Vào lớp ngồi kế bên hắn mà tôi vẫn còn run lắm , tim đập loạn xạ nhưng còn lâu tôi mới “cảm” nổi cái gương mặt bất cần đời này .
_ Đưa cây viết đây coi . Hắn vừa nói vừa giật lấy cây bút mặc kệ tôi có cho hay không .
_ Không thì sao hả đồ vô duyên . Tôi giật mạnh cây viết lại không đưa cho hắn
Hắn nhìn tôi tức giận , hắn cũng không hề chịu thua cố sức giành cho được cây viết .Tên này cũng lạ , viết là của tôi cơ mà sao hắn ngang ngược thế nhỉ ???
_ Hai em đang làm gì thế , Tiếng thầy giáo làm cho tôi và hắn đang đến giai đoạn gây cấn đều phải dừng lại. Tôi đứng dậy gãi đầu :
_ Dạ thưa thầy không có gì . Bạn Tùng không có viết dùng nên em đưa cho bạn ấy thôi , nhưng bạn ấy không lấy cứ đẩy qua em hoài làm em buồn ghê . Gương mặt tôi lúc đó chắc tội lắm nên thầy cũng động lòng
_ Thôi em ngồi xuống đi , còn Tùng đừng phụ tấm lòng bạn bè nhứ thế chứ em .
Nói xong thấy quay lên bảng , tôi thì khoái trá cười thầm và hắn giờ này chắc hẳn đang tức giận lắm . Tôi nhìn gương mặt của hắn .
_ Nè giờ ượn đó lấy không . Tôi nheo nheo con mắt nhìn hắn với ý châm chọc
_ Thôi không cần . Nói xong hắn với tay khều nhỏ Uyên nhỏ nhẹ :
_ Tùng để quên viết rồi Uyên cho Tùng mượn nha , được không Uyên ??
Tôi cười thầm trong bụng :” Hết người mượn hay sao mà lại mượn nhỏ Uyên , kì này nghe chửi đã luôn “ . Nhưng trái với suy nghĩ của tôi là giọng nói ngọt như mía lùi cùa nhỏ Uyên , nghe thật khác giọng hồi sáng chửi tôi .
_ Uhm đúng lúc ghê đó Uyên còn một cây viết nè . Cho Tùng mượn hén , nhớ trả ơn Uyên đó nha . Nhỏ Uyên đúng là thành người khác thật rồi , hắn lấy cây viết rồi cũng nhìn nhỏ Uyên thật đắm đuối . Tôi hoàn toàn bất ngờ trước ánh mắt đó , nó không hề sắc lạnh , băng giá như lúc hắn nhìn tôi và nó thât nồng nàn và đầy đam mê . Tôi cũng bị cuốn vào ánh mắt ấy và tôi nhận ra không chỉ có tôi mà nhỏ Uyên cũng thế . Không hiểu sao lúc đó tôi lại cảm thấy trong lòng có một nỗi buồn thật khó tả . Lắc mạnh đầu tôi cố xua tan đi nỗi buồn đang đến , tôi lên tiếng .
_ Xì thôi hai anh chị có muốn gì thì về nhà rồi trao nhau ánh mắt , nụ cười đừng ở đây làm thế kinh lắm ạ . Hai anh chị cho em xin .
Hình như nhỏ Uyên còn tính nói gì đó với hắn nữa nhưng giờ giải lao cũng đã tới . Nhỏ Uyên trước khi ra khỏi lớp còn ném cho tôi cái liếc ớn lạnh đến tận xương. Ra chơi tôi cũng không biết làm gì , nhìn tụi con trai đá cầu tôi thấy thật vui nhưng tôi lai không biết đá thật đáng tiếc . Bỗng nhìn xuống sân thấy một đám con trai bang đá cầu rất hăng say , thì tôi nhìn thấy hắn , trông hắn thật nam tính và mạnh mẽ . Mỗi lần hắn đá cầu mái tóc cũng bay theo trong gió nhìn thật lãng tử . Dưới nắng nụ cười của hắn thật rạng rỡ và tự tin . Ôi sao hắn đáng yêu thế nhỉ , tôi đang chăm chú theo dõi thì hắn lại nhìn lên và chắc đã bắt gặp ánh mắt tôi nhìn hắn , nhưng điều kì lạ là hắn không hề né ánh mắt của tôi . Trong giây phút ánh mắt giao nhau tôi như chợt cảm thấy giữa tôi và hắn có một cái gì đó thật đồng điệu . Chắc hắn cũng nghĩ như tôi nên mới mỉm cười thật nhẹ với tôi . Nụ cười này chắc hẳn dành cho tôi thôi mà.
_ Nè uống nước không Kha ??? . Tôi vẫn còn bang phiêu diêu nơi miền cực lạc thì bị giọng của nhỏ Uyên triệu về gấp rồi hu hu.
_ Sao lai mua nước cho tui tốt thế , có bỏ thuốc gì vào đây không thế ,tui chưa muốn chết đâu nha . Tôi vừa nói vừa lè lưỡi ra dáng điệu sợ hãi lắm vậy .