Anh Là Đồ Xấu Xa FULL


Bộp!
Khải xém chút nữa đã đánh rơi cả đèn pin xuống đất, cả căn phòng tối om chỉ nhìn thấy bóng dáng nhỏ xíu của con bé kia đứng nhìn ra cửa số vào đúng nửa đêm, Khải thở phào một hơi, bật điện phòng lên hùng hổ lao tới kéo con bé kia vào.

Như hai mắt vẫn nhắm tịt nói sảng: anh ơi! sao nhiều hoa quá trời vậy nè.

.

* cáu*
Thì ra là bị mộng du, nếu ngày nào cũng cứ thế này thì có ngày đứng tim nhập viện cấp cứu, căn bản trẻ con cho lắm vào, nghịch lắm vào rồi đêm mộng du!
em vẫn trẻ con mà
!
Vậy con người này là đang tỉnh hay đang ngủ? Khải bực mình vác thẳng bé con quay về giường, không quên quấn chăn xung quanh người, chặn tất cả mọi thứ phòng trường hợp mộng du lại đi linh tinh liên thiên thì khổ cậu.

Nhìn gương mặt trắng hồng dễ thương kia, Khải không nhịn lại đưa tay nhéo một cái, kể ra thì bé con này ăn uống đầy đủ, mặt cũng mềm gớm!

Sáng hôm sau.

.

Khải nhíu mày tỉnh giấc, nhìn lên đồng hồ treo tường liền có chút ngạc nhiên, lạ nhể? mọi khi giờ này con bé kia phải qua đánh thức cậu chứ, giờ lại không thấy đâu cả, Khải dụi dụi mắt quay sang phòng bên cạnh, vừa định bước thêm phát nữa thì Dì chạy vụt qua, xém chút đụng nhau ngã lăn rồi, Khải khó chiu hỏi: có chuyện gì vậy?
Người trước mặt hốt hoảng vừa chạy xuống dưới vừa nói: Thức ăn của con Dì đã chuẩn bị xong ở dưới nhà nhé! con ăn sáng qua một chút rồi cầm đi cho bữa trưa! nhận tiện giúp Dì đem giấy xin nghỉ tới lớp Như.

.

con bé sốt rồi!
Khải tròn mắt vội chạy sang phòng bên cạnh, chỉ thấy bố đang lau mặt cho Như, sốt tới mức mặt mũi đỏ ửng chưa kể tới tiếng thở cũng nặng nề, bố nhìn Như nằm trên giường ân cần hỏi: con còn mệt lắm không?
Như nhăn mặt cười cười lắc đầu: không mệt lắm ạ!
Chỉ nói được có thế thôi,Khải siết tay nửa muốn bước vào nửa không, quanh đi quẩn lại liền quay về phòng vác cặp xuống, bữa sáng cũng không ăn, chỉ cầm theo mỗi hộp cơm trưa.

Cả buổi học hành cuối cùng không để được một chữ nào vào đầu, lòng thì như lửa đốt, không biết con bé ở nhà thế nào rồi, sốt như vậy chắc chắn đau với mệt lắm.

Rengggg!!!
Khải tức tốc vác cặp chạy như bạy về nhà, vừa lên hết cầu thang đã thấy bố đi ra cùng Dì, gương mặt có chút nhẹ nhõm: con bé đỡ hơn nhiều rồi! cảm ơn anh đã quan tâm tới hai mẹ con em!
ừm! khỏe là tốt! anh cũng chỉ mong cả nhà chúng ta mãi khỏe mạnh! chiều anh đi mua ít đồ, tối chúng ta nấu gì ngon cho hai đứa nhỏ nhé!
dạ vâng ạ!
Khải nhân lúc hai người không để ý, cũng đã vào phòng cất đồ xong từ lâu, tới khi chạy sang thì trông thấy Như đang nằm bẹp một chỗ, đờ đẫn nhìn ra ngoài phía cửa sổ.

sao rồi?
Như nghe giọng anh liền mừng quýnh, nước mắt cứ thế trào ra: em đau lắm! anh đi học không có ai chơi với em hết! huhu.

.


Khải cau mày ngồi xuống cạnh giường nhìn chăm chú đứa bên cạnh: ỉ ôi gì? thế đã uống thuốc hay ăn uống gì chưa?
dạ rồi ạ!
Như cúi đầu ỉu xìu chưa được bao lâu liền bị anh tóm lấy, trực tiếp dí trán vào trán cô bé, đôi mắt lại càng mở to, càng nhìn gần càng thấy anh không có chỗ để chê, Khải kiểm tra xong liền hừ một cái đứng dậy: đỡ rồi! nghỉ đi! về phòng tắm trước!
dạ!
Tối hôm đấy Như được anh chăm hoàn toàn, siêu thích luôn, người cũng đỡ mệt hơn nhiều lắm, tới giờ đi ngủ bé con cũng phải dốc sức nịnh nọt lắm anh mới chịu đọc truyện cho nghe đấy!'
Ngày xửa ngày xưa, ở một vường quốc nọ có một chàng hoàng tử vô cùng khôi ngô tuấn tú, bên cạnh nước láng giềng lại có một cô công chúa vô cùng đáng yêu, vào một ngày đẹp trời! họ yêu nhau và sống hạnh phúc mãi mãi về sau!
Như xị mặt mè nheo: sai rồi sai rồi!
Khải nhíu mày: thì tóm tắt ngắn gọn thế còn gì? có muốn ăn đòn không?
Khải phũ phàng đóng quyển truyện, Như đang mệt nên có tí chuyện nhỏ này nhất quyết không nghe lời, không tha: anh đọc tiếp đi! năn nỉ!
Khải lườm nguýt quay sang chắc nịch: không! muộn rồi đi ngủ đi!
Như đành chịu thua, răm rắp nghe lời mà nằm xuống, sợ anh thấy vậy đi luôn liền hé chăn nhìn lên: anh đợi em ngủ say rồi mới về đấy nhé!
lắm chuyện!
Như nhắm tịt mắt lại, được một lúc chẳng thấy động tĩnh gì lại ti hí mở mắt ra, nhưng mà không thấy anh đâu ấy liền giật mình bật dậy gọi lớn: anh ơi!
Vậy mà không biết anh từ đâu lù lù xuất hiện với nét mặt cau có khó ở, nhéo má cô như cục đất sét đe dọa: gì? gọi cái gì? còn không chịu ngủ tôi về phòng mặc cô một mình đấy!
dạ huhu.

.


đau má em!
biết đau thì mau ngủ nhanh!
Như nằm xuống yên tâm đi ngủ, chắc anh không về phòng thật đâu, bé con cười tươi nhắm mắt lại, Khải ngoài chăn vẫn đứng khoanh tay nhìn chăm chú, đợi một lúc không thấy động tĩnh cậu lôi quyển truyện ra xem xét, đang định mở thì con bé kia lại bật dậy.

* cáu*
em!.

em muốn đi vệ sinh!
Như thấy mặt anh đen sì như đít nồi liền nhanh chân chạy vào trong, Khải đứng bên ngoài xem được gần hết vẫn chưa ra liền sốt ruột gõ cửa: xong chưa? đi gì mà lâu thế? tu thành chính quả à?
em xong rồi đây!
Như í ới, một lúc sau liền thò đầu ra trước, trông thấy gương mặt đáng sợ liền xin lỗi anh rối rít, lần này thì lên giường cái là ngủ thật rồi, Khải đợi nghe thấy tiếng thở đều liền nhẹ nhàng đưa tay lên trán con bé kia, nhỏ giọng vỗ về.

nhanh khỏi nhé!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận