Đây là kiểu nhà một phòng ngủ bao gồm một phòng ngủ một phòng khách một nhà vệ sinh, còn có một phòng bếp nho nhỏ.
Chắc là đã lâu rồi anh chưa quay về ở, trong không khí có mùi thuốc lá cay nồng, Chu Tuệ đi mở cửa sổ cho thoáng khí, tiện thể mở điều hòa lên.
Tối nay Hình Minh vẫn chưa ăn gì, lục tủ lạnh nửa ngày mới tìm được một gói mì.
Chu Tuệ lấy một cây xúc xích trong balo ném đến trước mặt anh.
Hình Minh nhướng mày nhìn cô, đôi mắt đen láy mang theo sự trêu đùa: “Sao trong balo em lại có cái này?”
Chu Tuệ đỏ mặt: “Anh đang nghĩ gì thế.
”
Hình Minh cười khẽ: “Anh có nghĩ gì đâu.
”
Chu Tuệ: “….
.
”
Cô cầm cây xúc xích lên, dùng dao xé mở, nhét thẳng vào miệng anh.
“Ngày nào em cũng mang theo nó, chính là vì muốn đến lúc gặp anh, sẽ nhét thẳng vào miệng anh như thế này.
” Cô lườm anh, rõ ràng giọng điệu hung dữ, nhưng khi đi đôi với khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ ấy, bỗng nhiên khiến câu nói này của cô nghe như đang làm nũng, “Cho anh ăn đủ luôn.
”
Hình Minh bật cười, nghiêng đầu cắn ngón tay cô, nhẹ nhàng ngậm mút.
Da đầu Chu Tuệ tê rần, muốn rút tay về nhưng người đàn ông đã nắm lấy cổ tay khiến xương cốt của cô tê dại, cô đẩy anh bằng bàn tay còn lại, không biết nhớ ra gì đó, bỗng nhiên chôn mặt vào ngực anh nói: “Em còn chưa rửa tay đâu.
”
Hình Minh: “……”
Chu Tuệ ngẩng đầu nhìn anh, nhịn cười nói: “Mùi vị của bản thân anh chẳng tệ chút nào, đúng không?”
Hình Minh nâng cằm cô, cắn mạnh vào môi cô: “Em cũng nếm thử xem.
”
Chu Tuệ đẩy anh ra nhưng không hề hấn gì, anh giữ chặt cằm hôn một hồi lâu mới chịu buông ra.
Hình Minh lấy nước sôi đổ vào tô mì, xé gói gia vị cho vào, xoay người cầm cây xúc xích vừa nãy chưa ăn xong ném vào tô, còn lại một ít anh nhét hết vào miệng, sau đó đi tới trước mặt Chu Tuệ, cúi đầu đẩy sang miệng cô.
Vừa nãy cô bị hôn đến mức thở dốc hồng hộc, đến bây giờ vẫn còn đang thiếu oxy, được anh đút cho miếng xúc xích, còn chưa kịp nuốt xuống thì đầu lưỡi của anh đã cướp đi, anh cố ý chơi đùa đầu lưỡi của cô như đang vờn mèo.
Chu Tuệ ngậm chặt miệng không cho anh hôn, Hình Minh vươn tay chui vào trong áo len của cô, các khớp tay mơn trớn trên vòng eo của cô, Chu Tuệ lập tức hé miệng rên lên, người đàn ông cong môi cười, giọng nói khàn khàn cuốn hút: “Ngon không?”
Hình Minh nắm rõ các điểm nhạy cảm trên người cô trong lòng bàn tay, anh không nói tiếng nào, chỉ đơn giản một động tác nho nhỏ thôi đã có thể khiến cô vứt giáp đầu hàng, quân lính tan rã.
Hai má cô đỏ bừng tựa vào lòng anh, giọng nói trở nên đứt quãng, mang theo tiếng rên rỉ mê người: “Không….
ngon.
”
Gió lạnh rét xương từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, khiến bầu không khí kiều diễm giảm đi vài độ, ngón tay Hình Minh vuốt ve cánh môi óng ánh của cô, anh nhấc tay kéo quần lại ngay ngắn, rồi đi đóng bên cửa sổ lại.
“Em ăn không?” Anh lấy hai đôi đũa dùng một lần, đưa cho Chu Tuệ một đôi.
Buổi tối cô ăn không nhiều, hiện tại cũng không thấy đói, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận đôi đũa, hai người đứng bên cạnh bàn ăn, đầu kề sát vào nhau ăn mì gói.
Ăn gần hết, Hình Minh cứ cố ý gắp mì trên đũa của cô mà ăn, Chu Tuệ vừa cười vừa che miệng, sợ rằng sẽ phun mì ra ngoài: “Sao anh trẻ con vậy hả.
”
“Anh sẽ coi như em đang khen anh trẻ tuổi vậy.
” Anh cắn đầu đũa của cô.
Chu Tuệ: “………”
Nếu như gặp phải loại người xấu tính như vậy ở trong trường học, cô chắc chắn sẽ chẳng thèm ngó ngàng tới, cũng chẳng thèm nhìn, nhưng khi những điều này xuất hiện trên người của Hình Minh, cô chỉ cảm thấy anh….
đáng yêu.
Đương nhiên, hai từ đáng yêu này không thể nào được gắn với loại người như Hình Minh đây.
Trong mắt người ngoài anh luôn là dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ, nhưng Chu Tuệ biết, dưới lớp da thịt ấy.
Là một trái tim nóng bỏng.
Hình Minh lùa hết mì vào miệng, nghiêng đầu uống một hớp nước trong cái ly giấy đặt bên cạnh, sau đó vác Chu Tuệ lên đi vào nhà vệ sinh.
“Anh làm gì đấy?” Chu Tuệ đánh vào lưng anh, “Em tự đi được, anh thả em xuống.
”
Hình Minh đóng cửa phòng tắm, thả cô xuống, hôn cô, cất giọng nói trầm khàn.
“Đương nhiên là làm em rồi.
”