Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sáng hôm sau, Vu Đồ chính thức quay lại sở nghiên cứu làm việc, anh đi vào phòng làm việc của giáo sư Trương trước. Đối với việc anh sẽ trở lại làm việc, trong lòng của giáo sư Trương đã có dự tính từ trước, vẻ mặt cũng không phải quá ngạc nhiên mà còn chút lạnh nhạt, hờ hững.
Ông ấy ngồi sau bàn làm việc lật bản báo cáo nghiên cứu lại, "Thầy nói với em như thế nào em đều không nghe, lão Hồ mới gọi cho em một cuộc điện thoại, Tây An em cũng đi, giờ quyết định quay về rồi? Thầy là thầy của cậu hay ông ta mới là thầy của cậu?"
Ông ấy làm ra vẻ như đang cực kì tức giận, nhưng Vu Đồ biết ông ấy không phải đang giận thật, thấp giọng giải thích: "Chuyện này không liên quan gì đến lão Hồ, em ở Tây An.. đã suy nghĩ kĩ rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thật sự đã suy nghĩ kĩ rồi?" Giáo sư Trương khép lại bản báo cáo đang xem dở, vuốt nhẹ ấn đường, thu lại vẻ mặt giả bộ vừa rồi, "Lão Hồ bảo em từ Tây An trở về thì ngay lập tức đi làm, em không đồng ý là đang suy nghĩ đó sao?"
Ông ấy thở dài, "Em không nên để những lời thầy nói lúc trước ở trong lòng, sau lần đó, thầy cũng đã suy nghĩ rất nhiều, bây giờ xã hội mà các em sống khác với lúc trước rất nhiều, lúc trước các thầy đây rất khó khăn. Nhưng, nghề nghiệp nào không có cái khó của nó cơ chứ, mọi nghề đều như nhau. Nhưng chúng ta đều trên dưới một lòng. Còn bây giờ, xã hội hiện tại đã có nhiều thay đổi, chi phí cuộc sống của thanh niên bây giờ cao hơn nhiều. Khoảng cách giữa các công việc cũng rất lớn, lòng người sao không thể thay đổi được chứ, thay đổi mới là chuyện bình thường của con người. Lần trước những lời thầy nói đúng thật không hợp với thực tế và nhân tình, điều này thầy phải xin lỗi em rồi."
Vu Đồ xúc động, "Thầy......."
Giáo sư Trương vẫy tay cắt ngang lời của anh, "Bởi vậy thầy có thể hiểu được mọi sự lựa chọn của em, cho dù sự chọn lựa của em như thế nào, em vẫn là học trò của thầy. Nhưng nếu đã quay về mà trong lòng vẫn còn hoài nghi và do dự, trái lại việc gì cũng không thể làm tốt được."
Giáo sư Trương lại hỏi thêm một lần nữa: "Em thật sự đã suy nghĩ kĩ rồi sao?"
Rõ ràng là anh đã biểu đạt rất đầy đủ và dễ hiểu ý của mình rồi, nhưng đối mặt với việc thầy giáo cứ hỏi đi hỏi lại một cách cặn kẽ và thận trọng như vậy, Vu Đồ không biết vì sao bản thân lại nhớ đến một chuyện không hề liên quan đến công việc......
Anh tránh né trả lời vấn đề chính, trầm giọng nói: "Em sẽ dốc toàn lực để ứng phó."
Giáo sư Trương vui mừng gật đầu, "Vậy thì tốt, tổ nghiên cứu cả chúng ta ngày càng được trẻ hóa, năm trước phía bên Bắc Kinh có người chỉ mới 35 tuổi đã được làm đội trưởng rồi, thầy hi vọng em sẽ theo phương hướng như vậy mà nỗ lực."
Nói đến đây, giáo sư Trương nhớ ra chuyện gì đó, hỏi: "Quan Tại bỗng nhiên sao lại bị bệnh vậy? Nghiêm trọng hay không?"
Vu Đồ dừng một hồi mới trả lời: "Anh ấy nói không sao cả, cứ dặn đi dặn lại em nói với đồng nghiệp đừng đi thăm anh ấy."
"Thằng nhóc này sao tính tình lại như vậy." Giáo sư Trương yên tâm hơn nhiều, "Vậy công việc của cậu ấy các cậu mỗi người giúp một tay, đi làm việc đi."
Vu Đồ gật đầu, đang định mở cửa để đi ra ngoài, giáo sư Trương gọi gật lại.
"Ngôi sao lần trước gặp, thật ra cũng khá tốt, nói chuyện cũng rất có lí lẽ..." Giáo sư Trương ho khẽ một tiếng, có chút mất tự nhiên, có điều ông ấy nhanh chóng lấy lại tư thái nghiêm khắc của một người thầy, cũng như của một người cha, "Chuyện chung thân đại sự của em cũng nên suy nghĩ đi cho rồi, cần tích cực hơn một chút....Được rồi, ra ngoài đi."
Vu Đồ vẫn không có đi, anh trầm mặc một lúc, ngẩng đầu nhìn thầy giáo của mình, cũng không biết anh đang hỏi thầy thây đang hỏi chính bản thân mình: "Thầy, em dựa vào cái gì?"
Thầy giáo sững người, nghe xong cũng không biết nên nói như thế nào: "Cái này thầy không hiểu, em đường đường là một kĩ sư trưởng trong tương lai, tốt nghiệp tại một trường có danh tiếng, chỗ nào không xứng với cô ấy chứ? Tiền? Vậy cho dù tiền lương của em một năm có trăm vạn ngàn vạn thì sao? Cũng không thể bì kịp với người ta. Sao em lại không có lòng tin như vậy?"
“Hàng không vũ trụ của chúng ta là một ngành rất lãng mạn, ở đâu chui ra một người như em vậy chứ?" Giáo sư Trương giận đến mức muốn đuổi anh ra ngoài, "Đi nhanh đi, nhìn em thầy lại muốn nổ não."
Ngày đầu tiên đi làm lại, Vu Đồ cũng không làm tăng ca quá lâu, 6 giờ hơn đã ra về, anh trực tiếp đi đến bệnh viện Hoa Sơn.
Khi bước vào phòng bệnh, Quan Tại và vợ của anh ấy đang cãi nhau, Quan Tại nhìn thấy Vu Đồ đến như nhìn thấy cứu tinh, nhức đầu trực tiếp chỉ vào Vu Đồ đang đứng ngoài cửa, "Em hỏi thẳng cậu ấy luôn đi, hỏi xem cậu ấy đã có bạn gái hay chưa? Anh nào có không đẩy mạnh tiêu thụ đàn em khóa dưới của em cơ chứ....Ờ, không phải, là giới thiệu."
Vợ của Quan Tại trừng anh ấy, nhìn sang Vu Đồ, "Lần trước cậu ấy đến ăn cơm ở nhà chúng ta mới được bao lâu chứ? Chưa được 2 tháng, chưa được 2 tháng đã có bạn gái rồi."
Vu Đồ không ngắt lời cô ấy, chỉ gật gật đầu rồi rất phối hợp nói: "Có rồi ạ."
"Ảnh đâu, đưa chị xem?"
Tất nhiên Vu Đồ không thể đưa ra được, vợ của Quan Tại cũng không có thật sự tức giận, "Không có thì cứ nói không có, chê thì cứ nói là chê, không cần phải loạn xì ngầu như vậy."
Quan Tại dù có trăm cái miệng của không nói được gì, lên án nhìn Vu Đồ, "Cậu nói khoác cũng vừa vừa thôi, còn nói con gái nhà người ta thích cậu, ngay cả một tấm ảnh cũng không có?"
Không đợi Vu Đồ trả lời, Quan Tại liền xoay sang nịnh nọt vợ, "Vợ à, anh nói em nghe, lão Vu nhìn thì thấy thật thà vậy đó, nhưng thực ra "bên trong thối rữa", lúc trước anh cũng bị cậu ta lừa nhiều lần rồi. Mấy ngày này cậu ta chăm sóc cho anh mới phát hiện ra vẻ mặt thật của cậu ta, nếu giới thiệu cậu ta cho đàn em của em chính là hại cô ấy đó."
Vu Đồ lấy lại tinh thần tham gia vào đoạn hội thoại của vợ chồng nhà nọ: "Bên trong em thối rữa khi nào vậy?"
Quan Tại đắc ý: "Cậu ấy thức khuya nửa đêm để xem video của ngôi sao nổi tiếng, còn không chỉ xem một lần, tôi đã nhìn thấy hết rồi, đây là chuyện mà một người đàn ông làm sao?"
Vu Đồ nhẹ nhíu mày, cũng không phủ nhận: "Em có đeo tai nghe....đánh thức anh sao?"
Quan Tại nói: "Không có, tôi ban ngày ngủ quá nhiều, đến đêm thì ngủ không được, tỉnh lại thì nhìn thấy. Ngôi sao đó tên là gì ấy nhỉ, còn rất nổi tiếng nữa."
Thẩm Tịnh nhìn Vu Đồ, có chút ngạc nhiên vừa rất vui vẻ, "Vu Đồ cậu còn biết hâm mộ ngôi sao sao? Thật sự nhìn không ra đó, ngôi sao nào vậy?"
Vu Đồ mặt không đổi sắc nói: "Kiều Tinh Tinh."
Quan Tại chen vào: "Đúng rồi, đúng rồi, là Kiều Tinh Tinh, chính là cô ấy, thừa nhận đi, cậu đúng là một người không đáng tin, 30 tuổi đầu rồi còn hâm mộ này nọ, có thể thấy cậu là một người mê gái đẹp, hoàn toàn không có nửa điểm thật thà đáng yêu của tôi."
Quan Tại luyên thuyên là hồ hởi, hào hứng lắm, nhưng dù sao người cũng đang yếu, không bao lâu thì càng lúc nói càng ít, cuối cùng dần lâm vào hôn mê. Không khí vừa mới náo nhiệt vui vẻ giờ đã rơi vào một mảnh tĩnh lặng.
Ánh mắt của Thẩm Tịnh dừng tại khuôn mặt tái nhợt của chồng mình, im lặng nhìn chăm chú một hồi mới đứng dậy, nói với Vu Đồ: "Chúng ta ra ngoài một lát."
Ngồi trên ghế ở ngoài phòng bệnh. Thẩm Tịnh mới giải thích với anh, "Vừa nãy chị cố ý nói đùa với chồng chị, cậu đừng để chuyện đó trong lòng, chị không muốn để anh ấy cảm thấy........"
Cô ấy không nói thành lời.
Vu Đồ nói: "Em hiểu."
Thẩm Tịnh cười, thể hiện sự kiên cường, mạnh mẽ của mình, "Thật ra, chị cũng chưa hề nghĩ sẽ giới thiệu đàn em của chị cho em."
Giọng điệu của cô ấy rất bình tĩnh, "Nhỡ sau này người ta oán trách chị thì sao? Như chị và Quan Tại vậy, một ngày từ sáng đến tối đều không thấy mặt mũi đâu cả, chỉ biết công việc công việc. Một năm, thời gian dài nhất ở nhà chỉ có một lần, lại chỉ có nửa ngày, nửa ngày còn lại thì đi làm."
Trước đây, Vu Đồ thường nghe thấy Thẩm Tịnh thường xuyên oán trách công việc của Quan Tại quá bận, không có thời gian chăm sóc gia đình. Mỗi lần anh đến nhà Quan Tại ăn cơm, Thẩm Tịnh luôn nhắc tới nhắc lui. Nhưng lúc đó, cô ấy luôn mang vẻ mặt vui vẻ, oán trách ở ngoài miệng nhưng trong lòng thì không phải như vậy, mà là một sự vui vẻ.
Nhưng bây giờ, đúng thật là đau lòng muốn chết. Cô ấy lẩm nhẩm: "Nói lời không bao giờ có thể giữ lời. Đã hứa rồi, sau này khi anh ấy giỏi hơn sẽ dẫn chị đến nơi phóng tên lửa để chị tận mắt nhìn thấy thành phẩm do anh ấy thiết kế phóng lên trời .....Anh ấy luôn lừa chị, luôn nói lời mà không giữ lấy lời..."
Thẩm Tịnh lặp đi lặp lại những lời này, cuối cùng nhịn không nổi, bụm mặt lại, nước mắt từng giọt từng giọt thật to rớt xuống.
Vu Đồ nhìn Thẩm Tịnh không biết nên nói gì.
Tình hình như vậy đã lặp đi lặp lại mấy ngày này không dứt. Trước mặt Quan Tại, Thẩm Tịnh luôn tỏ ra rất kiên cường, nhưng những lúc anh ấy không nhìn thấy, cô ấy lại yếu đuối và đau khổ biết nhường nào, giống như bất cứ thời khắc nào cũng có thể sụp đổ. Lúc đầu anh còn an ủi được vài câu nhưng dần dần anh mới hiểu, bất cứ lời an ủi nào đều không có tác dụng gì, thứ mà Thẩm Tịnh cần bây giờ không phải là an ủi, mà chính là nói ra hết nỗi lòng của cô ấy.
Anh ngửa đầu dựa và lưng ghế, xuất thần nhìn lên trần bệnh viện, bỗng nhiên nhớ về một hình bóng mà anh chôn giấu, đè ép vào trong tim.
Nhớ đến ánh hào quang từ từ bị dập tắt trong mắt của cô, nhớ đến lời mà cô nói: "Tớ sẽ không hỏi cậu lí do vì sao nữa.”
Sau đó cô quay lưng bước đi, giày cao gót từng bước, từng bước, kiên định, kiêu ngạo đi dần xa.
Thời khắc đó, nhìn bóng cô dần xa, trong đầu anh tuôn trào một ý nghĩ cực kì điên cuồng, ví dụ như, muốn giữ cô lại, ôm lấy cô, khóa chặt cô trong lòng.
Nhưng cuối cùng thì sao? Anh có thể cho cô được những gì?
Có thể ngay cả những việc chăm sóc cơ bản nhất anh cũng không thể làm được.
Qua một hồi, Thẩm Tịnh mới bình tĩnh trở lại, Vu Đồ lấy khăn giấy đưa cho cô ấy, cô ấy lau nước mắt. "Thật ngại quá, để cậu ngày nào cũng phải nghe chị oán thán, thật ra, chị chưa từng bao giờ oán trách anh ấy cả."
"Chị có thể thấy được anh ấy chuyên tâm, chăm chỉ làm việc, chị nghĩ bọn chị còn rất nhiều thời gian. Chờ đến khi về già, bọn chị sẽ có rất nhiều thời gian bên nhau, nhưng bây giờ, đã không còn nữa rồi."
Lúc này, Vu Đồ mới nói một câu: "Bác sĩ nói khả năng có thể chữa khỏi cho anh ấy là rất lớn."
Thẩm Tịnh lắc đầu: "Cậu không hiểu."
Cô ấy không nói thêm gì nữa, nhìn điện thoại rồi đứng dậy: "Quan Trụ nói đã đưa con về nhà, lát nữa sẽ đến đây, tối nay chú ấy sẽ trực đêm. Mấy ngày nay vất vả cho cậu rồi."
Quan Trụ là em trai của Quan Tại, là nhiếp ảnh gia tự do, lúc trước ở nước ngoài, hôm qua mới về tới nhà.
Vu Đồ đứng dậy, "Em nên như vậy ạ."
Khi Quan Tại tỉnh lại, phòng bệnh cực kì yên tĩnh, Vu Đồ đứng dựa vào bức tường đối diện tường, cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì.
Người bệnh nằm giường bên đã xuất viện rồi, Quan Tại bình thường ngại người nhà đến nhiều sợ ồn ào, bây giờ mới phát hiện, trong phòng bệnh có chút tiếng động mới tốt. Quan Tại ho khẽ một tiếng, Vu Đồ ngẩng đầu lên, "Tỉnh rồi ạ?"
"Ừ. Cậu còn chưa về à? Thẩm Tịnh đâu rồi?"
“Chị dâu về nhà chăm con rồi, Quan Trụ còn chưa tới, em chờ cậu ấy đến rồi mới đi," Vu Đồ nâng đầu giường lên một chút, rót một cốc nước ấm đưa cho Quan Tại.
Quan Tại chậm rãi uống mấy ngụm nước, "Lúc nãy tôi ngủ, chị dâu cậu có phải lại khóc rồi phải không?"
Vu Đồ nhận lấy cóc nước rồi để trên bàn, không có trả lời.
Quan Tại thở dài: "Viền mắt đỏ như vậy nhưng vẫn luôn giả vờ trước mặt tôi, thật là ngốc."
"Anh không ngốc sao, có bệnh mà để đến bây giờ."
Khuôn mặt Quan Tại tỏ ra chút hối hận. "Bình thường hay có chút bệnh vặt, đau chút rồi thôi, tôi cũng không ngờ lại nghiêm trọng đến như vậy, nếu không sớm đã đi bệnh viện kiểm tra rồi." Anh ấy nhìn Vu Đồ, "Cậu đừng có như vậy được không hả? Hiện nay ung thư cũng không hẳn sẽ không thể điều trị được, tôi đã tìm hiểu rồi, người ta nói loại bệnh của tôi tỉ lệ có thể chữa khỏi là rất cao, cộng thêm tôi luôn lạc quan và có ý chí mạnh mẽ như vậy, tuyệt đối có thể khải hoàn trở về."
Vu Đồ gật đầu, "Được rồi, em tin anh."
"Hôm nay chính thức trở về làm lại rồi?"
"Vâng."
"Sẽ không từ chức nữa?"
"Không đâu."
"Vì tôi à?"
"Đừng tự luyến như vậy?"
Quan Tại nở nụ cười, "Sau này ít đến bệnh viện bên này đi, cậu sắp bận chết rồi, ối xì xì xì... bận bay rồi."
Nhắc đến vấn đề này, anh ấy lại dặn dò về công việc một lần, sau đó lại dặn đi dặn lại một lần nữa, "Trước hết đừng nói với mấy người trong cơ quan về bệnh của tôi, ông Hồ biết là được rồi, bây giờ tôi không muốn đối phó với bọn người tiểu Mạnh nữa."
"Em biết rồi."
"Tôi ít nhất cũng phải hai năm không đi làm được, mọi chuyện đều giao cho cậu."
Vu Đồ "Ừ" một tiếng, rất bình thản nói: "Anh yên tâm.''
Về đến nhà đã sắp 11 giờ, Vu Đồ ngồi trên ghế sô-pha, cảm thấy mệt mỏi đến tận đáy lòng. Địch Lượng đúng lúc cầm điện thoại từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy anh, hô lên một tiếng rồi đi đến trước mặt anh.
"Cuối cùng cậu đã về rồi, sao không trả lời tin nhắn của tôi?" Cậu ấy vội vàng mở điện thoại ra, đưa cho Vu Đồ xem, "Vừa nãy trên nhóm lớp gửi lên, mọi người đang bàn tán cực kì sôi nổi, chuyện này là thế nào đây?"
Vu Đồ nhìn vào điện thoại trên tay cậu ấy, trong video, anh và Kiều Tinh Tinh đang đứng trên sân khấu trả lời phỏng vấn.
Địch Lượng ngồi xuống ghế sô-pha đánh giá anh: "Tôi suy nghĩ kĩ rồi....Đây lẽ nào là "trên đường có đầy ấy"?
Vu Đồ không kiềm chế được cầm điện thoại xem, mắt nhìn chăm chú vào Kiều Tinh Tinh trên màn hình, cô đang nhìn thẳng vào ống kính thản nhiên mà cười.
Vu Đồ bất giác cũng cong khóe môi, đặt điện thoại xuống bàn trà, đứng dậy, "Có muốn cũng không có cơ hội gặp lại nữa rồi."