Xe đến trước cửa nhà, trống ngực Tử Yên cứ đánh liên tục.
Cũng may giờ này cũng chỉ có mẹ ở nhà, ba cô chưa về đến.
Thấy cô được Đông Quân đưa về, mẹ cô ngạc nhiên hỏi:
- Con sao vậy, sao lại để bạn chở về thế này?
- Con… thấy trong người không khỏe, xin nghỉ tiết thể dục cuối.
Anh Đông Quân sợ con về một mình không được nên chở con về.
– Tử Yên cố gắng giữ bình tĩnh nói cho rành mạch, tay giấu phía sau vì sợ mẹ sẽ nhìn thấy chiếc nhẫn.
- Vậy ra đây là Đông Quân con hay kể đó à? Ôi chao đúng là đẹp trai quá đi mất!
- Dạ con chào bác gái ạ, bác quá khen ạ! – Đông Quân lễ phép trả lời.
- Bác..
bác gái… nghe có chút trịnh trọng nhỉ...!À cảm ơn con đưa Tiểu Yên về nhé! À vào nhà chơi chút rồi về nhé con! – Mẹ Tử Yên lúc đầu có chút không quen với cách xưng hô của Đông Quân nhưng lát sau đã lấy lại vẻ mặt vô cùng thân thiện.
- Dạ thôi được rồi mẹ, để anh ấy về tắm rửa nghỉ ngơi đi mẹ! – Tử Yên sợ anh ở lâu sẽ lộ chuyện vội tìm cách để anh về.
- Cái con bé này! Người ta tốt bụng đưa con về mà con đuổi như đuổi tà thế hả!
- Dạ thưa bác, con mới đi học về người cũng không được sạch sẽ gọn gàng lắm.
Hay để con về tắm rửa đã ạ.
Lát tối con sẽ mang xe của Tử Yên đến luôn ạ.
Lúc ấy, bác cho con ăn cùng bữa tối nhé ạ!
- À được được, con về nhé, tối sang đây ăn cơm với hai bác! Rủ cả Tiểu Sam nhé!
- Dạ vâng ạ, vậy con xin phép ạ! – Anh nói với mẹ cô, lại quay sang nói với cô - Anh về nhé!
Đông Quân đi rồi mà Tử Yên còn ngơ ngác, cô không biết anh đang nghĩ gì nữa, gọi mẹ cô là bác gái, còn đòi đến ăn tối.
Cô đang có chút dự cảm không lành rồi.
Còn đang ngẩn ra thì mẹ cô nói:
- Thằng bé đúng là đẹp trai, sáng láng, lại lễ phép.
Con trai mà ăn nói rất có chừng mực, mẹ thấy thích thằng bé thật đấy!
- Mẹ à, mẹ mới gặp người ta có một lần!
- Thì sao chứ, ấn tượng đầu tiên là quan trọng nhất đấy! Gặp lần đầu cũng biết người đó ra sao rồi.
Huống hồ thằng bé còn giúp đỡ con nhiều thế! Mà con bị làm sao đấy con? – Mẹ cô chợt nhớ ra con gái mình không được khỏe, vội hỏi.
- Con tới tháng… lần này chẳng hiểu sao đau bụng dữ dội.
Anh Đông Quân phải đưa con xuống phòng y tế.
- Bây giờ con đỡ nhiều chưa?
- Con đỡ rồi mẹ, anh ấy còn chuẩn bị túi nước nóng và nước táo gừng cho con nữa.
Uống vào con khỏe lên nhiều.
– Cô cứ thao thao kể mà quên mất việc phải đề phòng mẹ.
- Thằng bé còn biết cả những thứ đó? Còn chu đáo lo cho con như thế? Nè… có phải thằng bé thích con không? – Mẹ cô bắt đầu ngờ vực.
- Mẹ… mẹ nghĩ nhiều rồi! Anh ấy… anh ấy trước giờ đều tốt với con thế mà!
Tử Yên phát hiện ra mình vừa rồi đã lỡ lời nói quá nhiều nhưng không kịp nữa rồi.
Mặt cô bắt đầu đỏ lên, nói chuyện cũng có vẻ ấp úng, còn không dám nhìn thẳng mặt mẹ cô.
Dĩ nhiên, người từng trải như mẹ cô, nhìn là biết giữa cô và anh có vấn đề rồi.
- À vậy sao, thế thằng bé đối tốt với tất cả mọi người luôn sao? Hay chỉ với con?
- Mẹ… mẹ đừng hỏi nữa mà, không có gì cả đâu! Con… không nói với mẹ nữa, con lên phòng đây!
Nói rồi cô vội lên phòng, đóng cửa lại cô thở hắt ra một hơi.
Vừa rồi, đúng là cái miệng hại cái thân.
Ai bảo cô lại nói nhiều như thế, cả những chuyện tế nhị như vừa rồi, cô cũng kể, chắc chắn mẹ sẽ nghi ngờ rồi.
Làm gì có một người con trai đương không đi chăm sóc con gái như thế, còn để ý cả chuyện kia như vậy chứ! Đúng là giấu đầu lòi đuôi mà!
***
Tối hôm đó, như hẹn, Đông Quân vừa chạy chiếc xe của mình, vừa kẹp theo chiếc xe của Tử Yên đến nhà cô.
Anh chỉ đi một mình, dĩ nhiên là anh không báo cho Bội Sam biết rồi.
Anh có tính toán riêng, dắt theo Bội Sam không tiện mấy.
Đến nơi, đã thấy Tử Yên đứng đợi anh.
Trên môi liền hiện lên nụ cười.
- Em đón anh à?
- Mẹ em bảo đón anh đấy! Mình anh chạy cả hai con xe thế này à?
- Ừ không sao, việc nhỏ này không làm khó được anh đâu.
Ngoài này gió lạnh, em mau vào nhà đi, em hiện giờ không được để cơ thể lạnh đâu.
- Em biết rồi, vậy chúng ta mau vào đi!
- Con đến rồi sao? Tiểu Sam đâu con? – Mẹ Tử Yên ra đón Đông Quân, thấy anh đến liền vui vẻ nói.
- Dạ thưa bác, Bội Sam có việc không thể đến ạ! – Đông Quân nói dối không hề chớp mắt.
- Được rồi, con cứ tự nhiên nhé!
Dương Ngọc vô cùng thích Đông Quân, nét mặt tươi tắn thấy rõ.
Nhìn thấy anh, lập tức báo cho chồng mình:
- Anh à, Tiểu Quân đến rồi đấy!
- Được, anh xuống ngay đây! – Hạ Hâm Bằng đáp lời.
Đợi ba Tử Yên xuống đến, Đông Quân cũng lễ phép chào hỏi.
Vừa nhìn, ba của Tử Yên cũng lập tức có ấn tượng rất tốt về anh.
Xong xuôi phần chào hỏi, anh liền vào vấn đề chính.
- Thưa hai bác, con có mang ít trái cây đến ạ! Và con cũng có chuyện muốn thưa với hai bác ạ! – Anh điềm đạm nói.
- Đến chơi là được, còn quà cáp làm gì thế con!
- Đúng đấy, lần sau đừng thế nhé, nhưng con bảo có chuyện gì muốn nói sao?
- Đúng ạ!
Anh nhìn về phía cô, mạnh dạn nắm lấy tay cô đi đến trước mặt ba mẹ.
Cả ba mẹ cô và cô đều bất ngờ trước hành động này của anh.
Tử Yên sợ hãi, vội vàng rút tay lại nhưng anh vẫn kiên quyết giữ chặt tay cô.
Anh nhìn cô với ánh mắt trìu mến, khẽ gật đầu với cô, ý bảo đừng lo, mọi chuyện đã có anh.
Thôi thì chuyện đã đến nước này, cô đành phải nghe theo anh.
- Thưa hai bác, con và Yên Yên thật lòng với nhau, chúng con mong hai bác cho phép được quen nhau ạ! – Anh dõng dạc tuyên bố.
- Được rồi, nói gì thì nói hai đứa ngồi xuống trước đã! – Hạ Hâm Bằng lên tiếng.
Hạ Hâm Bằng nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, dùng kiến thức tâm lý học của mình, âm thầm đánh giá.
Ông thấy thanh niên trước mắt mình, quả thật vô vùng đẹp trai, dáng người cao ráo, săn chắc.
Quan trọng là có vùng trán cao, đầy đặn, là người có ý chí vô cùng kiên cường, sự nghiệp chắc chắn rất phát triển, lại biết tôn trọng, bảo vệ phái yếu.
Lông mày dày đậm là kiểu người yêu rất cuồng nhiệt, dám hi sinh tất cả trong tình yêu.
Đôi mắt anh lại sáng ngời, tinh anh, rất có thần thái chính trực, nói ít làm nhiều.
Mà nhìn tổng thể, anh vô cùng thu hút người khác.
Xong, ông uống một ngụm trà, chậm rãi nói:
- Nghe nói con vừa chuyển về đây được ít tháng, tình cảm này có chắc chắn không?
- Thưa bác, đúng là con vừa chuyển về đây chưa lâu.
Nhưng chuyện con có tình cảm với Yên Yên là chuyện rất lâu trước đây rồi ạ.
Con là anh họ của Bội Sam, lúc trước Yên Yên có hay đến chơi với Bội Sam, vừa hay đúng lúc cả nhà con đến thăm nhà Bội Sam.
Lần đầu gặp Yên Yên, con đã bị ánh mắt long lanh và nụ cười tươi tắn ấy thu hút ạ.
Sau đó, con cũng có gặp em ấy thêm vài lần, ấn tượng càng ngày càng tốt, tình cảm càng ngày càng lớn.
Mặc dù có thể em ấy không ấn tượng gì với con cả, vì con vốn ít nói và không hay gần gũi với người khác, nhưng thật tâm con từ ngày đó đến nay chỉ có một mình Yên Yên ạ! – Anh từ tốn nói.
- Không ngờ Tiểu Yên nhà ta lại gặp được người chung tình như vậy ha ha! – Dương Ngọc ngồi một bên nghe chuyện mà thích thú vô cùng.
Từ đầu bà đã biết có chuyện mờ ám giữa hai người, chỉ là con gái bà không chịu nói thật.
- Mẹ à, đừng trêu con!
Tử Yên quả thật thấy rất ngượng ngùng, cũng có chút cảm động trước câu chuyện của anh.
Cô không ngờ anh đã để ý mình lâu như vậy rồi, lại còn dày công tìm cách đến gần cô.
- Hai đứa chỉ mới mười hai thôi, con có chắc sẽ cùng đi lâu dài với nhau không? – Hạ Hâm Bằng tiếp tục hỏi.
- Thưa bác, trước nay con đã hạ quyết tâm cả đời chỉ có một người con gái là Yên Yên.
Con cũng tin mình sẽ khiến cho Yên Yên giao phó cả đời cô ấy cho con.
Dù con phải học lại mười hai, nhưng cũng chỉ là hình thức để con hoàn thành bằng cấp, còn hiện tại con đã kiếm ra tiền được ạ.
- Đúng ạ, anh ấy có thể kiếm ra tiền rồi ạ, anh ấy còn tặng con chiếc nhẫn này cơ, mắc lắm đấy ạ! – Tử Yên cuối cùng cũng mạnh dạn lên tiếng giúp anh, còn chìa chiếc nhẫn ra cho ba mẹ cô xem.
- Giỏi vậy sao? – Dương Ngọc đã thích lại càng thích Đông Quân hơn.
- Bà với Tiểu Yên cứ ngồi yên, để tôi nói chuyện với Tiểu Quân! – Hạ Hâm Bằng hắng giọng lên tiếng.
- Thưa hai bác, xin hãy tin tưởng giao Yên Yên cho con, con đảm bảo cô ấy ở bên con sẽ luôn vui vẻ, hạnh phúc ạ! – Anh nói một cách quyết tâm.
- Gia đình con có mấy người? Ba mẹ làm gì? – Ba Tử Yên tiếp tục nghiêm giọng hỏi.
- Thưa bác, nhà con có ba người.
Ba mẹ con cũng làm kinh doanh bình thường thôi ạ, nhưng hiện tại ba mẹ con có việc ở nước ngoài nên để con ở lại nhà dì một thời gian.
- Nếu ba mẹ con không thích Tiểu Yên nhà bác thì sao?
- Thưa bác, trước nay ba mẹ con không can dự vào chuyện riêng tư của con hay ép buộc con làm gì cả.
Với lại, con đã lớn, đủ quyền quyết định cuộc đời mình, kể cả ba mẹ con có không thích Yên Yên, con cũng sẽ có cách làm cho họ phải chấp nhận em ấy.
- Được, tốt lắm, coi như con vượt qua được bài test của ta ha ha!
Lúc này Hạ Hâm Bằng mới giãn nét mặt ra, nhìn anh cười vui vẻ.
Thật ra ngay từ đầu ông đã rất thích anh rồi, chỉ là muốn dò hỏi thêm để xem bản lĩnh của anh đến đâu.
Cách ứng xử của anh hoàn toàn làm ông hài lòng.
- Cái ông này hù thằng nhỏ nãy giờ!
- Đúng đó ạ, ba làm con cũng căng thẳng theo!
- Con cảm ơn bác trai, cảm ơn bác gái đã cho phép chúng con ở bên nhau ạ! – Đông Quân vô cùng vui mừng trước sự thành công ngày hôm nay.
Sau khi nói chuyện xong xuôi, cả nhà quay quần cùng nhau ăn tối thật vui vẻ.
Suốt buổi ăn, ba mẹ Tử Yên cứ vây lấy Đông Quân mà hỏi han, chuyện trò, còn liên tục gắp đồ ăn cho anh, cứ như thể anh mới là con ruột của họ.
Ngày tháng con ghẻ của Hạ Tử Yên bắt đầu rồi!.