứu sinh ở MBA tại Mỹ, chỉ là trước đó ở Tân Tinh làm việc vẫn không tồi, Dương Phường lại là người hoài niệm, cho nên mới đem chuyện xuất ngoại dời lại.

Hiện tại sự xuất hiện của Lục Hạo Thiên đã đánh nát toàn bộ cuộc sống vốn có của y, rời khỏi Tân Tinh làm người ta an lành, y vừa khéo có thể mượn cơ hội này thực hiện nguyện vọng từ trước tới nay của mình.

Chỉ là, tuy trước đó y luôn mong ngóng bên Mỹ có thể hồi âm, nhưng hiện tại khi thật sự nhận được tin tức, Dương Phường lại khó tránh cảm thấy có chút thương cảm.

Tất cả những gì y làm đều giấu Lục Hạo Thiên, nếu như có một ngày y thật sự sẽ bỏ đi, Lục Hạo Thiên sẽ phản ứng thế nào? Sẽ thương tâm đau khổ, tức giận phát cuồng, hay sẽ chọn lựa kết thúc tất cả triệt để lãng quên y?

Dương Phường vào phút này cảm thấy có phần tự chán ghét bản thân.

Y hận mình vào lúc then chốt nhất vẫn còn do dự không quyết.

Rời khỏi Lục Hạo Thiên là một chuyện bất luận đối với mình hay đối với Lục Hạo Thiên đều chuyện tốt, Dương Phường biết hiện tại vấn đề y phải suy nghĩ đã không phải là có muốn rời đi hay không, mà là làm sao để rời đi.

Nếu đã nhận được công hàm mời nhập học của đại học Mỹ, bước tiếp theo phải làm đương nhiên là lấy được thị thực xuất ngoại.

Kỳ thật với tình trạng của Dương Phường muốn làm thị thực không phải là khó khăn, khó khăn là hiện tại y ra vào đều có vệ sĩ đi theo, nếu như không có cách nào thoát khỏi những vệ sĩ này, vậy việc y đến lãnh sự quán làm thị thực nhất định sẽ bị Lục Hạo Thiên phát hiện, như vậy thì tất cả kế hoạch của y đều đổ sông đổ biển.

Tâm tình Dương Phường rất không yên, trong nhất thời y cũng nghĩ không ra được phương pháp đặc biệt tốt nào để có thể làm được chuyện này. Dương Phường đột nhiên cảm thấy cứ một mình ngây ra trong căn nhà vắng lặng buồn tẻ này thật sự là khó chịu, liền thay quần áo ra ngoài, y muốn tới tiệm cà phê nào có chút hơi người ngồi một chút.

Có lúc, mọi chuyện chính là luôn trùng hợp như thế, cũng chỉ đơn giản là ra ngoài dạo cho khuây khỏa như thế, Dương Phường lại có thể gặp được một người rất ngoài ý muốn.

Khi một mỹ nữ tóc uốn lọn dài tới eo đi tới trước mặt mình dùng một tư thế gần như là ưu nhã để tiến tới. Dương Phường có phần kinh ngạc đặt ly cà phê xuống.

Trong ấn tượng của y không hề nhận thức cô gái trước mắt này, nhưng khuôn mặt này lại khiến y cảm thấy như đã từng quen biết.

Tuy ngũ quan của Dương Phường đích thực là rất tinh xảo, nhưng bình thường đều không phải là loại hình mà những mỹ nữ thành thục yêu thích, cho nên Dương Phường cũng không cảm thấy có khả năng nào là mình được bắt chuyện.

"Cô là?"

Cô gái đối với sự nghi hoặc của Dương Phường đương nhiên không hề cảm thấy ngạc nhiên, cô cười một tiếng rồi bắt đầu tự giới thiệu.

"Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là vợ trước của Lục Hạo Thiên, tên tôi là Triệu Tử Chân."

Dương Phường nghe lời mở đầu của cô gái, sắc mặt vô thức cứng ngắc lại, nhưng vẫn rất lịch sự bắt tay với cô.

"Cô Triệu, hân hạnh."

"Tôi nghĩ anh đây chắc chính là Dương Phường mà Lục Hạo Thiên cả ngày nhắc tới phải không?"

Triệu Tử Chân không cần mời đã tự ngồi xuống, còn vẫy phục vụ lại gọi một ly cà phê.

Vệ sĩ ngồi bàn bên cạnh Dương Phường thấy có người tiếp cận Dương Phường lập tức cảnh giới đứng cả lên, nhưng cô gái đó hiển nhiên biết thân phận của vệ sĩ, sau khi đi qua nói hai ba câu, những vệ sĩ này thế nhưng lại ngoan ngoãn ngồi trở lại.

"Anh không cần phòng bị với tôi như vậy, tôi chỉ là muốn nói chuyện với anh thôi."

Triệu Tử Chân cười cười, cả quá trình vẫy người tới gọi cà phê đều ưu mỹ như một bức tranh sơn dầu, ngay cả Dương Phường cũng không thể không thừa nhận, cô thật sự là một cô gái vô cùng có mị lực.

"Từ ngày tôi quen biết Lục Hạo Thiên, anh ấy trước giờ chưa từng giấu tôi chuyện người mà anh ấy yêu là anh. Hơn nữa, anh và anh ấy có một tấm hình chụp chung, anh ấy cất giữ như báu vật. Tôi từng thấy tấm hình đó, cho nên cũng nhận biết anh. Hôm nay trùng hợp cùng tới tiệm cà phê này, liền muốn tới chào hỏi cùng anh."

Dương Phường gật đầu tỏ vẻ đã biết, "Không biết cô Triệu muốn tìm tôi nói chuyện gì?"

"Tôi muốn nói rõ trước một chút, tất cả những gì tôi sẽ nói lát nữa kỳ thật không hề có bất cứ ác ý nào."

Mười ngón tay thon dài sơn bóng giao vào nhau, trong nụ cười của Triệu Tử Chân có sự lạc lõng khó che giấu.

"Ngài Dương, kỳ thật, tôi rất thích Lục Hạo Thiên."

Ánh mắt Triệu Tử Chân rất chân thành, hơn nữa hiếm có là đối với mình không có địch ý, Dương Phường cảm thấy được, nhưng mà, khi y nghe thấy Triệu Tử Chân nói cô thích Lục Hạo Thiên, trong lòng vẫn khó chịu như vậy.

"Nhưng, tôi cũng biết tình cảm là không cách nào miễn cưỡng. Dưa hái xanh không ngọt, lúc đó Hạo Thiên bị bác Lục bức ép phải thân thiết với tôi, lần đầu tiên khi anh ấy gặp mặt tôi đã nói rõ chuyện của anh cho tôi biết, sau đó còn bàn một giao dịch cùng tôi."

"Bác Lục là người rất lợi hại, chuyện giữa anh và Hạo Thiên bác ấy so với ai đều rõ ràng hơn, cho nên trước khi Hạo Thiên nắm chắt được thực lực của Sâm Uy thì cho dù có muốn gặp lại anh thế nào cũng chưa từng đi tìm anh, là vì muốn tạo ra một hình tượng giả tạo rằng anh ấy đã quên anh cho bác Lục xem."

"Nhưng bác Lục thông minh như vậy, đương nhiên sẽ không chỉ dựa vào việc này mà hoàn toàn tin tưởng Hạo Thiên, cho nên phương pháp duy nhất chính là bức ép Hạo Thiên kết hôn, như vậy mới có thể khiến anh và anh ấy đều chết tâm."

Dương Phường nghe lời Triệu Tử Chân nói liền chau mày, y thực không hiểu Triệu Tử Chân đặc biệt chạy tới nói với y những chuyện quá khứ này rốt cuộc là vì cái gì.

"Bác Lục lúc đầu chọn tôi làm đối tượng thân thiết với Lục Hạo Thiên, đương nhiên là do nhìn trúng bối cảnh của gia đình tôi. Tôi là con gái một, sau này cũng là người kế thừa tài sản của nhà họ Triệu. Nếu như Hạo Thiên kết hôn với tôi, sau này hai nhà liên thủ, trên thương trường sẽ càng làm mưa làm gió."

"Hạo thiên cũng đáp ứng kết hôn cùng tôi, nhưng anh ấy lại lén lút hẹn một ước định bí mật với tôi."

"Anh ấy và tôi hẹn định, cho dù có kết hôn, tôi và anh ấy cũng chỉ là vợ chồng trên luật pháp, sau khi anh ấy nắm chắt được thực quyền của Sâm Uy thì sẽ ly hôn với tôi, sau đó, anh ấy sẽ lấy 5% cổ phần của quốc tế Sâm Uy cho tôi coi như là bồi thường."

Dương Phường nghe tới chỗ này, cũng khó tránh khỏi có phần động dung.

"Sao cô lại đáp ứng yêu cầu quá đáng như vậy?"

Trong nụ cười của Triệu Tử Chân mang theo khổ sở, nhưng vẫn vô cùng thẳng thắn.

"Không giấu gì anh, lúc đó kỳ thật tôi vẫn ôm một chút hy vọng với Hạo Thiên, tôi cảm thấy cho dù có hẹn định bí mật đó, nhưng chỉ cần tôi trở thành vợ anh ấy cùng anh ấy sớm tối bên nhau, thì sẽ có một ngày anh ấy động lòng với tôi."

"Nhưng, sự thật đã chứng minh tôi sai rồi, anh ấy căn bản không có một chút ý tứ nào đối với tôi, thậm chí khi tôi nhân lúc uống rượu say mê hoặc anh ấy, anh ấy, ha ha~" Triệu Tử Chân tách hai tay ra, tiến sát tới trước mặt Dương Phường nhỏ giọng nói vào tai y, "Ngay cả phản ứng bình thường của đàn ông cũng không có."

Dương Phường nghe lời này của Triệu Tử Chân liền cảm thấy mặt nóng bừng, y cũng không ngờ một cô gái như Triệu Tử Chân lại nói thẳng như vậy.

"Lúc đó tôi liền biết tôi đã thua rồi, cho nên sau đó khi bác Lục qua đời ngoài ý muốn, Hạo Thiên lật đổ tất cả những đối thủ cạnh tranh bước lên làm chủ Sâm Uy, chúng tôi đã ký đơn ly hôn."

"Xin lỗi, tôi..."

Nghe lời của Triệu Tử Chân, Dương Phường rất chấn động.

Trước giờ y chưa từng nghĩ tới việc sẽ tổn thương bất cứ ai, y cũng không nghĩ tới Lục Hạo Thiên sẽ vì mình mà từng tổn thương một cô gái thế này.

"Không sao đâu, tôi là tự nguyện hẹn ngầm với anh ấy, là tôi tự mình quá tự tin. Hơn nữa 5% giá trị cổ phiếu của quốc tế Sâm Uy trên thị trường đã là hàng trên trời, dùng tiền đó làm phí chia tay, tôi cũng không oan uổng gì."

Tuy nghe Triệu Tử Chân nói nhiều như vậy, nhưng Dương Phường cũng biết mục đích hôm nay của Triệu Tử Chân khẳng định không chỉ là đến nói cho mình biết những chuyện quá khứ này.

"Ngài Dương, tuy tôi biết thân phận hiện tại của tôi không có tư cách nói với anh cái gì, nhưng nếu tôi và anh đều thích Hạo Thiên, tôi hy vọng những lời lát nữa tôi nói anh có thể nghe lọt."

Dương Phường gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Hạo Thiên cần một người kế thừa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui