Anh là thiên thần hay ác quỷ ?

Trong giấc mơ bé thơ ngọt ngào...
" We wish you a Merry Christmas...
We wish you a Merry Christmas...
We wish you a Merry Christmas and a Happy New Year.
Good tidings we bring to you and your kin.
Good tidings a Christmas anh a Happy New Year..."
Tiếng hát trong trẻo của dàn đồng ca hát mừng giáng sinh sắp đến tronglành như một thứ kem mát lạnh lan toả khắp nơi, êm ái rót vào tai tôimỗi nỗi nhớ nhung lạ kì.
Những đứa trẻ (trong đó có tôi) đang ráo riết tập dượt lại những bài hát mừng ngày Chúa giáng trần bên cây đàn piano màu nâu mà ma xơ đang điêuluyện lướt tay trên phím đàn. Lũ trẻ hát líu lo, giọng trong như nướcsuối, dáng vóc bé xinh nghiêng trái, nghiêng phải theo nhịp 3/4 chầmchậm.
Giáng sinh sắp đến. Thành phố Hồ Chí Minh vẫn màu không khí nắng mưa bất chợt. Tuy vậy, dù giáng sinh không giá lạnh, không tuyết rơi nhưng vẫnnô nức cảm giác nôn nao lòng vì những shop bán phụ kiện trang trí mừnggiáng sinh đầy khắp những con phố. Ở xóm Đạo, nhà nhà đã khoe nhau cáihang đá mô phỏng nơi Chúa hạ thế, đẹp lung linh. Trên đường, treo hoađèn lấp lánh. Những dãy dây kim tuyến, quả châu, hộp quà, cái chuôngvàng lủng lẳng treo trên những cây thông ở vô số gia đình. Mùi vị củagiáng sinh nhẹ nhàng nhưng cũng đã ăn sâu trong nếp sống của người dânthành phố.
Nhà thờ đang rộn rã trang hoàng lại mừng ngày lễ lớn. Trước sân, mộthang đá hoành tráng được dựng lên từ những giàn cây tre nứa xếp cao, phủ bạt được sơn tựa màu của đá, bạc phếch. Hang đá đó, những bức tượngbằng sứ diễn tả lại hình ảnh Chúa được sinh ra trong máng cỏ, xung quanh treo đèn và dây kim tuyến lấp lánh đẹp vô cùng. Bên trong thánh đường,lũ nhóc chúng tôi đã cùng xơ treo những vật trang trí lên cây thông giảto lớn.
Chúng tôi thích thú treo những tấm thiệp chúc mừng giáng sinh và chấtđầy những hộp quà ở gốc cây. Một mùa giáng sinh an lành lại về.
Tôi mặc chiếc váy đỏ vải nỉ, cổ trắng viền trắng gần giống với áo của ông già Noel, xúng xính vui đùa cùng đám nhóc cùng tuổi.
[Giấc mơ của tôi luôn bắt đầu ngọt ngào như vậy, tôi ý thức được điềuđó, nhưng không sao khống chế nó đừng diễn ra. Tôi lại mơ thấy giấc mơnày. Sống động như chỉ mới hôm qua. Và...
Tôi biết rõ giấc mơ sẽ tiếp tục thế này...]
Những đứa trẻ trang trí xong cây thông giáng sinh, vui vẻ kéo nhau rasân vui đùa. Bọn chúng đã tập xong bài múa và bản nhạc hát mừng, rồi đến đêm 24/12, tốp trẻ con 9,10 tuổi sẽ diện váy voan trắng hay vest trắngnhã nhặn, đẹp như những thiên thần để biểu diễn. Tôi, hay bất cứ ai cũng nao nức đón chờ cái ngày đó đến, trong trái tim nhỏ bé tưng bừng chờmong với niềm ham thích vô hạn.
Tôi, đứa bé 9 tuổi đứng một mình trong giáo đường rộng lớn. Bạn của tôiđã kéo nhau ra ngoài sân chơi hết cả rồi, riêng tôi, tiêng tiếc hình ảnh cây thông đẹp đẽ gắn đèn màu nhấp nháy xinh đẹp, đôi tay bé nhỏ nângtấm bảng "Merry Chirstmas" chưa kịp treo, lúi húi máng lên cây thông màu xanh ngắt, to cao gấp đôi chiều cao của mình.
Thu hẹp trong không gian rộng lớn là âm thanh văng vẳng kì lạ. Khôngphải là tiếng đàn. Không phải là tiếng hát. Tiếng cười đùa ngoài sânkhác xa âm thanh này. Đây là tiếng khóc. Tiếng thúc thít cứ nho nhỏ nhưse sắt đeo bám không gian linh thiêng của nhà thờ.
Con bé (là tôi) ngừng tay lại trên những chiếc lá thông cứng ngắt. Tai vễnh lên nghe ngóng.
Rõ ràng là tiếng khóc. Không thể nhầm lẫn được!
Tôi kiếm tìm tiếng khóc đó. Lang thang ngó khắp xó xỉnh. Tôi tìm tronghốc tường, phía sau bản lề cửa, tìm trên bục giảng của linh mục. Khôngthấy ai...
Tôi không nghĩ là có ma, ở giữa thánh đường có Chúa dõi theo với ánhnhìn bác ái, tâm trí tôi luôn mang một ý nghĩ cao đẹp tuyệt đối. Đôichân nhỏ lại lang thang kiếm tìm. Chắc chắn là đang có ai đó còn ở trong nhà thờ, với tôi.
Cuối cùng, tôi đã tìm được tiếng khóc đó, của một cậu nhóc trạc tuổi.Cậu bé ngồi bệt dưới chân ghế, ụp mặt xuống gối khóc tức tưởi. Tôi không thấy mặt cậu, ngoài trừ bộ quần áo trắng tinh, khoác ngoài cũng là áogile trắng cùng mái tóc đen mun như than bếp đôi lúc lại run run để ngăn bật tiếng khóc phát ra lớn hơn.
[Thiên Thần luôn toát lên một khí chất tinh sạch kì lạ, hình ảnh cậu coro mình trốn ở một xó nhỏ dưới chân ghế hẹp luôn mang cho tôi nỗi ám ảnh lạ lẫm. Nó làm tim tôi chùn lại, khắc khoải, đau đáu nhìn mãi. Vì đó là lần duy nhất tôi thấy cậu khóc, khóc trong căm tức và thù hận.]

Tôi sững người, mở to mắt tò mò. Đây không phải là bạn cùng tập hát vớitôi, là một đứa bé đến từ bên ngoài, nó đau gì mà khóc ghê thế, nó khócnhư muốn dùng tiếng khóc nỉ non đó bóp chết người đã chọc nó khóc.
Tôi đứng nhìn trong câm lặng, rồi khẽ khàng quỳ đến bên nó, đứa trẻ đang khóc. Chúng tôi bị ngăn bởi cái chân ghế nối liền với bàn, còn mới màunâu đen, thơm hăng hắc mùi dầu bóng, bàn ghế trong tu viện mới được thay mới.
Chân váy đỏ tươi bết dưới nền gạch trắng. Tôi không dám lên tiếng hỏi,ngón tay nhỏ e dè run run chạm đến bờ vai run rẫy kia, đẩy nhẹ.
Nó ngẩng mặt lên hoảng sợ, mặt đầm đìa nước mắt, nhìn tôi với cái nhìn xa lạ rồi rúc sâu dưới chân bàn.
Cậu bé chùi nhanh nước mắt tèm nhem trên mặt, chắc nó sợ người ta thấynó khóc. Mà ngại nhất là một đứa con gái đang nhìn nó, con trai ai đờilại để một đứa con gái bắt gặp mình khóc kia chứ.
Tôi vẫn trân mắt nhìn, sau cái nhìn xa lạ của tôi nối tiếp là ánh mắt ngỡ ngàng.
Thằng nhóc xinh quá! Nó có đôi mắt tròn xoe, màu xanh đậm như bề trêncủa mặt lá, đôi môi màu cam nhạt vì khóc mà sưng phồng, cái mũi nó khịtkhịt như một chú thỏ con, da trắng trẻo và cái má phúng phính hồng hồng. Chưa bao giờ tôi lại nhìn một đứa con trai lâu như thế.
[Đôi khi nhớ lại thấy bản thân đã bị Thiên Thần thôi miên ngay từ khihai đôi mắt chạm vào nhau, có lẽ tôi thích cậu ngay từ cái nhìn đầutiên.]
Cậu nhìn lại, cũng trân trân, sau rồi lại lườm tôi, hậm hực:
_ Nhìn cái quái gì vậy? Lần đầu tiên gặp người ta khóc à?
Thằng bé phát âm bằng giọng tiếng Việt lơ lớ làm tôi buồn cười, bụm miệng.
Nó lại liếc tôi, mặt đỏ gay.
Con nhóc nhỏ nín cười, xua tay búa xua, xin lỗi rối rít.
_ Xin lỗi, xin lỗi! Không phải mình cười do bạn khóc đâu! Tại...bạn nói ngọng nghịu quá! Xin lỗi mà!
Nhóc nhìn lại tôi, thôi lườm, nước mắt đã khô, đôi mắt nó vẫn chằng chịt tơ máu, nó nhích xích ra, bớt đề phòng.
_ Tôi không biết tiếng Việt. - Cậu vẫn nói bằng cái tiếng đơn đớt buồncười, rồi xụ mặt, tôi thấy trên mi nó nhiễu một hạt sương. Sau mép taicậu nhóc, tôi thấy có một vết thương đã kéo da non, trên cánh tay ấycũng có. Vết thương đó vằn vện như vết bỏng, đỏ hỏn.
Tôi mím môi, vừa nói vừa dè:
_ Sao bạn khóc vậy?
Nó gắt ngay:
_ Kệ tôi!
Thái độ dỗi hờn, ngoay ngoắt đó đủ hiểu cậu là đứa trẻ đã quen đượcnuông chiều, như là một ông nhỏ, cái tính kiêu căng, hách dịch do quáđược chiều chuộng mà ra.
_ Không nói cũng không sao! Mà nè, ra ngoài đi, trong đó lát nữa sẽ bị muỗi chích đó!

Cậu nhóc cũng tỏ ra nghe lời, cẩn thận chui ra, ngồi thẳng trên ghế. Thật ra nhìn là biết nhóc này cao hơn tôi rất nhiều.
Tôi cười, bắt chước giống nụ cười hiền của ma xơ, mắt chan chứa quan tâm.
_ Merry Chrirstmas!
Nó gật gật đầu, buồn rười rượi.
_ Ừm, thanks.
Tôi thích thú cười, hình như cậu bạn đâu khó gần lắm đâu.
_ Bạn tên gì vậy? - Tôi làm quen.
Cậu gãi đầu, bập bẹ:
_ Là... Th...i...ê...n...
_ Thiên?
_ Ừm, Thiên... Thiên... - Vẫn gãi đầu và ậm ừ.
_ Thiên gì?
_ Quên mất tiu rồi! - Cái giọng líu ríu, lanh lảnh.
Tôi cười khóc lẫn lộn:
_ Trời đất! Tên mình cũng quên là sao?
_ Tôi không thường dùng tên Việt Nam. Tôi nhớ nó có chữ Thiên. Nhưng không nhớ đủ!
Tôi cười:
_ Thiên Thần hả?
Con mắt xanh lục chớp chớp:
_ Đâu? Thiên thần đâu?
Tôi chỉ thẳng về cậu, tinh ranh.

_ Nè. Bạn không nhớ được tên mình, thôi cứ gọi bạn là Thiên Thần cho dễ nhớ!
Và cậu nhìn tôi, chẳng nói gì, như gián tiếp đồng ý.
[Mãi đến sau này, Thần mới bảo tôi: "Cái tên bạn đặt cho mình hay lắm!Mình thích nó, vì mẹ cũng hay gọi yêu mình là Thiên Thần. Kẹo Bông làmmình nhớ tới mẹ!"]
Tôi chẳng hỏi han gì nữa. Lúc đó, đứa bé gái mặc váy đỏ chỉ muốn làm sao cho cậu bạn nhỏ bớt buồn. Không hiểu sao tôi lại bám lấy Thần như thế.
Tự nhiên, Thiên Thần nhìn tôi, khóc oà:
_ Hức hức, mẹ bỏ mình rồi! Mẹ không thương mình nữa! Mẹ ghét mình rồi! Hu hu, mẹ ơi, đừng bỏ rơi con mà! Hức! Hức!
Ôi trời, thì ra cậu bé trước mặt tôi là cô nhi. Chắc cậu vừa được tuviện nhận nuôi. Thì ra thế, Thiên Thần bị bỏ rơi. Thiên Thần đáng thương và nhỏ bé, đứa bé vừa bị một kẻ nhẫn tâm chối bỏ sự tồn tại. Cậu đángthương quá!
Khó khăn lắm tôi mới dỗ dành cậu thôi khóc được. Chắc mất gần nửa tiếng. Cậu khóc mãi, như mạch nước ngầm ồ ạt chảy ra trong hốc mắt.
Đến khi đuối lả, gương mặt bé xinh kia không còn khóc nữa, giương mắt nhìn lấm lét, rồi ụp mặt trên bàn.
Khát khô cổ với cậu nhóc này thật đấy!
Sau đó, tôi tới nơi đặt đàn piano, ở trên nắp đàn đang đặt cái ba lô của tôi ở đó. Tôi đem cho Thần chai nước và một cây kẹo bông.
Thiên Thần trông ngây ngô thật. Cậu giống như một đứa bé 6,7 tuổi hơn.Đôi mắt ấy luôn nhìn tôi dè dặt, có phần kính nể như đứa em đứng trướcmặt bà chị.
_ Tặng bạn nè! - Tôi cười, đưa cây kẹo tặng cho Thiên Thần. - Bạn đừng buồn nữa nha!
Thần nhìn tôi, cánh môi cam mọng vừa nhấm nháp nước ẩm ướt, hỏi:
_ Gì vậy?
_ Kẹo bông đó!
_ Kẹo?
_ Ừm, ăn kẹo này xong thì Thiên Thần sẽ hết buồn ngay thôi. - Tôi vỗ ngực, đinh ninh.
Đứa bé mặc gile trắng đón lấy cây kẹo. Thiên Thần rất ngoan và nghe lời, đứa trẻ thừa hưởng nền giáo dục rất khuôn phép.
Thần theo hướng dẫn của tôi, nhóp nhép ăn cây kẹo thần kì khiến người ta hết buồn.
_ Ngọt quá! Y như đường vậy! - Cậu bạn reo lên, mắt sáng ngời.
_ Nó làm từ đường mà.
_ Cảm ơn bạn, Kẹo Bông.
_ Bạn gọi mình là Kẹo Bông sao? - Tôi hỏi.
Đứa bé cười, lần đầu tiên thấy cơ mặt đẹp đẽ đó cười, thanh minh như ánh dương.
_ Vì bạn ngọt ngào giống như Kẹo Bông vậy ý. - Rồi chìa tay ra. - Tụi mình làm bạn nha, cảm ơn Kẹo Bông vì đã an ủi mình!

Tôi cười giòn tan, bắt tay với bạn mới.
_ Chào bạn, Thiên Thần.
[Chỉ là một cái bắt tay ngây ngốc đã đen cậu đến bên tôi. Và một cáingoéo tay duy nhất đẩy Thần ra xa tôi. Chỉ là chạm lấy tay nhau.
Thế đấy, giấc mơ của tôi rành mạch, trôi chảy như thác đổ. Cậu gặp tôinhẹ nhàng như tuyết điểm xuyến trên cây thông trong tưởng tượng. Thần đã ngấm ngầm nhốt chặt tôi trong giấc mơ thần tiên...
Rồi lặng thầm phá nát tất cả...]
Vậy là tôi quen với Thần, những ngày sau đó trở đi luôn là thế giới màuhồng ngọt mịn của tôi, bên tôi có Thiên Thần. Và cậu bạn cứ bồi đắpnhững kỉ niệm đầy ắp trong tâm khảm tôi.
...
_ Thần ơi, tại sao mùa đông mà chẳng có tuyết rơi?
_ Ngốc quá! Việt Nam là nước nhiệt đới, làm sao có tuyết được chứ?
_ Mình muốn thấy tuyết cơ.
_ Kẹo Bông nhắm mắt lại đi, rồi tuyết sẽ rơi!
_ Wow! Tuyết kìa! Đẹp quá! Tuyết khắp mọi nơi, mà không lạnh tí nào.
_ Hì hì, lấy hoa Bồ công anh giả tuyết, Kẹo Bông thích không nào?
_ Thích! Thích lắm!
_ Hì hì.
_ Thiên Thần ơi, cậu hứa sẽ mãi là bạn của Kẹo Bông nhé!
_ Tất nhiên mà!
_ Hứa nha! Không được nói dối đó!
_ Thiên thần không biết nói dối! Mình ngoéo tay nào!
_ Hi hi hi...
_ Ha ha ha...
_ Hi hi.
_ Ha ha.
...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận