Yuna ôm mặt cười đau đớn:
-Hóa ra là như vậy.
Thé giới này sụp đổ rồi.
Tất cả biến mất rồi.
Quanh cô chẳng còn gì đáng tin nữa.
Không còn một cái gì hết.
-Con nói vậy là sao?-Bà Sami hỏi lại.
Cô không trả lời mà đứng dậy, khuôn mặt lãnh đạm.
-Con không tl mẹ à?
-Ha ha. Mẹ muốn con đi lấy chồng để mẹ thảnh thơi chứ gì?- Cô cười lạnh.
“Chát”
-Sao con lại nói mẹ như thế?
-Không đúng sao? Chẳng phải mẹ muốn con đi cho rảnh à?- Với vẻ mặt lạnh tanh, cô nhả ra những từ ngữ đủ để xát muối vào trái tim một ng mẹ.
-Mẹ không hề có ý đó….. Mẹ chỉ là…….
-Hừ. Đừng nói nữa.
Cô bước lên phòng, đóng sầm cửa.
Rõ ràng là mẹ cô đã chịu nhiều tổn thương vì cái thứ gọi là “tình yêu”
Vậy tại sao bà lại còn muốn thử chứ???????
Tại sao lại cũng bỏ rơi cô chỉ vì 2 chữ ngớ ngẩn ấy? Chúng quan trọng lắm ư? Chúng cần thiết chăng????
Mười lăm năm nay, bà vẫn sống không cần tình yêu mà. Tại sao bây h lại…….?
Cô ôm mặt.
Cô chắc chắn không để ẹ cô phải chịu tổn thương nhưng…………. Giả dụ…. như…. Đây là con đường để mẹ có được hạnh phúc??
Một mối hy vọng nhen nhóm…..
……………
Bà Sami ngồi trong phòng ăn… Khuôn mặt bà có chút phờ phạc….
Chợt có tiếng kéo ghế ở phía đối diện…
Bà ngẩng mặt lên và nhẹ nhàng nói:
-Con đấy à? Chúng ta ăn thôi.
Cô không nói gì, ngồi xuống. Cảm giác như có một thế lực vô hình kéo hai người về 2 khoảng trời khác biệt…
-Bao lâu rôỳ? – Cô hỏi, phá vỡ bầu không khí quá sức ảm đạm.
Hơi ngửng mặt lên, bà Sami đáp:
-Sao? Àhhh……..1 năm rồi…….
Cô giật mình đánh rơi chiếc thìa….
Một năm rồi sao? Vậy là cô đã bị lừa dối 1 năm trời…….. Trong khi cô dằn vặt, cào xé tâm hồn vì sự tổn thương quá lớn của mẹ thì bà đang hạnh phúc ngập tràn trong thứ tình cảm cô chưa bao h nghĩ là tồn tại trong tâm tưởng mình….
Cô cười khẩy:
-Vậy ạ? Bao giờ hai người ……. Cưới??
-Cái này……… Ông ấy h đang ở… Mỹ. Khi nào ông ấy về chúng ta…….. sẽ…. bàn lại.
-Àh……. – Cô nói cho có lệ rồi cúi xuống nhìn bát súp đã sắp quánh lại.
Bà Sami ái ngại nói tiếp:
-Ông ấy có một đứa con trai nữa…..
-Sao?- Cô ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt mẹ. Dường như lâu rồi cô mới nhìn thẳng vào mẹ, mắt bà đã đục đi nhiều….
- Chúng ta sẽ chuyển về nhà của ông ấy sống. – Lần này bà Sami cúi đầu hoàn toàn, bà ko nhìn vào mắt con gái nữa,
Cô sững sờ, rồi lắp bắp:
-Còn… còn… ngôi nhà…. Này…. Ngôi nhà… thì sao?
-Mẹ sẽ bán đi.
Cô đẩy ghế đứng dậy, không nói gì nữa., cầm cặp đi học, lòng cô nặng trĩu.
Cô không muốn rời khỏi ngôi nhà này. Không muốn chút nào cả.
Ngôi nhà này, là nơi cô và mẹ có được mọi thứ, bắt đầu lại…..
Nói bán nó, chẳng nhẽ nào, mẹ cô không có chút luyến tiếc nào sao? Không chút nào sao?
………….
Ngồi trong lớp học, cô không chú ý gì cả, lập tức bộ dạng mơ màng, của cô lọt vào mắt thầy giáo, ông lắc đầu:
-Yuna Sawashi!!!
Cô ngẩng mặt lên, vẫn đôi mắt thiếu sức sống ấy:
-Dạ?
-Lên làm bài tập này cho tôi.
Cúi gằm mặt, cô đi lên. Trên bảng là một phương trình dài loằng ngoằng, đứng gặm tay đến tận 15’ vẫn ko ra, cô cắn môi nói:
-Thưa thầy, bài này khó quá. Em ko làm được.
-Em ko chú ý thì có. Ra ngoài, đứng đó cho tôi. Hết tiết, tôi sẽ nói chuyện với em.
Cô thất thểu đi ra.
Một lát sau, chuông reo hết tiết, cô bước vào, nghe thầy giáo tức giận mắng mỏ, nhưng những lời ấy, ko hề lọt vào tai cô, cô bất giác hỏi:
-Thầy từg yêu chưa?
Ông thầy liền lấy thước gõ vào đầu cô:
-Yêu cái gì hả???? Tôi đang nói chuyện học tập, sao em dám vô lễ vậy?
-Á… uiiiiiii… Đau. – Cô nhăn nhó.
-Haizzzzzzz. – Thầy giáo thở dài bất lực- Thôi về đi,
-Chào thầy.
Cô đi ra cổng, gặp Kami.
Kami hỏi nhẹ nhàng:
-Chuyện gì xảy ra vậy? Lúc nãy cậu làm sao thế?
-Không có gì đâu.
-Cậu không nói cũng được.
Yuna mặc ái tóc mình tràn qua vai, phe phẩy trước gió.
Cô nên làm gì đây?
Phản kháng chăng? Rồi sao? Rồi cô được cái gì? Hay chỉ đem lại sự sỉ nhục vô cớ của mọi người dành ẹ??
Chấp nhận sự thật. Đó là cách cuối cùng. Và đó là phương án tối ưu nhất lúc này.
Quyết định xong, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Lần này có lẽ phải thư thả mới được.
-Kami à…. Bữa nay, chúng ta đi ăn đi,
-Cậu mời à? – Kami hỏi lại.
-Ừh.
………………
Sau khi ăn ở nhà hàng, hai cô gái đi hát kara, và về nhà lúc 10h.
Yuna về đến nhà, bà Sami vẫn đợi cô ở đó.
-Con về muộn vậy?
-Con đi chơi với Kami một chút.
- Lên nghỉ đi con.- Bà Sami nhẹ nhàng nói, bà bắt đầu bước đi thì cô đột nhiên hỏi:
-Mẹ có yêu người đó ko? Yêu lắm sao?
Cô thấy mẹ cô sững lại, bà đứng yên rất lâu rồi quay lại, mỉm cười:
-Ừ.
-Vậy….. ko có người đó……… mẹ có sống được ko?
-Mẹ ….. mẹ ko chắc về điều đó.
-Thế thì…. mẹ có thể làm điều mẹ muốn. – Cô loạng choạng bước lên phòng.
Nếu điều đó là tốt với mẹ, và là điều thiết yếu đến vậy trong cuộc sống của mẹ, thì cô chẳng có quyền gì ép mẹ không được cả.
…………..
Ngày hôm sau, cô cùng mẹ đến gặp người đàn ông đó.
Cô chăm chú quan sát ông ta. Đó là một người đàn ông đã đứng tuổi nhưng vẫn giữ được phong độ. Với đôi mày đậm và sắc, chiếc mũi cao, ông ta trông uy nghiêm và đáng sợ, nhưng mặt khác khuôn mặt ông ta rất đẹp.
Nhìn nụ cười ông ta dành ẹ cô, cô thấy có phần an tâm.
Cô hỏi:
-Sao tôi ko thấy con trai ông?
Ông Jimin cười khoan dung hòa với vẻ có chút ái ngại:
-Con trai ta….. nó……..
-Không đồng ý cho ông cưới vợ khác? – Cô nhíu mày.
-……………..
Cô lấy giấy lau tay rồi hỏi:
-Ông có chắc con trai ông sẽ ko khiến mẹ tôi gặp chuyện gì chứ?
-Ta ………. Nó là con trai ta… Nhưng nó rất…….
Cô kéo ghế đứng dậy:
-Xin lỗi ông. Tôi có việc đi trước. Lần sau chúng ta sẽ nói chuyện riêng,
,……………
Vừa bước ra khỏi tầm mắt của hai người ấy, cô đã lò cò, gào :
-Úi giời ơi…….. Đau ơi là đau. Hic hic. Nói có vài câu mà bị gót giày 7phân của mẹ dẫm cho nát chân rồi…. hic hic……. Đau quá. Trước mặt hai người ấy mình có dám kêu đâu, hic hic…. Vừa đau vừa phải nói chuyện đàng hoàng……….. Mình hứa sẽ trả thù cho cái chân tội nghiệp của mình ngày hôm nay.
Bóng dáng lò cò của cô xa dần trong nắng chiều……….