_ Hai em làm gì thế , chưa lo vào học mà còn giỡn ở đây hả ? Có biết là vào trễ thì tôi không cho vào lớp không hả ? Học hành không lo đùa giỡn thì nhanh lắm !
Không biết ai mà vô duyên thế ngta đang lúc cao trào ….vui vẻ thì tự nhiên la lên làm mất hứng ghê luôn , giờ này còn sớm mà vô lớp làm chi . Mệt ghê nha nghe giọng là biết bà già rồi , đã già còn khó chịu chắc là dân ế chồng . Ẹc trời thì ra người la tôi không ai khác chính là bà cô Thanh Loan , hôm nay có hai tiết của bả .
Theo cái đà vận động phát triển này thì tôi sẽ có nguy cơ lên bảng là rất cao , còn không thì bả cũng chửi rủa tôi thậm tệ như lần trước à coi . Tôi đẹp trai mà sao lại xui xẻo thế này hix hix khổ thân tôi quá . ( nói chuyện nghe mắc ối ghê , thôi kê tự nói tự ối cũng được ) . Hôm nay bả có 2 tiết anh văn vậy là xong rồi , tôi phải giả chết trong 90p thôi
Vừa vào lớp đã nghe giọng huyên náo của nhỏ Uyên và mấy bà tám khác . Mấy thằng con trai thì lấy phấn chọi nhau thật kinh khủng , tôi thấy thằng Long là sung quậy nhất .Thằng wi này nhỏ con nhất lớp nhưng mà cũng láu cá lắm , lúc nào cái mặt cũng vênh váo dễ bị ăn đập . Nhìn nó chơi thôi cũng biết một mình nó mà cầm phấn tấn công hết mấy thằng kia , mặt mày nó đỏ gay nhìn mà thấy sợ , công nhận mấy thằng này khoái chơi mấy trò bạo lực thiệt .
_ Eh , cô dô ! . .. Tiếng của con Uyên the thé vang lên
Sau hồi cấp báo đó là mạnh thằng nào thằng nấy vào chỗ , lớp trưởng lớp tôi – thằng Sơn dõng dạc kêu cả lớp đứng dậy chào cô . Thật tình tôi không muốn đứng chút nào , nhưng thôi kệ không đứng chào cho bả vui mắc công bả buồn bả khóc tội nghiệp lém .
Mới vào lớp mà bà cô đã đòi kiểm tra bài tập hôm qua , nhưng mà hôm qua buồn quá nên tôi đâu có làm bài tập gì đâu lần này là chết chắc rồi , thôi kệ tới đâu thì tới .
_ Khoa đem tập lên đây ! …. Rồi xong một con nhạn lạc bầy đã bị bắn rơi , nói ai chứ mà nói tới thằng Khoa này là tôi biết chắc là không có làm bài rồi , nó là dân làm biếng một cây . Nhìn nó thì cũng rất dễ thương : da trắng , mũi cao nhưng chỉ mỗi tội cái miệng của nó không được đẹp, như người ta vẫn thường gọi là mỏ chu .
Mà thằng này lại còn thêm cái tật ăn uống rất mất vệ sinh thường hay bóc thức ăn trong dĩa cơm sườn của tôi , nên thế mà tôi không thể có cảm tình với Khoa nhiều lắm . Khoa bước lên bảng nặng trịch làm như nó đeo mấy kg đá trong người vậy , nhìn mà mắc cười thật và đúng như tôi dự đoán :
_ Dạ thưa cô hôm qua nhà em bị cúp điện , nên em không thể làm bài được ….tôi nghe tiếng thằng Khoa lí nhí .
_ Em thì bao giờ chẳng có hàng ngàn lí do , thôi không cần nói nhiều về chỗ đi . Về nhà làm lại bài tập 5 lần cho tôi và trong sổ điểm của tôi em thêm một con số 0 nữa . Thôi được rồi người tiếp theo : Kha ………. – Ặc tôi có nghe nhầm không thế sao bả lại kêu tên tôi vào lúc này , trời ơi đúng là số khổ mà . Bây giờ tôi cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc đứng lên và ….lí nhí y chang thằng Khoa thôi .
_ Dạ thưa cô … Dạ em …
_ Sao thế tôi nghe em cười giỡn to lắm mà , sao bây giờ lại lí nhí nói không ra hơi thế này . Em có làm bài đầy đủ không , em chỉ cần trả lời có hay không thôi ?……Bà cô gằn giọng.
Trời sao mà bà cô này khó ưa thế cứ làm khó tôi hoài , chuyện tôi cười đùa thì có gì là sai . Tôi còn trẻ thì phải thế thôi không lẽ bắt tôi giống như bả ngày nào mặt cũng như cái mền không thấy ánh mặt trời . Tôi đưa mắt sang nhìn hắn , lần này có muốn hắn giúp cũng không được rồi mà tôi thì thật sự không thích bị điểm 0 bây giờ tôi phải làm gì để tốt cho cả hai đây .
Tôi nhìn hắn và hắn cũng đang quay sang nhìn lại tôi bỗng nhiên tôi thấy hắn từ từ đứng lên . Nhưng mà tôi kịp thời nhanh tay kéo hắn ngồi xuống trở lại và lừ mắt với hắn . Chẳng hiểu sao lần này hắn lai nghe lời thôi đến thế , mà sao tôi lại không cho hắn đứng lên biết đâu hắn định xin cô làm chuyện gì thì sao . Đâu phải hắn làm chuyện gì cũng là vì tôi hình như hôm nay tôi nghĩ hơi nhiều rồi …