Cuối cùng thì cũng về tới nhà rồi khỏe quá đi mất , đi đâu dc về nhà vẫn làm hạnh phúc hơn cả mặc dù đó là ngôi nhà trống vắng và rất cô đơn . Nhưng ông thầy ko cho tôi xuống xe ổng còn bắt tôi phải cám ơn gì đó , tôi giả vờ cứng đầu thế là ổng nhéo lỗ mũi tôi đau điếng . …
_ Thì ra là Thanh cũng đã có người khác nên mới cự tuyệt tôi như thế ….- một giọng nói vang lên , thì ra là người con trai mà tôi đã gặp ở sân trường …
Tôi nhìn thầy hình như bây giờ thầy đang rất bối rối , người thầy cứng đờ , ko còn sức sống tay chân loạng choạng tưởng chừng như thầy sắp làm ngã xe luôn đó … cái tay tôi còn đang bị thương thầy mà làm ngã chắc tôi chết , tôi phải lay nhẹ vai thầy thì hình như thầy mới hồi tỉnh ,
_ Sao anh biết mà đến đây ..anh theo dõi tôi ah …- mặt thầy lạnh tanh
_ Nếu tôi theo dõi Thanh thì sao , ko theo dõi thì làm sao mà tôi hiểu dc Thanh đã có người khác chứ ….- ặc lại hiểu lầm rồi hic lần trước bị hiểu lầm với Chánh là đã bị một cái tát rồi nhưng đó là con gái còn người con trai này to con quá tát một cái chắc tôi chết chắc …
_ Sao anh biết hay thế đúng là tôi có người khác rồi , mà tại sao lại phải khai báo với anh chứ . Anh cũng có người khác rồi mà ….- thầy tôi nói gì thế hẻm hiều gì hết , trời làm tò mò quá
_ Em … em làm ơn đừng tàn nhẫn với anh như thế mà … chúng ta có thể làm lại mà , Thanh nghe anh nói đi dc ko ? …..- người con trai đó hạ giọng nhanh thật lại còn nắm tay thầy nữa chứ lãng mạn quá …..
_ Tôi ko quan tâm anh , Kha sao còn ngồi đây mau xuống xe vào nhà ăn cơm đi nhanh lên ….- ông thầy vô duyên tự nhiên quay sang nạt nộ ngta nhảm ghê .
_ Em ko thèm nhìn anh luôn àh ….- người con trai vẫn đứng đó nhưng đáp lại anh ta là tiếng đóng cửa thật mạnh của thầy tôi .
Nhìn người con trai đó tôi thật thông càm , tôi biết thầy vẫn yêu ngta nhiều lắm nhưng mà lòng tin nơi thầy đã chết và thầy ko có can đảm vì thầy sợ bị tổn thương mà . Yêu một người thì luôn bị tổn thương như thế đó dù ta có muốn hay ko . Người con trai đó đứng nhìn vào ngôi nhà thật lâu rồi quay xe bỏ đi , sao người yêu nhau lại ko đến dc với nhau .
Tôi ko thích thầy tôi cố chấp như thế dù ko hiểu là chuyện gì thì hai người cũng nên ngồi xuống bàn bạc chứ , he he. Mà công nhận tôi xạo thiệt nói thì hay chứ có làm dc đâu , nhớ cái lần thấy hắn ôm Vân tôi cũng ko nghe hắn giải thích mà điên cuồng bỏ chạy là gì nhưng cũng nhờ lần đó mà chúng tôi hiểu nhau hơn . Đôi khi giận hờn lại giúp ta hiểu nhau hơn đó chứ , hay là tôi giúp cho thầy Thanh nhì ko biết tôi sẽ làm dc gì nhưng tôi vẫn muốn giúp thầy nhiều lắm dù tôi cũng chẳng biết là mình phải làm gì nhưng bản tính lo chuyện bao đồng trong tôi đang trỗi lên he he……………….