Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới


Cố Chiếu nghe cô ấy nói mới biết hôm đó bọn họ đi rồi, sắc mặt Tống Giảo Mộng liền không vui vẻ, ngồi một lát cũng tìm cớ rời đi.

Sở Viên Nguyên vốn định như vậy tan họp, kết quả Lý Mạc không chịu, nói bữa này cậu ta mời, ai muốn về cứ việc về đi, sau đó hình như có mấy bạn học nam có quan hệ tốt với Lý Mạc ở lại, còn Lục Kỳ và Sở Viên Nguyên đều đi về.Sau khi cúp điện thoại của Sở Viên Nguyên, Cố Chiếu an tĩnh nghe tiếng Thẩm Quyết Tinh gọi video hội nghị ở bên ngoài một lát.Hóa ra anh đang kiến tạo nhà ở thông minh, chẳng trách anh nói với Lý Mạc mình đang dọn gạch ở công trường, thì ra không phải nói bừa.Thẩm Quyết Tinh đương nhiên không nói bừa, anh vốn vốn dĩ học Artificial Intelligence of Things (AIoT), thường được gọi là Trí tuệ nhân tạo vạn vật, trước khi về nước anh đã làm trong lĩnh vực phát triển các hệ thống nền tảng đám mây.Hiện giờ công ty “Khoa học kỹ thuật Ngân Phong” của anh chủ yếu nghiên cứu và phát triển các sản phẩm Internet vạn vật không dây và cung cấp giải pháp hỗ trợ phần cứng thông minh cho các xí nghiệp.

Thương Minh Viễn phụ trách vận hành thương hiệu, anh phụ trách nghiên cứu phát minh kỹ thuật, có một văn phòng trưng bày chuyên dụng ở thành phố S, không quá xa hoa nhưng cũng hoạt động ổn định, ra dáng ra hình.Chung cư Thiên Hằng là khách hàng lớn của Bạc Phong, do Tống Giảo Mộng phụ trách.

Nhà cung cấp dịch vụ thiết bị cho bọn họ lúc trước sử dụng nền tảng nền tảng đám mây để truy cập.

Do kinh doanh không tốt, nền tảng đám mây ngừng cung cấp dịch vụ, hệ thống của căn hộ thông minh liền bị sập.Thiên Hằng có chút sốt ruột, hy vọng Thẩm Quyết Tinh có thể nhanh chóng khôi phục thiết bị sử dụng của bọn họ, cũng để cho Tống Giảo Mộng liên hệ với anh.

Thẩm Quyết Tinh đã đến hiện trường xem một chút, hứa trong một tháng giải quyết xong.

Nhưng hợp đồng mới vừa gửi đi anh liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn.Những ngày đầy gây dựng sự nghiệp lluôn sẽ gặp phải đủ loại vấn đề, nếu gặp trúng thì nghĩ cách giải quyết.

Thẩm Quyết Tinh không phải là loại người viện cớ để khiến khách hàng thông cảm cho người của mình, mấy ngày nay anh chỉ huy từ xa mỗi ngày mười mấy tiếng đồng hồ, cho dù bị nhốt trong nhà Cố Chiếu cũng tham gia hội nghị bằng gọi video mỗi ngày.Thật vất vả mới kết thúc video hội nghị hôm nay, Thẩm Quyết Tinh duỗi người, cảm giác xương cốt cả người đều ở lách cách rung động.Vừa đúng lúc Cố Chiếu đi ra lấy nước, anh hỏi đối phương: “Có cà phê không?”Cố Chiếu khựng bước chân, quay đầu nhìn về phía anh: “Nhà không có cà phê, chỉ có trà thôi.”Thẩm Quyết Tinh hút xong điếu thuốc, lúc này mệt mỏi rã rời, liền nói: “Trà cũng được.”Cố Chiếu quay trở lại bếp, loay hoay trong đó hồi lâu rồi mang ra một cái chén, bên trong đựng một … quả trứng luộc nước trà đen sì.Thẩm Quyết Tinh nhìn quả trứng kia rồi ngẩng đầu nhìn Cố Chiếu, mỉm cười: “Trà đâu?”Cố Chiếu tay bưng quả trứng, có chút ngượng ngùng: “Hai ngày trước tôi mang đi luộc trứng gà hết rồi.”Thẩm Quyết Tinh thế nhưng cũng không ngạc nhiên, anh thở dài cầm lấy cái chén kia, bắt đầu lột vỏ trứng.“Trứng luộc nước trà cũng được.” Tay nghề nấu cơm của Cố Chiếu chẳng ra gì nhưng nấu trà trứng thật sự ngon, mùi hương cũng rất thơm.Cố Chiếu nhìn anh mau chóng ăn xong một cái, hỏi anh còn muốn ăn nữa không, Thẩm Quyết Tinh không nghĩ nhiều liền gật gật đầu.

Vì thế Cố Chiếu lại tiếp tục cầm ra hai quả trứng cho anh, Thẩm Quyết Tinh ăn hết.Ba quả trứng trôi xuống bụng, máu lưu thông đến dạ dày, chờ Cố Chiếu cất chén xong trở lại phòng khách, Thẩm Quyết Tinh đã ngồi ở trên sô pha, laptop đặt trên đùi, buồn ngủ đến mức độ phải tự véo mũi mình.“Hay là… hay là cậu chợp mắt một lát đi?” Cố Chiếu không nhìn nổi nữa bèn đề nghị nói.Thẩm Quyết Tinh lắc đầu, đứng dậy khỏi sô pha, đặt máy tính lên trên bàn trà, đi tới sân thượng: “Không được, tôi đi hóng gió cho tỉnh táo một chút.”Cố Chiếu nhìn bóng dáng anh, quay về phòng liền mở app mua đồ ăn ra.Cà phê hết hàng, trà cũng hết hàng, có lẽ những thứ này không phải nhu yếu phẩm cho sinh hoạt nên nền tảng cũng nhập ít hàng.501 lầu 16: “Có nhà ai có chày cán bột không? Xin cho mượn chày cán bột dùng một chút.”Lúc này, một thông báo hiện lên từ nhóm chat tiểu khu.Ngay sau đó liền có người trả lời bên dưới: “Nhà tôi có.

Lầu 3, chị có thể xuống nhà chúng tôi lấy, tôi để trên bậc thang cho chị.”Cố Chiếu nhìn chằm chằm những tin nhắn trò chuyện phiếm đang nhảy liên tục trong nhóm, bàn tay ngập ngừng đưa ra rồi lại thu về, cuối cùng cô cắn cắn môi, gửi ra tin nhắn đầu tiên trong “Nhóm dân cư Hà Lam Cửu Thôn”.“Xin hỏi, có nhà ai có dư lá trà hoặc cà phê không? Tôi muốn mua một ít.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui