Đó là một sợi dây chuyền bằng kim loại đen cực đẹp, kiểu dáng hơi giốngcủa con trai. Điều đặc biệt chính là mặt dây chuyền. Nó mang hình thậttự cũng màu đen, trên thân thánh giá uốn cong một chữ cái cách điệu maquái. Là chữ S. Dọc theo kí tự đó là những hạt kim cương đen lấp lánhtuyệt mỹ. Đúng là báu vật nha! Ắt hẳn cũng là của một bậc thầy làm trang sức mới làm ra được, điều đó tỉ lệ thuận với việc trị giá của nó cũngkhông hề nhỏ nhắn gì đâu!
_ Thôi, mình không nhận đâu! - Tôi đặt lại nó vào tay Thư, lắc đầu nguầy nguậy.
_ Sao thế? Mình trông thấy như bạn rất thích nó mà! - Thư bất ngờ lo lắng.
_ Ừm, thì cũng thích nhưng nó đẹp quá! Chắc là rất đắt, mình không thểnhận một món quà có trị giá quá lớn được đâu! - Tôi ái ngại nheo mắtgiải thích.
_ Thôi mà! Nhận đi! Vì Apple đã tặng Bell chiếc kẹp tóc nên Bell muốnđược có một món quà tặng bạn lại. Thực ra mình đã nhặt nó ở một bãi biển vắng cách đây mấy hôm, cũng không rõ được trị giá của nó đâu! - Thư đưa sợi dây chuyền trở lại tay tôi, cố sức nài nỉ.
_ Mình… nhưng mà…
_ Thôi mà! Nhận giùm cái đi! Như mình năn nỉ đó! Nhận nha! Quà nhận rồimiễn trả lại đó! - Thư vờ tỏ ra bộ mặt nghiêm nghị nhìn tôi.
_ Hì hì, thôi được rồi chị hai! Mình nhận! Đừng có cau có nữa! - Tôi phì cười nhận lấy sợi dây chuyền, đưa tay đẩy cặp chân mày đang cau lại của Thư ra dỗ dành.
_ Vậy mới được chứ! Thôi Apple về nhé! Hẹn gặp lại bạn sau! - Thư cười thỏa mãn, vẫy vẫy tay chào tôi.
_ Vậy mình về đây! Tạm biệt! See you later! - Tôi cũng vẫy tay chào tạm biệt Thư rồi rời đi.
Ánh sáng trong trẻo rọi xuống nền trời xanh trong, mây xanh ngát như một ngày đẹp trời. Tôi rời chân rời khỏi khu chợ, trên tay đầy ắp quần áomới. Đung đưa nhẹ sợi dây chuyền trong tay, ánh kim cương bắt nắng thành muôn dải màu lấp lánh, nhoẻn môi mỉm cười, tôi đi dọc theo vỉa hè, bước nhanh về hướng về công viên.
Dạo này tôi cảm giác thật kì lạ, cứ như là đang bị ai đó theo dõi. Nỗisợ hãi như cảm giác có một ánh mắt sắc lạnh của loài diều hâu đang tămtia lấy mình. Giật mình, tôi quay phắt lại nhìn phía sau.
Dòng người xe vẫn tấp nập chạy, một chiếc Limoushine đen chạy vụt quatôi. Thoáng rùng mình với suy nghĩ kì quặc trong đầu, tôi gạt phắt nó ra khỏi tâm trí ngay lập tức.
Trễ lắm rồi, tôi phải về nhanh thôi! Hu hu, thế nào cũng bị chú Huy la cho mà xem! Tại cái tội ham chơi!
Tôi co giò chạy nhanh, băng qua một ngã tư nữa, gió heo hút vi vu lượntrên những mái hiên, nắng ngọt ngào tẩm vào vóc dáng của tôi.
Phù phù, mệt quá! Gần tới nơi rồi!
_ Xong rồi, nhớ uống thuốc đầy đủ. Đừng để nước thấm vào vết thương nữađấy! - Hạ Khánh Di thoăn thoắt thực hiện những nút thắt cuối cùng bănglại vết thương trên bả vai rắn rỏi của bệnh nhân. Cậu ân cần dặn dò,trên môi cong nhẹ như cười.
Chàng trai cởi trần nhìn cậu đau đáu, màu mắt nâu đỏ sáng thanh nhã, mang chút nét âu lo trên cơ mặt.
_ Liệu... Có ảnh hưởng đến việc sinh hoạt sau này không?
Tiếng lách cách của dao kéo xếp trong hộp, đôi lúc tưng bừng kêu rổnrảng. Di đóng nắp hộp dụng cụ y khoa lại, thu dọn đống bông băng thừatrên bàn, ôn tồn:
_ Tất nhiên là sẽ ảnh hưởng chứ. Đầu tiên chắc chắn là cậu sẽ có thêmmột vết sẹo trên người. Xem lưng của cậu kìa, vết thương do đạn và roiđòn, nhát chém ngang dọc khắp nơi, chẳng khác gì bọn du côn đường phố.Vị trí viên đạn ghim vào khớp vai, gần dây chằng nên sẽ gây ra nhiều trở ngại. Từ nay cánh tay trái của cậu sẽ không được dùng nhiều lực và vậnđộng mạnh.
Gương mặt Hiểu Minh bí xị, thiểu não.
_ Chết rồi, tôi thuận tay trái.
_ Thật á? Thấy cậu cầm bút và súng thành thạo cả hai tay, tôi tưởng taynào cậu cũng thuận chứ. Nếu vậy thì rắc rối rồi! - Di nhún vai, mang vẻđồng cảm với người bạn. Cậu cất chiếc hộp y khoa cẩn thận vào tủ, xongtháo đôi găng tay cao su ra, nhìn Hoàng Hiểu Minh.
Phòng khám thú y Thanh Tâm buổi tối tự dưng lại sáng đèn. Mặc dù các cửa đã che rèm kín nhưng ánh neon trắng vẫn le lói chiếu rọi ra màn đêm bên ngoài.
Những con thú mệt mỏi với thân thể tàn tạ ngủ say. Vài con rục rạo điqua lại trong lồng sắt. Một chú cún đang đau đớn vì vết thương trênngười mà khẽ rên rỉ nho nhỏ, giấc ngủ không yên.
Hiểu Minh ngồi trên ghế xoay, để trần phần lưng trắng trẻo, dáng vóc khá gầy, tuy vẫn rắn chắc những cơ bắp mơn mởn của thiếu niên mới lớn.
Trên tấm lưng đó, những vết sẹo nhỏ to, cái sạm đen, cái bóng lồi dướiánh sáng trắng. Chúng như bị chính thứ ánh sáng thanh bạch đó bóc trần.Sau những lớp trang phục thanh lịch toát lên khí chất vương giả hằngngày, trên làn da của cậu thiếu gia trẻ tuổi lại mang nhiều dấu ấn củabạo hành. Đây là dấu tích của những lần bị truy sát hụt, những lần bịnhững thế lực ngầm tra tấn dã man khi hoạt động cho Q, hay là roi đònkhắc nghiệt dành cho đứa trẻ duy nhất thừa kế gia sản của dòng tộcStewart cao quý. Tất cả đều hiện lên đầy chân thực trên cơ thể non trẻnày, mỗi ngày, chúng chỉ thêm tăng lên, không giảm, chẳng tẩy xoá điđược.
Minh nói:
_ Không, tôi thuận tay trái cơ. - Cậu buồn bực. - Do quản gia bắt épphải sửa đổi thói quen dùng tay trái nên tôi mới cố gắng tập viết, cầmnắm mọi vật và cầm súng bằng tay phải. Không ai để ý thì tôi lại chuyểnsang tay trái.
_ Ờ, vậy giờ ráng dùng cánh tay còn lại nhiều hơn đi. Cậu dùng sức trên cánh tay bị thương nhiều quá thì tàn phế như chơi đấy.
Hiểu Minh khó khăn xoạt tay vào chiếc áo phông đen. Cậu cẩn thận khoácthêm một lớp áo khoác bên ngoài để tránh người ta phát hiện cậu đang bịthương.
_ Bao giờ thì sẽ bình phục hoàn toàn?
_ Khoảng ba tháng. - Di nói, rồi cũng giúp cậu bạn đang khó khăn cho tay vào ống tay dài của chiếc blazer xám. - Này, dù sao cậu cũng nên đếnbệnh viện kiểm tra đi. Dù sao tôi cũng chỉ quen mổ cho người chết, chưahề mổ người sống, giờ lại chỉ quen khám cho thú. Tôi e tay nghề của tôikhông được tốt lắm đâu!
Chiếc môi anh đào vội nói nhanh:
_ Không được! Các bác sĩ sẽ biết đây là vết thương do đạn gây ra. Luật pháp Việt Nam phiền toái lắm, sẽ gây nhiều trở ngại đấy.
Di dựa lưng trên cạnh bàn, ôm cánh tay, nhìn Hiểu Minh chăm chú.
_ Thì đến bác sĩ tư. - Đôi mắt xanh dương đó lại nhìn đến bả vai đau đớn của cậu bạn. - Sao cậu lại giấu chuyện mình bị thương với mọi người?
Minh để tay vuốt ve chỗ vết đau, cười bất cần:
_ Họ biết thì ích lợi gì nào? Đặc biệt là Alex, tôi trốn khỏi sự bảo vệcủa các vệ sĩ trong một ngày, ba ngày nay bị anh ấy léo nhéo không dứt.Nếu biết tôi bị ám sát và bị thương nữa thì chắc tôi sẽ bị tóm đầu vềAnh mất!
Di bật cười, trên gương mặt trắng hồng tụ lại một vết bầm đen trên khoémiệng, rướm máu chưa lành. Cậu đưa tay mân mê khung hình trên bàn làmviệc của bác sĩ Tâm. Con thỏ trắng bị thương hôm nào đã sắp bình phụcdần, thức giấc giương đôi mắt đỏ hồng to tròn nhìn cậu.
_ Mặt cậu... Bị gì thế? - Thấy bạn mình có vết máu tụ trên khoé môi, Minh bất giác quan tâm, hỏi. - Đánh nhau với ai à?
Hạ Khánh Di đưa tay sờ mặt, cười ngượng, cố tình đi lấy chút rau sắp héo tàn bỏ vào chiếc lồng có chú thỏ trắng.
_ Ờ... Đâu có gì đâu. Con trai mà, đôi lúc có vài chuyện cũng phải giảiquyết bằng bạo lực. Cho dù là bạn bè cũng tránh không khỏi chuyện xíchmích.
_ Thật sao? Tôi quen Red suốt 14 năm, chúng tôi chưa từng đánh nhau bao giờ.
Di tự dưng cười ngất:
_ Hờ hờ, đúng rồi, cậu chỉ hay đánh nhau với White mà. Black và Whitetuy rất thân, nhưng đúng như cái tên, đối lập nhau. Hai cậu cứ kẻ trắngngười đen đôi khi lại rước mâu thuẫn đến. Nhớ hồi tụi mình 6 tuổi không? Lúc đó cậu đang thay răng sữa thì phải, White đánh cậu gãy cả răng. Haha! May mà đó là răng sữa, nếu không giờ thì... Hà hà hà...
Cậu trai khoác blazer xám ngượng ngập gãi đầu.
_ Ừ, và tôi đã đánh lại khiến White toét cả trán. Chỉ vì một món đồ chơi. Đúng là con trai!
Bỗng nhiên, nụ cười thanh nhẹ đó chợt cứng đơ trên gương mặt thanh tú.Ánh mắt Hiểu Minh toát lên một nỗi muộn phiền. Giọng trầm lại:
_ Tôi không tin White đã làm như vậy.
Di im lặng, cái im lặng làm Minh càng cồn cào tâm can.
_ Sao cậu nỡ nói ra điều đó cho tôi biết? - Minh hỏi tiếp.
Khánh Di thở dài, xoa trán, cậu tháo cái kính trên mắt ra, chùi sạch lại.
Di nói:
_ Cậu đang cố lừa gạt bản thân mình sao? Rõ ràng cậu biết điều đó trướccả khi tôi nói. Chỉ qua là cậu không muốn tin đó là sự thật.
Hiểu Minh bật cười, nụ cười mang theo chua xót và tuyệt vọng:
_ Bạn bè đó ư? Sao tôi tin nổi đây? Chúa trên cao, Ngài hãy cho con chút ánh sáng để giải thoát cho tình cảnh bế tắc này đi! Tôi đau như muônngàn vết roi khắc trên da. Cơn đau này khủng khiếp hơn thế nữa, nó rạchđến tận tim của tôi. Thằng bạn mà tôi tin nhất, nó lại tàn độc với tôivậy sao? Sao mà tin nổi hả Jon?
Di nhướn mắt, mỗi lần nhếch môi lại chạm vào vết bầm trên khoé môi.Chiều nay, cậu đã bị BJ tặng nguyên một cú đấm trời giáng. Cái đấm phẫnnộ vì sự ma mãnh của cậu. Di đã bí mật phá hoại một công trình nghiêncứu then chốt về Angel. BJ đánh cậu là đã nương tay, nếu là lão MR.M thì cậu đã tong đời. Mà dù BJ tha mạng cho cậu thì cũng do hắn sợ bị cậukéo chết chìm theo thôi.
_ Tôi...chẳng biết nói sao bây giờ. Demon à, hãy tự giải quyết tình cảnh này đi. Tôi không liên can nữa. Giờ tôi giúp cậu chỉ do tình nghĩa bạnbè ngày xưa, nhưng mà...cậu và tôi không thể cùng chung chiến luỹ được.Xin lỗi!
Minh đưa cánh tay khoẻ mạnh choàng qua vai cậu bạn, cười, lại là một nụcười giấu giếm đi cảm xúc thật. Cười giả tạo - giống thiên thần. Vuicũng cười. Buồn cũng cười. Đau cũng cười. Hạnh phúc cũng cười. Thiênthần hay giấu cảm xúc của mình qua nụ cười, cái nụ cười đôi khi rỗngtuếch, gượng gạo.
_ Mấy hôm trước, à, là cái hôm tôi bị ám sát đấy, hình như là... Cậu đãgặp Dragon, phải không nào? - Minh nói, tiếng nói nhỏ hơn, như đang xétnét. - Sao vậy? Hai người có gì phải gặp nhau? Hay đang giấu tôi điềugì?
Màu mắt xanh dương chợt lắng lại, mang phần sắc sảo, khôn khéo lãng tránh.
_ Tôi chỉ rạch ròi gianh giới với cậu ấy. Cậu nghĩ tôi còn đề tài gì để nói với Red đây? Hờ hờ, cậu thật đa nghi.
Áo blazer xám nhếch môi khinh khỉnh.
_ Tôi chẳng muốn mình trở thành bù nhìn.
_ Tùy, không tin thì thôi, làm gì được nhau? - Di nháy mắt, đánh đố.
Cậu cầm viết, liếng thoắng viết trên giấy note, xong lại dúi lại cho Minh.
_ Gửi Ella đem những loại thuốc này cho cậu. Thuốc ở đây không thấm tháp gì với cậu cả. Thuốc kháng sinh vô tác dụng với cậu rồi. Này, phải tựbiết lo cho mình chứ. Cậu xem, quá lạm dụng thuốc an thần khiến cậu suynhược trầm trọng rồi này. Nội tạng của cậu...ôi trời, hết date thật rồi! Hệ tiêu hoá, hệ thần kinh, cả hệ tuần hoàn cũng đã suy kiệt vì cáchngược đãi cơ thể của cậu. Hết thuốc chữa!
Minh đón lấy mẫu giấy, ậm ừ:
_ Đừng "tâu" với Alex hộ tôi. Anh ấy biết sức khoẻ của tôi hiện giờ thì sẽ càu nhàu suốt cho xem!
Người bạn cau mày, tự nhiên tức đến phải quát lên:
_ Lại nữa! Cậu có biết cơ thể của cậu giống y như một chiếc lá vàng trên cây, một cơn gió cũng đủ khiến nó rời khỏi cành không? Thật là!
_ Chết đơn giản thế sao? - Mái tóc nâu hạt dẻ bóng lên từng sợi dưới ánh sáng, cậu cười đắng chát - Nếu cứ sống như thế này mà chết được thì dễthôi!
Khánh Di lại đan tay vào nhau, không nói. Cặp kính cận gọng đen che đi biểu cảm trên đôi mắt kia.
_ Này, cậu có bao giờ ước mình chưa bao giờ tồn tại trên cuộc đời nàykhông? - Minh buồn rầu, đôi mắt nâu le lói những ánh đỏ, đôi mắt cậuthật kì lạ, một màu mắt đặc trưng cậu đã thừa hưởng từ cha - người màchẳng bao giờ cậu muốn nhắc đến. Vì chưa bao giờ cậu và ông ấy có thứtình cảm phụ tử thật sự. Chưa bao giờ. Vì ông ấy là người nắm giữ quyềnlực tối cao, ông đã biến cậu, người thừa kế tương lai, trở thành một bản sao như mình: lạnh lùng, tàn nhẫn, kiêu hãnh như chúa tể muôn loài,không có quyền yêu thương, vì có quyền lực tức là không có trái tim.Tiếc là...cậu quá bất tài. Cậu không đạt được những tiêu chuẩn mà ông đã đặt ra. Giáo dục một đứa bé theo một khuôn phép hà khắc hệt một binh sĩ trong doanh trại khiến trái tim non nớt của nó chỉ thêm lì lợm, muốnphản lại điều đang ép buộc mình. Bản tính của cậu nào đâu lạnh lùng thếnày. Do cách dạy dỗ kia đã khiến một đứa bé hiếu động, hoạt bát trở nêntrầm lặng, đánh rơi nụ cười tại một góc nhỏ trong ký ức. Thằng bé giấuđi nụ cười hồn nhiên thăm thẳm trong tim, nó cất giữ cẩn trọng như châubáu. Vì nó biết, trưng bày nụ cười tinh khiết đó ra tức là nó đã để lộkhuôn mặt thật sự của mình, khuôn mặt mà nó đã cố giấu kín sau lớp mặtnạ da người vô cảm, trơ trơ như gỗ đá.
Đôi khi nó muốn nổi loạn vì đã kiềm chế hết sức, một đứa con trai mớilớn căng tràn sức sống. Nó muốn rã mình trong gió sương cho thoả sức. Nó thèm lao vào cơn lửa nhiệt huyết của tuổi thanh xuân. Nó thích vẫy vùng trong phong ba bão táp, đâm đầu vào những lí tưởng mà mình đã mơ mộngthêu dệt nên. Nó muốn tự chịu trách nhiệm cho những hành vi nông nổi của cái tuổi ngông cuồng nhất. Nó khao khát yêu, được yêu và điên cuồngtrong những rung động chớm nở đầu đời. Trái tim nó ăm ắp nhựa sống. Nómê mẩn đeo đuổi theo những trò chơi sôi nổi, vậy mà nó chưa bao giờ được chơi thử. Nó muốn sống hết mình, gom hết nhiệt tình của nó cho đời. Nógiấu đi vẻ tươi xanh mơn mởn như một cây non đang trưởng thành sau lớpvỏ xù xì, ảm đạm. Nó nhét hết tất cả tư tưởng nổi loạn của mình và lỗđen của tâm trí, buộc chặt, ém ngạt trong một chiếc hộp chật chội luônchực chờ bùng nổ. Biết khi nào nó vỡ tung đâu?
_ Sao tự nhiên hỏi ngớ ngẩn vậy? - Hạ Khánh Di cũng choàng tay lên vai Minh, cười buồn.
_ Tự dưng thấy mình nhỏ bé quá. Cuộc sống của chúng ta như được lậptrình trước, không hề có mục đích, chẳng có động lực sống, không có ướcmơ. Chẳng khác gì một rô bô tối tân của đấng toàn năng đã tạo ra. Mộtcuộc sống mờ mịt.
Di nín lặng. Ừ, thế đó, với Minh hay cậu, cuộc sống đều như nhau, mờ đen như lạc trong một khu rừng nguyên sinh chằng chịt dây leo, không cóphương hướng, không hề mang chút ánh sáng. Một cuộc sống đã được thiếtlập trước cả khi những đứa trẻ được "đánh dấu" chào đời. Chúng như những con búp bê vô tri, vô giác, là đồ chơi của những kẻ tạo ra chúng. Cuộcsống "giả vờ giống con người".
Hạ Khánh Di lắc nhẹ đầu, hít một hơi. Khoảng cách giữa cậu và Minh giờ đây sao thấy xa vời quá.
Cậu và người bạn này đã bị ngăn cách với nhau bởi những tư tưởng vô hình ràng buộc. Cậu không muốn nói gì thêm ngoài lời căn dặn chân thành:
_ Này bạn, giúp tôi làm việc này.
_ Gì vậy?
_ Cùng Dragon, hãy bảo vệ cô gái tên Lee Sang Mi, con gái của tiến sĩ Lee Sun Wook. Được không?