Anh Là Của Nợ Của Em

Bao Lạc Kỳ ngồi ở trước giường bệnh của Hồ Khả Khả, nghe bác sĩ riêng tốt nhất báo cáo bệnh tình cho anh.

Ăn uống không tốt, tinh thần bị tra tấn, gãy xương cánh tay, tình hình này sẽ phải điều trị lâu dài...

Từng việc từng việc tất cả đều nói rõ hai tháng này Hồ Khả Khả đều chịu tra tấn.

"Chúng tôi kiểm tra phát hiện mợ chủ đã có thai…" Bác sĩ cân nhắc từ ngữ, sợ sơ ý một chút liền chạm mấu chốt của Bao Lạc Kỳ.

Bao Lạc Kỳ hung hăng mày nhíu lại.

"Hồ Khả Khả đã mang thai con của tôi, anh muốn giết cô ấy sao?"

Nắm đấm của anh bỗng nhiên nắm chặt, bác sĩ lui về sau một bước dán lên cửa, sợ tai bay vạ gió.

Ai ngờ nắm đấm của anh lại từ từ buông ra, tức giận trong người cũng theo đó giảm đi.

"Chuyện này, tạm thời đừng nói cho mợ chủ biết." Anh há miệng, giọng nói khàn khàn thông qua cổ họng nói ra.

Bác sĩ hơi lo lắng nhìn vẻ mặt tiều tụy của anh một chút, nhớ đến ông chủ cũng đã hai ngày hai đêm chưa chợp mắt liền nói: "Ngài có muốn nghỉ ngơi một chút hay không, mợ chủ ở đây… "

"Có nghe thấy không!" Trả lời anh ta là tiếng gầm nhẹ của Bao Lạc Kỳ.

"Nghe thấy." Bác sĩ lập tức trả lời, sau đó lặng lẽ đi ra.

Chỉ chốc lát sau, Hồ Khả Khả từ từ tỉnh lại.

Ánh mắt vẫn luôn lo lắng của Bao Lạc Kỳ sáng lên, vội vã nắm lấy tay của Hồ Khả Khả.

Ai ngờ Hồ Khả Khả lại giống như con thỏ bị hoảng sợ rút tay về, càng không ngừng lui về phía sau sát vào tường, vừa lui lại vừa sợ hãi nói.

"Không được tới gần tôi, van xin anh... Không được, tôi sẽ nghe lời..."

Ánh mắt Bao Lạc Kỳ trầm xuống, có lẽ anh nên đem người kia đánh chết tại chỗ!

Cũng chỉ trong một cái chớp mắt, ánh mắt của anh lại khôi phục sự ấm áp như trước, anh cố gắng hạ thấp giọng nói, vươn tay về phía Hồ Khả Khả.

"Yên tâm, cô đã được an toàn rồi, không còn ai bắt ép cô làm chuyện gì nữa hết, tới đây cho tôi nhìn cô một chút được không."

Hồ Khả Khả nửa tin nửa ngờ nhìn cái tay kia, cuối cùng chậm rãi dịch qua.

Sau đó.

Cắn một cái lên tay của Bao Lạc Kỳ.

"Đau… "

Bao Lạc Kỳ hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng không lập tức hất cô ra, mà đem một tay khác đặt lên đỉnh đầu cô, Khả Khả vuốt ve sợi tóc rối bời của cô.

Hồ Khả Khả giống như bị hù dọa, dùng cả tay lẫn chân bò lại phía góc tường, cảnh giác nhìn anh.

"Chắc là mợ chủ đã phải chịu kích thích quá độ sau đó hình thành nên phản ứng, đề nghị ngài đem cô ấy giao cho đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp, chúng tôi nhất định sẽ mau chóng giúp mợ chủ chữa trị khỏi phương diện tinh thần…"

"Nói cho tôi biết phải chú ý những gì?"

Tiếng nói đến một nửa bỗng nhiên tạm ngừng, chẳng lẽ ý của Tổng giám đốc Bạch là…

"Ngài muốn dẫn mợ chủ theo người? Bây giờ mợ chủ không biết ngài, với lại có tính công kích, làm bác sĩ, tôi đề nghị ngài không… "

Bao Lạc Kỳ khoát tay áo, ánh mắt vẫn dịu dàng nhìn Hồ Khả Khả mặc dù cô đang sợ hãi núp ở chân giường.

"Tôi nợ cô ấy nhiều lắm, kể cả có bị cô ấy cắn chết cũng là tôi đáng chết."

Lúc này, ngoài cửa truyền đến một chút tiếng động, theo tiếng cửa phòng mở ra, Hồ Ý Nhiên không để ý cấp dưới can ngăn liền xông vào.

Vừa nhìn thấy Bao Lạc Kỳ liền kẻ xấu cáo trạng trước: "Anh Lạc Kỳ, bọn họ đều ngăn em không cho em đi vào."

Nhìn thấy người yêu thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ cùng mình, ánh mắt Bao Lạc Kỳ lần đầu tiên lạnh xuống ở trước mặt cô, anh đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nói.

"Ai cho phép cô vào đây?"

Bị sự tức giận của Bao Lạc Kỳ dọa sợ, Hồ Ý Nhiên ngơ ngác nhìn Bao Lạc Kỳ: "Là anh cho em chìa khoá nhà..."

Lúc này một tên thuộc hạ vừa rồi còn ngăn cản cô ta liền tiến lên cúi đầu: "Xin lỗi với đại ca, chúng em lập tức đổi chìa khoá nhà."

Trong lúc nhất thời Hồ Ý Nhiên chưa kịp phản ứng, mắt ướt nước mắt: "Anh Lạc Kỳ, anh không cần em nữa sao, anh muốn đuổi em đi à..."

Bao Lạc Kỳ sợ cô ta sẽ làm ầm ĩ đến phòng của Hồ Khả Khả, thấp giọng quát tên thuộc hạ.

"Còn không mang cô ta đi!"

"Đợi đã!" Hồ Ý Nhiên thét chói tai ngăn cản động tác của bọn thuộc hạ, sau đó quay mặt lại nói.

"Anh Lạc Kỳ, em có bí mật muốn nói với anh, là chuyện liên quan tới chị."

Trong nháy mắt sắc mặt Bao Lạc Kỳ trở nên lạnh lùng, anh lập tức vung tay lên.

"Mang cô ta đến phòng họp."

Hồ Ý Nhiên được đưa tới phòng họp, Bao Lạc Kỳ đang ngồi ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, ngay cả liếc nhìn cô ta một cái cũng không muốn.

Đáng chết!

Sớm biết Quán Mục Bình không đáng tin cậy như vậy, lúc trước nên thừa dịp tiện nhân Hồ Khả Khả kia đi ra ngoài trực tiếp giết cô ta, nếu không sao cô lại đến mức rơi vào tình trạng bị động như vậy.

Bây giờ Quán Mục Bình hàng ngày sống rất thảm!

Anh ta bị bắt vì tội giam giữ người trái phép và cố ý làm bị thương người khác, vốn cũng không phải tội danh nghiêm trọng gì, ở trong tù nghỉ ngơi mấy năm cải tạo tốt một chút là sớm ra.

Nhưng hôm nay tin tức bị bắt không biết bị ai để lộ ra, thậm chí còn có người còn chụp được ảnh đó của Quán Mục Bình đăng lên trên mạng xã hội.

Trong khoảng thời gian ngắn tạo nên sóng to gió lớn trên mạng, lập tức tiểu Hào người phụ trách xử lý lần này vụ án cũng đã chứng minh chuyện này, cổ phiếu của nhà họ Quý đã liên tục giảm giá một tuần lễ, chỉ sợ không lâu nữa sẽ phải tuyên bố phá sản.

Không có Nhà họ Quý nâng đỡ, cộng đồng mạng lại càng thêm phấn khích, đời này Quán Mục Bình chỉ sợ là không đứng dậy nổi.

Hồ Ý Nhiên có thể vay tiền của bên vay nặng lãi kia đều dựa vào cây to Quán Mục Bình này, bây giờ Quán Mục Bình đổ, người có thể dựa vào được cũng chỉ còn Bao Lạc Kỳ.

Nghĩ tới đây, cô ta nở một nụ cười yếu đuối, nói với Bao Lạc Kỳ.

"Anh Lạc Kỳ, em rất sợ hãi, may là anh không xảy ra chuyện."

Bao Lạc Kỳ mở mắt ra, đôi mắt nhìn về phía Hồ Ý Nhiên không có chút tình cảm nào, một cỗ áp lực vô hình đè xuống Hồ Ý Nhiên.

Hồ Ý Nhiên chống đỡ lại áp lực, khó khăn nói: "Mấy năm gần đây em luôn luôn mơ thấy anh bị rơi xuống nước giống như hồi còn nhỏ, em không giữ được anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh chìm đến dần xuống sông… "

Còn chưa dứt lời đã bị Bao Lạc Kỳ đánh gãy.

"Bí mật cô nói là cái gì?"

Hồ Ý Nhiên thấy cách này vẫn không thể đả động được Bao Lạc Kỳ, đành phải hít sâu một hơi, xuất ra đòn sát thủ cuối cùng.

"Anh Lạc Kỳ, em nghe nói chị đã mang thai con của Quán Mục Bình..."

Sau đó miệng lại không nói nên lời, bởi vì ánh mắt doạ người của Bao Lạc Kỳ đang nhìn cô ta chằm chặp, làm cô ta tê dại cả da đầu.

Dù là vậy nhưng cô ta cũng biết mình không còn đường lui, đành phải tiếp tục nói: "Ngày đầu tiên Quán Mục Bình bắt chị đi, chị đã bị anh ta... Đứa bé trong bụng chị dù sao cũng là con của anh ta, cho nên… "

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Bao Lạc Kỳ bỗng nhiên đứng lên từ trên ghế, lấy một loại thế sét đánh không kịp bưng tai bóp lên cổ cô ta.

Sắc mặt Hồ Ý Nhiên từ trắng nhanh chóng trở nên đỏ bừng, trong mắt sợ hãi giống như nhìn thấy Tử thần đang đến.

Tay chân cô ta cố gắng yếu ớt giãy dụa, ngay lúc cô ta cho là mình sắp chết rồi, Bao Lạc Kỳ lại buông cô ta ra.

"Bất kể đứa bé của Khả Khả là con của ai, cũng không tới lượt cô đến quan tâm, tôi sẽ đối xử với nó như con của mình."

"Về phần cô… trước khi tôi đổi ý, cút ra ngoài đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui