WeChat của Thẩm Quyết Tinh có bốn nhóm chat, ba cái đầu tiên là nhóm công việc, cái cuối cùng là nhóm tình nguyện viên ở Hà Lam Cửu Thôn.
Dù tiểu khu đã được gỡ phong tỏa nhưng nhóm tình nguyện viên vẫn chưa giải tán.
Mỗi ngày vẫn có không ít người noi chuyện ở trong đó, có khi tích lũy đến cả trăm tin nhắn một ngày.
Vì để tăng hiệu suất làm việc, mỗi nhóm chat Thẩm Quyết Tinh đều sẽ thiết lập một hai thông báo nhắc nhở để kịp thời bám sát công việc.
Nhóm tình nguyện viên Thẩm Quyết Tỉnh cũng có đặt thông báo, lúc phong tỏa có giám đốc Vương, chủ nhiệm Thạch, Cô Chiếu.
Sau khi gỡ phong tỏa chỉ còn lại thông báo của mình Cố Chiếu.
Mỗi khi điện thoại vang lên nhắc nhở, bất kể lúc đó đang làm gì, xong việc anh đều sẽ cầm di động xem lại nội dung tin nhăn.
Bởi vậy sau khi rời khỏi Hà Lam Cửu Thôn anh vẫn nắm rõ tình hình gần đây của mọi ngươi trong nhóm.
La Trạm quay lại trường học, bởi vì kiểu tóc cực ngầu mà nhận được rất nhiều sự chú ý; chủ nhiệm Thạch và con gái đi du lịch ở Hải Đảo; ngày đầu tiên Trương Nhã đi làm trở lại, con gái ôm cô ấy khóc lóc không ngừng, cô ấy ôm con trộm cười; ngày nào lão Trần cũng đến sân vận động ở gần đó chơi bóng bàn với cầu hữu; Cố Chiếu...!
Mỗi ngày Cố Chiếu đều chia sẻ về điểm cách ly trong nhóm chat.
Cơm hộp hai rau một thịt, người máy đi đến đưa cơm, đám đông xếp hàng ngoài cửa số làm kiểm tra dịch tễ...!Dù không dày đặc nhưng mỗi ngày cô đều sẽ nhắn vào một hai câu.
Thẩm Quyết Tinh click mở avatar cô, chuyển đến lịch sử trò chuyện, phát hiện tin nhắn cuối cùng đã được gửi từ bảy ngày trước —ngày rời khỏi nhà Cố Chiếu hôm đó, anh nhắn cho cô “Tôi đi đây”.
Bảy ngày qua Cố Chiếu đều xuất hiện trong nhóm chat nhưng lại không gửi cho anh một tin nhắn nào.
Người bình thường ít nhiều cũng sẽ khách sao hỏi một câu “Có về nhà an toàn không?” chứ nhỉ?
Nghĩ vậy, Thẩm Quyết Tinh dựa lưng vào thành ghế phía sau, chiếc ghế chậm rãi chuyển động.
Đêm khuya, văn phòng đã không còn ai, chỉ còn lại anh đèn trên bàn làm việc anh, ánh sáng tụ lại trên bàn phím laptop.
Thẩm Quyết Tỉnh xoay một vòng rồi lại một vòng, cố ý giảm bớt sự mệt mỏi công việc căng thẳng đã kéo dài một tuần nay.
Anh thậm chí còn tìm đến bộ phim thần tượng ngốc nghếch đang nổi tiếng để xem, nhưng hiệu quả rất nhỏ.
Đầu óc vẫn nặng nề như cũ, trong long càng thêm phiền muộn.
Chắc nên tìm ai đó tâm sự.
Nghĩ đến liền làm, Thẩm Quyết Tinh mở danh sách liên lạc trong di động ra, xem xét từng người.
Giờ này chắc chắn ba mẹ đã đi ngủ, bỏ qua.
Thương Minh Viễn mới rời khỏi văn phòng một tiếng trước, lúc này chắc là đang tiêu dao sung sướng ở quán bar nào đó, bỏ qua.
Mặc dù quan hệ của anh và Thẩm Toàn Chương không tệ, nhưng còn lâu mới đến mức nửa đêm đi tìm người kia kể khổ, hơn nữa lòng tự trọng của anh không cho phép, bỏ qua.
Bỏ qua một nhóm người, cuối cùng đầu ngón tay anh dừng lại bên cạnh tên Cố Chiếu.
Bộ não vẫn còn đang phân tích xem đây có phải là đối tượng tâm sự phù hợp hay không, cơ thể đã tự động soạn tin nhắn gửi qua.
“Đã bắt đầu làm việc chưa?”
Trừng mắt nhìn dòng tin nhắn kia, Thấm Quyết Tinh ném điện thoại lên bàn như bị bỏng tay, ngón cái và ngón giữa xoa mạnh huyệt Thái Dương, anh cảm thấy khoảng thời gian này có lẽ mình đã uống quá nhiều cà phê, uống đến đầu óc hỏng rồi.
Khoe mắt liếc nhìn thời gian trôi qua từng giây, Cố Chiếu vẫn chưa trả lời.
Thôi bỏ đi.
Thẩm Quyết Tinh cầm di động lên định thu hồi lại tin nhắn, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Mà chỉ một giây trước khi anh kịp thu về, ở trên cùng đã hiển thị dòng chữ “Đôi phương đang nhập văn bản”, động tác anh phải tạm dừng lại.
Cố Chiếu nhập một hồi lâu, Thẩm Quyết Tinh nhìn dòng chữ kia chốc lát lại xuất hiện, chốc lát lại biến mất, hết nửa ngày vẫn không có thư gì hiện ra, quả thực anh muốn trực tiếp gọi điện thoại đến hỏi cô một câu “cậu muốn nói cái gì”.
Một lúc lâu sau, một dòng chữ cuối cùng cũng xuất hiện trên giao diện nhắn tin.
“Đi rồi.”
Thẩm Quyết Tinh nghẹn trong lòng ngực, lại nhìn hai chữ kia, cuối cùng tất cả đều hóa thanh một tiếng cười khẽ bất lực.
“Ngày đầu tiên chắc khá bận rộn đúng không?” Anh nhắn lại.
Lần này Cố Chiếu không để anh chờ quá lâu.
“Ừm »”»
Thẩm Quyết Tinh nhanh chong gõ chữ: “Được, vậy không quấy rầy cậu nghỉ ngơi, ngủ ngon.”
“Công việc của cậu bận không?”
Anh chưa kịp gửi thì Cố Chiếu bên kia đã gửi tin nhắn tới.
Thẩm Quyết Tinh giãy giụa trong chốc lát, ấn nút xóa liên tục, xoá đi câu vừa nãy, chỉnh sửa tin nhắn, sau đó mơi gửi đi.
“Bận, một tuần nay rất bận.” “Bắt đầu làm việc lại rồi sao?”
Cố Chiếu không ngờ Thẩm Quyết Tinh lại nhắn tin cho mình, cơn buồn ngủ vừa mới ấp ủ liên tan biến sạch sẽ trong nháy mắt, đại não tỉnh táo chưa từng có.
Cân nhắc một lúc lâu, xóa rồi viết, viết rồi xóa, dùng sự cẩn trọng nghiêm túc lúc viết văn ghép tưng vần một, gõ xuống hai chữ.
“Đi rồi.”
Qua một lát, Thẩm Quyết Tinh lại hỏi: “Ngày đầu tiên chắc khá bận rộn nhỉ?
“ Ừm "
Suy nghĩ một chút, cảm thấy quá ngắn gọn, dễ làm cho người ta cảm giác nhắn qua loa cho xong, Cố Chiếu nhanh chóng bổ sung thêm một câu.
“Công việc của cậu bận không?” Lần này cô chờ anh có hơi lâu.
“Bận, một tuần nay rất bận.”
Bên cạnh tin nhắn, Thẩm Quyết Tinh còn gửi đến một bức ảnh.
Trong văn phòng tối om, chỉ có ngọn đèn đơn độc trước mặt anh là vẫn còn sáng, màn hình máy tính đầy những bản vẽ công trình mà Cố Chiếu không hiểu nổi, bên cạnh còn có hai hộp cơm không biết đã ăn xong từ bao giờ.
Nhìn qua thật sự rất lẻ loi, có chút đáng thương.
“ Làm việc cần phải kết hợp với nghỉ ngơi, chú ý thư giãn, đừng để mệt mỏi mà đổ bệnh.” So với sự nghiệp thành công, tiền vào như nước, mong muốn của Cố Chiếu đối với những người xung quanh có chút mộc mạc, miễn khỏe mạnh là được.
Không có gì quy giá hơn sức khỏe.
“Ừ, tôi biết rồi.
Khi nào chỗ cậu gỡ phong tỏa?”
“Nếu toàn khu phố không có khu vực nào có nguy cơ trung bình và cao thì có thể gỡ phong tỏa.”
“Sau đợt kiểm tra này vẫn còn ba điểm rủi ro.
Chỉ cần mấy ngày tới không có thêm ca nào dương tính, có thể một tuần là sẽ được đỡ bỏ phong tỏa.”
“Hy vọng là vậy.” “Viện dưỡng lão chỗ cậu tên là gì?”
Cố Chiếu sửng sốt, dù cô thấy câu hỏi này có đường đột nhưng vẫn thành thật trả lời: “Thiện Từ Gia Viên.
Có chuyện gì sao?”
"Không có gì."
Hai người liền qua lại như vậy một hồi, không nói gì quan trọng, nói cho tới hơn 12 giờ, đến mức mi mắt Cố Chiếu muốn sụp xuống, ngáp ngắn ngáp dài liên tục.
Nhưng chỉ cần di động run lên cô vẫn sẽ mở mắt ra trả lơi Thẩm Quyết Tinh.
“Xong rồi, dọn dẹp về nhà ngủ.” Thẩm Quyết Tinh gửi đến một bức ảnh chụp máy tính đã tắt.
“Đi đường cần thận.
Tôi mệt quá, đi ngủ trước.” Cố Chiếu thật sự không chịu nổi nữa, gửi xong liền buông di động, hít thở mấy cái đã ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, Cố Chiếu tinh thần uể oải mà tỉnh dậy, thấy mọi người xung quanh người đều đang gấp chăn, cô liên ngồi quỳ ở trên đệm, tóc tai tán loạn, nhìn như rất suy sụp.
“Tiểu Chiếu đêm qua thức khuya phải không?” Phương Tú Bình nói, “Hôm qua 12 giờ ta dậy đi vệ sinh còn nhìn thấy con nghịch điện thoại.”
Cô Chiếu tùy tiện cuộn chăn lại thành một quả bóng, giọng nói hữu khí vô lực: “Không phải nghịch điện thoại, con nói chuyện phiếm với người ta.”
Rốt cuộc làm sao mà Thẩm Quyết Tinh ngày ngày thức đêm nhưng vẫn có tinh lực vậy? Dựa vào caffein và nicotin điếu mệnh sao? Cô chỉ thức một đêm đã cảm thấy tim mình như sắp nôn ra khỏi dạ dày.
“Ai mà nói chuyện muộn như vậy?.” Lâm Mẫn Thanh gấp chăn mà rùng mình, nói xong mới chợt phản ứng lại, “Ai yo, có phải là người đàn ông Hiểu Quyên lão sư giới thiệu cho em không? Nhanh như vậy đã trò chuyện rồi sao?”
Cố Chiếu giật mình, lúc này mới chợt nhớ, tối hôm qua cô chỉ lo trả lời mỗi Thẩm Quyết Tỉnh, còn một họ Thẩm đã quên sạch sẽ.
Mặc dù cô không nghĩ mình sẽ có bất kỳ tia lửa gì với vị Thẩm tiên sinh này, nhưng tốt xấu gì người ta cũng do Hiểu Quyên lão sư giới thiệu, ít nhất cô phải nể mặt bà ấy vài phần.
Cô vội chộp lấy di động trên đất, định trả lời người ta ngay, nhưng mới mở app ra liền thấy tin nhắn cuối cùng Thẩm Quyết Tinh gửi mình tối hôm qua.
“Ngủ ngon.
Cảm ơn cậu đã bồi tôi tăng ca.”
Cố Chiếu vuốt ve dòng chữ kia, do dự hồi lâu cũng không trả lời, mà trực tiếp để cuộc trò chuyện với Thẩm Quyết Tinh dừng lại ở đây.
“Xin lỗi, tối hôm qua lúc anh gửi tin nhắn đến tôi đã đi ngủ rồi.” Cô gửi một tin nhắn đến cho Thẩm Toàn Chương, cũng tim được một cái cớ hợp tình hợp ly, "Xin chào anh.”
Cả một ngay, Thẩm Toàn Chương bên kia không hề hồi âm.
Đối tượng xem mắt thế này Cố Chiếu gặp mãi đã thành quen, cô cũng không để trong lòng.
Không ngờ, đến tối bên kia lại gửi tin nhắn đến, gần như vẫn cùng giờ với ngày hôm qua.
“Có vẻ như lịch làm việc và nghỉ ngơi của chúng ta không khớp nhau lắm.
Công việc hàng ngay của tôi rất bận, mỗi ngày chỉ có thể dành một chút thời gian để trò chuyện vào buổi tối.”
Vậy thì không cần hàn huyên nhỉ?
Cố Chiếu định tắt điện thoại đi ngủ, ngày mai lại diễn tiếp một màn như cũ, nói rằng khi anh ta gửi tin nhắn mình đã ngủ mất, kết quả bên kia lại tiếp tục gửi đến một tin nhắn khác.
“Vì vậy chung ta cứ gặp trực tiếp mà nói chuyện đi.
Tối thứ bảy tuần sau em có rảnh không?”
Trong lòng Cố Chiếu tràn đầy kinh dị, không giả bộ ngủ nổi nữa: “Viện của chúng tôi vẫn đang phong tỏa quản lý, cũng rất khó nói khi nào sẽ được dỡ bỏ.”
“Vậy trước đó hai ngày tôi sẽ nhắn tin em xác nhận, có được không?”
Cố Chiếu nghĩ đủ đường thoái thác, nhưng vẫn gõ ra: “...!Ừ, được.”
Gửi tin nhắn xong, cô vùi mặt vào gối, đến chình mình cũng không chịu nổi tình cách của bản thân.
Nếu có kiếp sau, cô nhất định phải đầu thai thành một người chỉ có thể nói "không".
Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Quyết Tinh lẫn Thẩm Toàn Chương đều không xuất hiện nữa.
Mỗi ngày Cố Chiếu ngủ sớm dậy sớm, sống một cuộc sống bình đạm nhưng phong phú.
Mỗi viện dưỡng lão đều có một khu sa sút trí tuệ, dùng để chăm sóc những người già đã bị lú lẫn.
Số lượng giường ngủ và cơ sở vật chất đều có yêu cầu rất khắt khe, định kỳ sẽ có người bên trên xuống kiểm tra.
Hôm nay, Phương Tú Bình nhận được một văn bản từ bên trên, nói khu sa sút tri tuệ trong các viện dưỡng lão sắp phải tiến hành cải tạo đa chức năng, các viện dưỡng lão chuẩn bị sẵn sàng, cũng công bố một số công ty đã thông qua đấu thầu.
“Sao đột nhiên lại muốn cải tạo?” Giữa trưa ăn cơm, Lâm Mẫn Thanh tò mò hỏi.
Phương Tú Bình: “Nghe nói là lãnh đạo đi khảo sát ở viện dưỡng lão khác, phát hiện khu sa sút trí tuệ ở viện đó hoạt động rất tốt, không chỉ cải thiện chất lượng cuộc sống ngươi cao tuổi mà còn nâng cao hiệu suất làm việc, muốn học theo một chút.”
“Ngay khi dỡ bỏ phong tỏa là bắt đầu cải tạo luôn sao?” Cố Chiếu hỏi.
Phương Tú Bình gật đầu: “Chúng ta phải nhanh chóng dọn dẹp khu vực đó mới được.”
Mọi người bận rộn mấy ngày, rốt cuộc dọn trống toàn bộ khu sa sút trí tuệ.
Bên trên cũng thông báo ba khu vực co nguy cơ lây nhiễm trung bình đã được dỡ bỏ khỏi lệnh phong tỏa quản lý, có nghĩa là các viện dưỡng lão đã được gỡ phong tỏa.
Đã lâu rồi Cố Chiêu mới được về nhà, cô lập tức đi ra sân thượng xem mấy cây hành lá.
Rất may những ngày nay thời tiết mát mẻ, thường xuyên có mưa rào nên hành vẫn sống được.
“Tiểu Chiếu a, cháu về rồi sao?”
Cố Chiếu vội vào nhà nên không để ý đóng cửa, Ly Quế Hương thấy cửa chỉ khép hờ, nửa người bà ấy ló vào trong nhà xem xét.
“A, cháu về rồi.” Cố Chiếu nghe thấy giọng nói thì vội đi vào nhà.
Lý Quế Hương đã lâu không gặp cô, vừa thấy liền thân mật nắm tay, nói cho cô biết mục đích bà ấy sang đây.
Để cảm ơn Cố Chiếu bọn họ đã chăm sóc bà trong thời gian phong tỏa, mấy người con bà dự định cùng nhau mời hai người bọn họ và giám đốc Vương ăn một bữa cơm.
“Thứ bảy này cháu nhất định phải rủ bạn trai đến, có biết không?” Lý Quế Hương luôn mãi dặn do.
Cố Chiếu ăn nói vụng về, ngay cả Thẩm Toàn Chương còn không từ chối được, làm sao có thể từ chối ngay trước mặt Lý Quế Hương.
Cuối cùng, cô đành phải gửi một tin nhắn cho Thẩm Quyết Tinh, để anh tự quyết định có muốn đi hay không.
“Thư bảy sao? Cho tôi địa chỉ."
Không ngờ Thẩm Quyết Tinh lại đồng ý một cách sảng khoái kỳ lạ như vậy.
Về phía Thẩm Toàn Chương, bởi vị thứ bảy đã có lịch hẹn, Cố Chiếu định đợi lúc đối phương nhắn tin xác nhận thời gian sẽ uyển chuyển từ chối anh ta.
“Chuyện là thứ bảy này tôi phải tạm đi công tac một chuyến, không có thời gian.
Thứ sáu tuần sau được không?”
Cố Chiếu còn có thể nói gi đây, đương nhiên là trả lời anh ta, “Được”.
Vốn tưởng phải đến thứ bảy mới gặp được Thẩm Quyết Tinh, ai ngờ hôm sau Cố Chiếu đi làm, mới đến cửa đã nhìn thấy anh.
Đi cùng anh còn có một số người khác, những người này hình như là bên xây dựng chịu trách nhiệm cải tạo khu sa sút trí tuệ.
Phương Tú Bình nhiệt tình chào đón bọn họ, cũng đích thân dẫn bọn họ đi nhìn khu vực đã bị dọn dẹp sạch sẽ.
Thẩm Quyết Tinh đi giữa đám người, nhìn thấy Cố Chiếu đang đứng ngây ngốc ngoài đám đông, khóe môi anh nhếch lên, dùng khẩu hình chào hỏi cô,
“Chào buổi sáng.”.