Cố Chiếu không quen với những động chạm thân mật như vậy, cô che lại trán, lui ra phía sau một chút.“Lúc trước em từng làm rồi…” Cô nói, “Không có tác dụng gì.”“Em làm laser màu xung đúng không? Cái này phải làm rất nhiều lần, hơn nữa làm khi tuổi còn nhỏ hiệu quả tương đối cao, càng lớn càng tăng sinh nhiều, hiệu quả sẽ không rõ ràng nữa.”“Chắc là vậy.” Khi đó Cố Chiếu còn nhỏ, cũng không hiểu chuyện này lắm, chỉ nhớ rõ chi phí cho một lần điều trị khá đắt, bác sĩ lúc ấy cũng có nói, muốn chữa khỏi ít nhất phải làm hai lần trở lên.
Cô ngại tốn tiền, cũng ngại người nhà bôn ba đường dài quá vất vả, cuối cùng cũng không kiên trì nổi, chỉ làm có một lần.“Bây giờ có một công nghệ mới hơn, gọi là quang động lực, hiệu quả tốt hơn laser, bệnh viện chỗ chị có làm.” Trương Nhã từ trước đến nay rất nhiệt tình, không riêng gì muốn mời chào kinh doanh mà quả thật muốn trợ giúp cho Cố Chiếu, “Nếu em có hứng thú, chờ khi giải phong tỏa, em tới bệnh viện bọn chị, chị sẽ tìm bác sĩ tốt nhất của bệnh viện cho em.”Cố Chiếu trời sinh mồm mép thiếu cứng rắn hơn người khác, nói chuyện chậm hơn nửa nhịp, tính cách cũng mềm yếu, người khác nói gì cô liền chịu cái đó, từ trước đến nay đều không dám phản bác một lời, càng không dám cự tuyệt đối phương.
Bởi vậy, cô thường sẽ đáp ứng một ít chuyện mà bản thân không hề muốn chút nào.Giống như bây giờ, cô thực sự muốn uyển chuyển từ chối Trương Nhã.
Những công nghệ mới này cô căn bản không hiểu biết gì, hơn nữa đã nhiều năm như vậy, cô cũng đã không ôm bất cứ hy vọng nào về chuyện xóa vết bớt, cũng không muốn lãng phí tiền.
Nhưng khi chạm phải ánh mắt Trương Nhã, tất cả những lý do thoái thác đã chuẩn bị xong liền biến mất.Trong đầu cô giống như có một câu nói hiện ra lặp đi lặp lại —— Lúc trước Trương Nhã đã cho mình cà phê, là một người tốt.“Cái đó… Cảm ơn chị.”Trương Nhã cười xua tay: “Không có gì đâu, chuyện nhỏ thôi mà.”Cố Chiếu thay quần áo xong liền xoay người tuyệt vọng đóng cửa tủ lại, trong lòng thở dài thật dài.Lúc này, chủ nhiệm Thạch cũng bước vào.“Hôm nay mọi người vất vả rồi, bận rộn đến tận bây giờ.
Mau về nhà ăn cơm đi, nhanh lên nhanh lên.” Bà ấy cởi bỏ quần áo bảo hộ, nói: “Tiểu Cố, cháu ăn nhiều một chút, nhìn cánh tay cẳng chân tay gầy gò của cháu xem.
Bạn trai thì đẹp như vậy, sao lại không biết nuôi cho cháu béo lên thế?”Cố Chiếu cười cười, chưa kịp mở miệng thì Trương Nhã ở bên cạnh liền nói: “Chủ nhiệm Thạch không hiểu rồi, bây giờ mấy cô gái nhỏ đều muốn duy trì dáng người, kiểm soát khẩu phần, sao có thể ăn uống vô độ được.”Chủ nhiệm Thạch lộ ra vẻ mặt không tán đồng: “Tôi lúc nào cũng bắt con gái mình ăn nhiều một chút, giảm béo cái gì chứ, béo mới tốt, béo mới khỏe mạnh.”Cố Chiếu đắn đo không biết lúc nào thì nên mở miệng chào tạm biệt, nhưng vẫn mãi không chen lời nổi, Trương Nhã cũng đứng đó không nhúc nhích, thoạt nhìn giống như đang chờ chủ nhiệm Thạch đi bộ cùng.Nhìn di động, 12 giờ 50 phút, đã quá giờ ăn cơm trưa thường ngày ở nhà Cố Chiếu.“Tiểu Cố, cháu với bạn trai mình quen biết như thế nào vậy?” Chủ nhiệm Thạch thay quần áo xong, không hiểu sao đề tài lại chuyển sang người Cố Chiếu.“Chúng cháu… là bạn học, bạn học cao trung.” Cố Chiếu nói đúng sự thật.“Thảo nào.
Vẫn là tình yêu thời học sinh là thuần túy nhất.”Cố Chiếu không tiếp lời, đương nhiên cô biết người khác cảm thấy thế nào khi nhìn cô và Thẩm Quyết Tinh —— ngoại trừ không xứng đôi thì vẫn là không xứng đôi.Đó là lý do tại sao khi chủ nhiệm Thạch biết bọn họ là bạn học cao trung mới để lộ ra biểu tình thoải mái như vậy.
Thảo nào… thảo nào hai người không xứng như vậy lại là người yêu, bởi vì ngây thơ vô tri, bởi vì hẹn ước thời niên thiếu.Ba người đi tới ngã rẽ, chủ nhiệm Thạch nói tạm biệt với hai người rồi rẽ sang hướng khác.
Các cửa hàng dọc theo con phố ở Hà Lam Cửu Thôn đều có hình chữ “凹”, Trương Nhã sống ở tầng lầu đối diện với Cố Chiếu, cũng ở phía trên một cửa hàng, cho nên hai người bọn họ đi lên cùng một cầu thang.“Những lời chủ nhiệm Thạch mới vừa nói em không cần để trong lòng.” Lúc đang bước trên cầu thang Trương Nhã bỗng nhiên nói.Nhất thời Cố Chiếu không nhận ra đó là lời nào, liền nghe đối phương nói tiếp: “Chuyện tình cảm, hai người cảm thấy tốt là được, người khác nghĩ thế nào đều không quan trọng.”Không biết vì sao, Cố Chiếu cảm thấy dường như đối phương không chỉ an ủi mỗi cô, giống như xuất phát từ nỗi lòng của mình.Vẫy tay tạm biệt Trương Nhã, Cố Chiếu không nhấn chuông cửa, trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa sắt bên ngoài và cửa chính nhà mình.Ngay khi đẩy cửa ra, mùi hương thức ăn liền ập vào người.
Cố Chiếu đi vào nhà, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là thức ăn đặt trên bàn bên tay trái.
Một thịt một rau một bát canh, màu sắc và hương vị đều đầy đủ.Hai cái chén sạch được xếp chồng lên nhau, muỗng đũa vương vãi bên cạnh…Cố Chiếu đặt chìa khóa ở huyền quan, đi vòng qua, thấy Thẩm Quyết Tinh đang nằm ở trên sô pha.Sàn nhà dường như đã được lau qua, vẫn còn hơi hơi ẩm ướt.
Chiếc chăn Thẩm Quyết Tinh đắp trên sô pha cũng được anh gấp lại, cánh cửa sân thượng khẽ hé mở, gió nhẹ thổi qua tấm mành, ánh mặt trời chiếu vào người đàn ông đang ngủ say.Anh giống như sắp tan ra, tan trong ánh mặt trời vàng óng rực rỡ…Cố Chiếu ngồi xổm xuống, lần đầu tiên kể từ khi tái hợp cô dám liều lĩnh như vậy, nhìn chằm chằm mà đánh giá đối phương.Lông mi Thẩm Quyết Tinh thật dài, lông mày rậm mà không lộn xộn, tóc cũng rất nhiều.
Chẳng phải người ta hay nói đàn ông IT như bọn họ rất dễ bị hói sao, tại sao anh lại không bị ảnh hưởng chút nào?Ánh mặt trời dừng ở đỉnh đầu Thẩm Quyết Tinh, đổ trên lông mi, xuyên qua ánh sáng Cố Chiếu thậm chí có thể thấy rõ trên lông tơ thật nhỏ trên mặt anh, làm cho cả người anh như được mạ lên một vầng sáng ấm áp.Cố Chiếu cứ nhìn anh như vậy, nhìn đến thích thú, mãi đến khi hàng lông mi kia khẽ run lên, cảm giác như anh sắp tỉnh lại.Cô cuống quít đứng dậy, muốn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng ngồi xổm quá lâu, máu dồn xuống nửa thân dưới, đứng lên đột ngột khiến máu cung cấp lên não không đủ, chóng mặt đến mức trước mắt cô biến thành màu đen.Cô lảo đảo duy trì thăng bằng, mắt thấy mình chuẩn bị ngã ra bàn trà phía sau, cổ tay đột nhiên bị người khác dùng lực nắm lấy, kéo cô về hướng ngược lại.“Cẩn thận!”Cố Chiếu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã nhào vào một cái ôm ấm áp vững chãi..