Một điểm khiến mọi người sợ hãi khi phải đối đầu với hội chị em cô chính là không nên để các cô nhắm tới trong mỗi dịp tiệc tùng vì hậu quả chắc chắn sẽ không tốt đẹp.
Nói dễ hiểu một chút thì ba người các cô có tửu lượng không hề kém vì vậy nếu cả ba nhắm vào ai thì chắc chắn sẽ không để người đó tỉnh để đi về.
Đương nhiên những người còn lại trong bữa tiệc đều biết vì vậy ai đã trở thành mục tiêu thì mọi người cũng sẽ sẵn sàng làm theo vì không ai muốn bị trở thành nạn nhân thay thế cả.
Và người thường xuyên dính đạn của các cô gái xinh đẹp không ai khác là:
- Thôi anh xin.
Ba đứa này tha cho anh đi mà.
Sau khi phát hiện ba đứa em đồng nghiệp yêu quý đang đứng sau lưng với nụ cười ranh mãnh, Vinh – người sếp thân yêu của cô biết mình đã trở thành mục tiêu đành nhẹ giọng xin tha.
- Sếp à, chúng em tới chúc mừng sếp vì thành công của dự án vừa rồi, nỡ lòng nào sếp lại từ chối tụi em như thế chứ.
Nguyệt bày ra vẻ mặt dịu dàng thành công diễn trọn vai một nhân viên ngoan hiền đi chúc mừng sếp.
Hai người còn lại cũng không quên phụ họa thêm:
- Đúng rồi, tụi em chỉ tới để chúc mừng anh thôi mà.
Anh mà từ chối thì tụi em buồn lắm.
Ánh mắt chớp chớp khuôn mặt đáng yêu, ngây thơ vô số tội khiến Vinh chỉ có thể đau khổ vò đầu bứt tóc:
- Ôi trời ơi, vợ ơi hôm nay anh lành ít dữ nhiều rồi.
Một tràng cười vang lên khi anh Vinh ngửa mặt than thở nhưng vẫn phải nâng ly uống cùng ba cô em láu cá.
- Được rồi, nào anh cảm ơn ba em.
Nhưng khi Vinh đưa ly muốn nâng ly cùng ba người thì Hà lại chặn lại.
- Ấy sao có thể ba em cùng lúc được chứ.
Chỉ có thể một người một lần thôi.
- Thôi cho anh xin anh còn về với vợ trẻ con thơ.
- Con thì chưa có vợ thì anh để em gọi cho chị tới chơi rồi chờ đón anh luôn cũng được.
Anh đừng lo mọi người ở đây thân với chị Trang lắm.
Một câu nói của Hải khiến mọi người đồng loạt vỗ tay còn Vinh thì ôm đầu đau khổ:
- Tính ra anh đây cũng tốt với mày mà Hải.
Mày bán đứng anh vậy sao?
- Sếp à, anh Hải nói chuẩn rồi mọi người đang chờ, anh uống đi thôi.
– Hải đã tung thì đương nhiên Nguyệt phải hứng liền chứ sao để rớt nổi.
Ngay khi Vinh đồng ý nâng ly với Nguyệt, Thùy liên hào hứng hô lớn:
- Mọi người xếp hàng chúc mừng anh Vinh hoàn thành dự án thành công một cách vang dội nào.
Lập tức mọi người xếp thành một hàng chờ chúc rượu Vinh, còn nhân vật chính chỉ đành ôm đầu vì chắc chắn ai bị ba cô nhóc này nhắm tới thì thoát sao nổi.
Cuối cùng đành ngậm ngùi mà chấp nhận gọi vợ tới đón.
Phải nói vợ Vinh thường hay đi chơi chung với hội các cô nên không lạ gì với độ nhây lầy của cả hội, ngoài ra Trang cũng cực kỳ lầy lội nên những trò trêu chồng mình của các cô, Trang luôn luôn ủng hộ và tiện thể… đứng bên cạnh cổ vũ.
- Vợ ơi cứu anh.
Chúng nó quyết không để anh tỉnh để đi về luôn này.
Ngay khi thấy vợ, Vinh lập tức kêu cứu sau một loạt ly mừng của mọi người, nhưng đáp lại là câu nói thản nhiên của vợ:
- Không sao đâu anh, em dọn sẵn phòng riêng, lát em đưa anh về có chỗ ngủ liền không cần lo anh nhé.
Lo uống hết đi nha anh.
- Yeah!!!!!!!
- Chị ơi chị đỉnh quá.
Mọi người hò hét khen ngợi Trang trong khi sếp Vinh chỉ có thể bất lực gục xuống bàn đau khổ.
Cũng đành chịu thôi, ai nói nguyên một hội làm dự án lại chỉ có Vinh lớn tuổi nhất, một nhóm loi choi thì chắc chắn sẽ lắm trò rồi.
Và kết quả dễ đoán là Vinh quỳ lạy xin tha vì không chịu nổi.
- Thôi thôi tha cho anh đi mà.
Anh chịu thua rồi.
- Sao mà chịu thua sớm vậy? – Câu này không phải từ bất kỳ ai trong công ty mà đến từ chính vợ yêu của sếp.
Có vẻ chưa đủ còn nói thêm.
– Lần sau còn dám đi nhậu tới mức say xỉn mới về nữa không anh?
- Rồi mà anh xin lỗi vợ, anh không dám nữa.
Vợ xin giúp anh.
- Đồng ý tha không mọi người?
- Okay.
Tha sếp lần này.
Vinh thở hắt ra hạnh phúc.
Nếu còn tiếp tục thì dám cá vào quán chưa tới một tiếng anh đã bị đưa về vì bất tỉnh nhân sự mất, tụi nhóc bây giờ thật đáng sợ.
- Uống ít thôi, ăn chút gì đi.
Hải kéo cô lại ngồi xuống cạnh anh và gắp một bát đầy đồ ăn rồi đẩy tới trước mặt cô nhắc nhở khi thấy cô chỉ lo đi tiếp rượu mà không lo cho cái dạ dày đang kêu gào của mình.
Cô nhận lấy ngoan ngoãn ngồi bên cạnh từ từ ăn hết bát thức ăn ú ụ anh đưa.
- Hành lên hành xuống vậy không sợ mai sếp hành lại hả?
- Kệ chứ, nay có vợ sếp bảo kê.
– Nhìn quanh nhìn quất rồi ghé tai anh nói nhỏ.
– Vợ sếp chỉ đạo, trận này không sợ thua.
- Hay lắm.
Ai chơi lại bọn em bây giờ.
Anh lắc đầu cảm thán, tay vẫn không quên nướng thịt và gắp thêm cho cô ăn còn cô dương dương tự đắc thoải mái nhận thịt và từ từ thưởng thức.
- Này.
Này.
Cặp đôi kia.
Đi ăn chung nha không chơi trò yêu đương quan tâm săn sóc gì ở đây nha.
Xung quanh còn nhiều chị em lắm đấy anh Hải à.
Bị Thùy chỉ điểm cả hai giật mình cười trừ.
- Ăn chút mà cũng căng quá à.
Mày định để tao nhập viện lần nữa hả?
Cô đảo mắt đá sang chuyện khác nhưng hai đứa bạn thân láu cá kia đâu thể để cho câu chuyện bị đá đi dễ dàng như thế.
Gió thổi tới mà không mượn cơ hội đẩy thuyền thì đâu xứng đáng với cái danh hiệu nhây lầy mà mọi người đặt cho chứ.
- Bớt đánh trống lảng lại.
Ăn cũng được nhưng mắc cái gì mà phải anh anh em em người gắp người ăn vậy chứ.
Mày bị liệt hả Nguyệt.
Độ xéo xắc của Hà thì chắc chắn không ai bằng rồi, chỉ cần nó nói là không thể cãi lại mà Hà đâu chỉ nói còn kéo Thùy cùng phụ họa.
Cô chỉ có thể im lặng lắc đầu mà không nói được gì khác.
Lúc này anh vẫn bình tĩnh nướng thịt và bỏ vào bát cô:
- Anh đang giúp con bé ăn nhiều thêm để Nguyệt nhanh quay lại uống cùng tụi em còn gì.
- À À
Hà và Thùy nhìn nhau cười ranh mãnh, cô nuốt nước bọt sợ hãi, nụ cười này chắc chắn không tốt đẹp gì cả.
Và cứ thế mục tiêu mới được xác lập.
Không ai khác chính là cô.
- Đã mời sếp rồi sao có thể bỏ quên cô trợ lý phải không mọi người.
- Ấy ấy.
Đừng.
Đừng.
Nhưng đâu dễ thoát được, dù anh đã hết sức cố gắng ngăn cản và bảo vệ thì cái kết vẫn là tới lúc cô gục lên bàn treo cờ trắng đầu hàng mới được tha.
Anh ngồi bên cạnh chép miệng trách:
- Hai đứa này, con bé đau dạ dày mà còn cố diệt cho được.
- Đâu có sao kiểu gì cũng có anh đưa nó về mà.
Chưa kể trước khi đi tụi em thấy nó uống thuốc rồi.
Có anh lo cho nó rồi đâu phải lo nữa.
- Mẹ con bé trách thì đừng kêu.
- Anh đưa nó về nhà anh ngủ trước đi được mà.
Dù sao giờ cũng mới giờ trưa thôi mà có là đêm anh đưa con bé về thì cô cũng không trách anh đâu.
- Trời dù anh có đưa nó qua đêm cô cũng không trách đâu, không những không trách có khi còn mừng nữa ấy.
Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết hai cô nàng này đang muốn bán thẳng con bạn thân cho anh chàng phó phòng điển trai.
Đáng lẽ sẽ còn tăng hai vì là chủ nhật và cũng mới chỉ là giữa trưa nhưng do tăng một đã quá sung khiến cho số người đổ gục từ chối tăng hai đã quá nửa nên mọi người nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi.
Ngoài ra, ai cũng muốn ăn kẹo cưới của hai người sao có thể bỏ lỡ cơ hội đẩy thuyền về đích này cơ chứ.
Dần dần mọi người về hết chỉ còn hai cô nàng láu cá cùng anh đang cố gắng gọi cô dậy:
- Nguyệt, phải về rồi.
- Dạ.
Dù miệng kêu ậm ừ nhưng chỉ cần cô đứng dậy là toàn thân không có sức lại ngã vào lòng anh.
- Anh à, đừng cố gắng làm gì.
Nó say quắc cần câu rồi.
Anh không đưa nó về là tụi em thả nó đây luôn á.
- Đúng rồi, chồng tụi em đến đón rồi với cả cũng không thể để chồng tụi em bế nó về được.
- Rồi rồi hai cô.
Hai cô mà ép thì ai mà cãi được.
Về đi anh đưa con bé về.
- Giao lại cho anh đấy.
Chăm sóc cho tốt nha.
Phẩy tay đuổi hai cô nàng lắc đầu nhìn người con gái đang nằm trong lòng.
- Đứng dậy nào về thôi.
Nheo mắt nhìn người trước mắt, nhưng phải một lúc mới có thể định hình người trước mặt là anh, cô mỉm cười ngốc nghếch rồi cả người đổ rạp vào người anh ôm cổ mà thì thầm:
- Tại hai đứa yêu nghiệp kia ấy….
Không phải tại em… Em ngoan lắm….
Đừng nói với mẹ.
Mẹ sẽ lo cho em lắm.
Nghe cô nói xong gục trên vai mình mà anh cười khổ, đành đưa cô về phòng anh vậy..