_ Chân đau mà đi sung thế nhỉ ! Muốn vào phòng y tế nữa hả tên nhóc kia .
… Giọng hắn vang lên làm cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi .
_ Đứng xớ rớ đây chi …. Chân tui bị đau là do ai , đứng đây một hồi tui đá văng ra cửa bây giờ … mệt quá . Tôi vừa cằn nhằn hắn , vừa lê cái chân đi cà nhắc trong thật thảm hại.
_ Đúng ra đừng bị thương cái chân, phải bị thương cái miệng mới đúng nói nhiều quá nhức não ghê . Thôi im dùm cái mỏ vịt lại nha , leo lên đây tui cõng cho lên lầu nè . Sao đây lên ko hay là đợi chửi hả ???
_ Đây nè lên nè , ngu sao ko lên . Vậy cũng hỏi nữa oải ghê . Tôi vừa nói vừa sung sướng ôm trọn tấm lưng hắn . Thật là hạnh phúc , ước gì hắn có thể cõng tôi suốt năm học nhỉ , hắn chỉ là của tôi thôi . Tôi có thể làm nũng với hắn , có thể chọc hắn điên lên . Ước gì hắn gần tôi hơn chút nữa biết đâu hai đứa tôi có thể ………..
_ Tới nơi rồi , sao chưa xuống chờ hả nhóc ..
_ Chờ cái gì .??? Bực bội tên này ghê người ta đang mơ màng mà tự nhiên la lên đúng là vô duyên .
_ Thì chờ đuổi chứ chờ cái gì , người gì đâu mà nặng quá trời cõng trên lưng mà mất cảm giác luôn .
Xì !! Tôi không thèm nói với hắn nữa càng nói càng tức thêm thôi . Trời chết tôi rồi hôm nay có tiết Lý của ông thầy Cung – một ông thầy nổi tiếng khó chịu và dữ tợn .vậy mà tôi lai quên mất tiêu nên kết quả là tôi đâu có xem lại bài . Chắc hôm này sẽ kêu mấy đứa lên trả bài , hic hi vọng không phải là tôi . Thầy đang bắt đầu giở sổ điểm ra rồi . ko nói đúng hơn đó là quyển sổ sinh tử mới đúng . “ Phương Uyên “ . Giọng ông thầy cất lên và tôi cũng đồng thời nghe rõ tiếng nguyền rủa của nhỏ Uyên . Chết nhỏ rồi không biết sao đây nữa cầu trời thầy đừng gọi thêm ai nha . Tội cho nhỏ Uyên ghê , bị ông thầy hét đến nỗi hồn bay phách lạc rồi .
_ Sao rồi mấy điểm may … Tôi hỏi cho có vậy thôi chú nhìn mặt nhỏ là tôi hiểu rồi
_ Có 4 điểm thôi mày ơi chán quá đi mất . Nhỏ Uyên mặt mày buồn xo .
Thầy đóng sổ điểm lại làm cả lớp ai cũng thở pháo nhẹ nhõm , tôi nghĩ chắc thày quá oải với nhỏ Uyên rồi hihi . Hai tiết Lý rồi cũng trôi qua , cơn buồn ngủ của tôi cũng trôi qua bây giờ tôi muốn xuống căn tin ghê đó nha nhưng mà mắc kẹt cái chân rồi . Chán thật tư nhiên bị đau chân giờ phải ngồi yên trong lớp rồi hic hic .
_ Sao không xuống căn tin mà ngồi đây không đi ăn mà ngồi đây làm gì thế nhanh đi tên kia .
Tôi hoàn toàn ngạc nhiên trước lời nói cuả hắn , vậy là không phải ngồi một chỗ rồi . Xuống tới căn tin , tôi đòi tự đi vì ở dưới đó đông người lắm , ai cũng nhìn kì chết được . Hắn đỡ một bên tay tôi chỗ khỏi té rồi từ từ dìu tôi đến bên cạnh chiếc ban gần nhất .
_ Ăn gì tui đi mua cho nhanh
_ Cá viên chiên . Tôi vừa cười vừa nói
Lát sau hắn quay lại với mấy xâu cá viên chiên trong tay , nhìn thật là hấp dẫn .
_ Có ăn ớt không ? Hắn nhìn vào chai tương ớt rồi hỏi tôi ,
_ Thôi không thích ăn ớt , ăn tương đen thôi . Nói xong tôi cầm cây cá viên chiên ăn ngon lành , ham ăn quá nên tôi đâu có biết là tương đen dính đầy trên khuôn mặt tôi từ đời nào trông chắc khó coi lắm . Nhưng tôi đâu thì đâu có biết , tôi vẫn cứ say sưa với món cá viên chiên của mình
_ Thiệt tình lớn rồi mà cứ như con nít thế hả , ăn sao mà để dính lung tung . Hắn vừa nói vừa lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau những vết dơ trên khuôn mặt tôi một cách nhẹ nhàng và từ tốn . Ban toy hắn chạm vào da mặt tôi bất giác làm cho tôi cảm thấy nóng ran , một cảm xúc thật khó giải thích xen vào trong tim tôi , làm cho nó đập thật nhanh và mạnh . Dường như hắn cũng hiều được những cảm giác của tôi , hắn ngước mắt lên nhìn tôi . Hai ánh mắt lại giao nhau , tôi bang cảm nhận trong đó là sự ấm áp thì
_ Làm gì nhìn ghê thế , đừng có hiều lầm nhá . Hắn đứng lên gãi đầu và giải thích , ủa mà tôi nghĩ gì sao hắn lại biết thế , mà cũng có ảnh hưởng gì đến hắn đâu tên này đúng là vô duyên lạ . Hắn nói xong thì bỏ đi bỏ lại tôi với cái chân cà nhắc , tôi định hét lên kêu hắn nhưng mà thấy không cần thiết nên thôi . Còn nhiều thời gian mà tự tôi lết lên cũng được , thì bỗng một thằng nhóc chạy từ phía sau vọt lên làm cho tôi loạng choạng té ngã
_ Rầm …. Ui da đau quá đi mất cái chân của tôi từ hôm qua đã đỡ nhiều rồi bây giờ sau cú va chạm đó vết thương lại càng đau hơn . Tệ hơn là chân tôi đang chảy máu rất nhiều vì vừa va vào một chậu cây bị mẻ nằm trong sân trường . Vết thương hình như rất sâu , máu ra rất nhiều , nhưng tôi vẫn cố gắng bước đi tôi không muốn mọi người thấy tôi như thế này thật là thảm hại . Tôi vừa định bước đi thì nghe tiếng hắn hét:
_ Đi đâu đó chân cẳng thế kia mà còn lết nổi àh ?? rồi hắn quay sang thằng nhóc kia … Mày đi đứng thế hả , đụng người ta rồi đứng trơ ra thế ah ??
Lúc này trong hắn thật đáng sợ , mắt hắn thì long sòng sọc , tay hắn vì vẫn đang nắm cổ thằng nhóc kéo lên nhìn thật kinh khủng .
_ Buông nó ra đi , Tùng làm thế nó sợ đó . Đưa tui lên phòng y tế không hay là cho tui đứng đây hoài . Tôi vừa nói vừa nhìn hắn lúc này hắn như sực tỉnh ra , chạy vội về phía tôi xốc tôi lên vai thật nhanh và đi về hướng phòng y tế . Tuy biết hắn chưa lâu nhưng tôi hiểu hắn khá lạnh lùng và rất bình tĩnh nên rất ít khi thấy hắn như lúc nãy . Vậy mà vì tôi hắn lại có thể hét lên nhu thế sao . Không lẽ đối với hắn tôi cũng có một vị trí nào đó .
_ Vết thương khá sâu , có thể sẽ bị sốt đó tối nay chắc em sẽ khó ngủ đó … Cô y tá vừa nói vừa nhìn tôi cười
Rồi xong, chân đau bây giờ lại thêm khó ngủ sao mà đời tôi khổ thế . Mà hắn cõng tôi đi đâu thế này , sao lại ra bãi giữ xe giờ này nhỉ ??
_ Nói nghe nà , dẫn tui đi đâu dạ không lên lớp học hả ?? . Hắn như cố tình không nghe câu hỏi của tôi cứ cắm cúi đi . Tôi thấy trên lưng hắn nhiều mồ hôi lắm chắc hắn mệt lắm rồi .
_ Đi đâu dạ ,…. Tôi tiếp tục hỏi.
_ Ngồi yên không được hả ?? Bây giờ ngồi đây ,tui đi lấy xe chở về nhà nghỉ học buổi chiều đi . Nãy tui có xin thầy Hùng rồi ?? Mà bây giờ có ai ờ nhà không thế ??
_ Có .Tôi trả lới hắn mà không tin đây là sự thật sao mà hắn chu đáo thế .