Rồi vẫn thế, giấc mơ lại bị ánh sáng chói mắt rọi thẳng, loé nhoè mọithứ. Trên cánh đồng bồ công anh, Thiên Thần lại tan ra theo từng cánhhoa thanh nhã, bay vút vào không trung.
Và tôi lại mất cậu.
Giấc mơ ngọt ngào bị xẻ cắt bởi sự tan biến đột ngột của ai kia. Bỏ lạitôi với nỗi hoang mang, lạc lõng vô bờ. Giấc mơ thênh thang, trắng toát.
Khó thở, lồng ngực căng tức. Tôi muốn thoát khỏi cơn mơ này, như bao nhiêu lần đã cố gắng tẩu thoát. Thế mà vẫn vô phương.
Thiên Thần tan biến, bỏ rơi tôi xây xẩm, lạc loài.
Vô định như Bồ công anh.
[Đừng ám ảnh trong những giấc mơ của tôi. Hỡi Thiên Thần, sao cậu tanbiến? Sao cậu bỏ mặc tôi trong lỗ hoắm của ký ức? Cậu đâu rồi? Kéo tôira cơn ác mộng này đi. Xin cậu!...]
Tôi vẫn chìm trong cơn mụ mị, yếu ớt, vô vọng. Thiên Thần đã biết rồi. Mọi thứ lại vô cùng đáng sợ!
Cho tôi ra khỏi giấc mơ này đi! Xin hãy giúp tôi!
***
Tôi chờn vờn như muốn chết ngạt trong cơn ác mộng kia. Mồ hôi ra ướt áo. Tim thấp thỏm. Hãy có ai đó lay tôi dậy giúp! Mẹ ơi, vui lòng phi mộtcước đá con bay xuống giường dùm đi! Đi mà mẹ!
Tôi chập chờn. Chập chờn.
Bỗng nhiên, một âm thanh cực lớn như vị cứu tinh kéo tôi thoát ra giấc mơ kì dị đó.
Tiếng hét sắc lẹm như tiếng thuỷ tinh vỡ cứa vào lý trí tôi trở nên khôráp, rồi nó mãnh liệt kéo tôi chạy tốc độ thoát khỏi giấc mơ, như một kị sĩ cứu lấy một công nương yếu đuối dưới sức mạnh của rồng lửa:
_ Ááááááááááááááááááá!!!!!!!!
Tôi chới với choàng tỉnh, ba hồn bảy vía nhập về ồ ạt. Theo bản năng,tôi lờ mờ đưa mắt kiếm tìm tiếng hét như sắp cháy nhà đó, thoáng nghetim mình vẫn đập cuồng loạn. Sợ quá!
Nắng sớm lọt vào cầu mắt, tôi dụi mắt, ánh nắng đưa tôi bắt được vị trí của tiếng hét kia.
Cửa dẫn ra ban công nhà tôi bị mở toang. Chỉ thấy nhỏ em Cherry ngồi phịch dưới đất, mặt trắng chạch, run lẫy bẫy.
Nắng trátngập mắt tôi bằng một sắc vàng rực rỡ. Con người đông cứng sau một giấcngủ dài trở nên ê nhức. Tôi lếch cái thân tàn tạ từ giường hâm hấp hơiấm của người, ngẩng đầu nhìn em tôi. Tôi thấy hơi thở của mình chưa thôi dồn dập, dù cảm giác này đã quá quen thuộc, tôi đã mơ thấy giấc mơ nàykhông biết bao nhiêu lần rồi. Phải nói là đã ăn sâu tận tim óc. Thế màmồ hôi lạnh vẫn tuôn ướt cả áo.
Cherry vẫn ngồi bẹp dưới sàn, mặt con nhỏ giờ trở nên xanh lét. Nó thở hắt, tay ôm lấy tim, gần như suýt khóc.
Để nguyên hình tượng bà chị còn "say ke" trên giường, tôi lè nhè hỏi em:
_ Gì vậy má? Đang ngủ ngon à! (Sỉ diện, ngủ gặp ác mộng mà còn chảnh choẹ, hic.)
Cherry lập bập run, môi mấp mái nhìn tôi, trong nó như hồi chị em tôicùng vô "Ngôi nhà kinh dị" ở công viên giải trí. Con bé này rất nhátgan. Chỉ bị hù doạ nên nó mới phản ứng sợ hãi thế này thôi.
_ Nhìn... Nhìn kìa... Thấy ghê quá à!!! - Nó run rẫy lắp bắp nói, taychỉ ra ngoài ban công đang mở toang, nắng sáng hắt vào phòng làm gươngmặt trắng phíu, đôi khi xanh ngắt của nó chuyển qua vàng vọt.
Tôi dụi mắt, bới sơ sài mái tóc thành một của tỏi nhỏ, cúi xuống gầmgiường tìm đôi dép lê. Ối giời, con cún béo ú kia lại tha đôi dép củatôi đi đâu mất rồi.
Tôi quỳ mọp xuống sàn, ôm nhỏ em vào lòng, trấn an:
_ Nhi, vụ gì vậy? Ngoan nào, đừng sợ! Nói chị nghe nào!
Con nhỏ khóc ré lên, ụp mặt vào ngực tôi, nũng nịu. Nhìn lại nó, tóc tai cũng xù bù chả khác tôi, cái chăn trên chiếc giường tầng trên đã đượcgấp gọn. Vậy là Cherry chỉ mới thức dậy.
_ Chị hai ơi, sợ quá! Ở ngoài ban công có...có...
Cherry vừa nói, liếc nhẹ ra ngoài, xong quay phắt mặt lại như trốn tránh.
Tôi theo hướng tay nó chỉ, dỡ nhẹ người nó ra, từ từ bước ra cửa.
Năm giây sau, cả nhà tôi đón chào một âm thanh còn "mãnh liệt" hơn tiếng hét của Cherry vừa rồi:
"ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!!!!!!!!!!!!"
Tôi cũng quỵ sụp xuống sàn, mặt xanh như tàu lá, thoáng nghe tiếng đinhốc trên cả gầm xà trên đỉnh đầu kêu lên cọt kẹt, quá sức với cường độ âm thanh vượt ngưỡng cho phép như vậy. Có tiếng thùm thụp chạy lên gác của người khác, con cún Hạnh Phúc nghe tiếng tôi hét cũng đua sức chạy lên, miệng nó đang ngoạm lấy chiếc dép lê màu hồng của tôi.
Ba tôi chạy bật vào, hớt hãi, hất tung tấm rèm pha lê kêu rổn rảng, hộctốc nhìn bọn tôi. Lúc nãy chắc mọi người tưởng là chị em tôi đang giỡnnên không để ý, nhưng tiếng hét thất thanh lúc này dự báo điềm chẳnglành đã xảy ra.
Tôi như bạt hồn vía mất dạng, ngồi ngây dưới sàn. Cherry ôm mặt khóc huhu. Con chó nhỏ nhảy tòm lên chân của nó, Cherry cũng mặc.
_ Gì vậy hai đứa? - Ba tôi lo lắng nhìn hai đứa con gái cưng của mình ngồi bẹp dưới sàn, như là suýt chết ngất đi. Sợ quá!
Tôi run cứng họng, mắt nhìn ra ban công, tròng mắt chết cứng. Hình ảnh kinh dị ngoài kia làm tôi sợ muốn phát ngất!
_ Ba ơi! Hu hu hu! Sợ quá! Sợ quá à! - "Công chúa" nhà tôi khóc lên ầmĩ, bấu víu lấy cổ ba tôi mà ôm, ba vuốt vuốt tóc em nó, dỗ dành.
_ Gì vậy con yêu? Ngoan đi nào, nín nè, nói cho ba nghe! - Giọng ba vẫndịu dàng, ấm áp như vậy. Oa, tôi cũng muốn bám lấy ba mà mách chuyệnnày!
Dù sao tôi cũng là chị gái của Cherry, dù hơn em chỉ một tuổi nhưng vẫn phải làm gương. Tôi không thể nhõng nhẽo với ba được.
Cố gắng bình tĩnh lại, thu dọn chút hơi sức yếu ớt, tôi chống tay, loạng choạng đứng dậy. Giờ mới phát hiện hai bàn tay tôi lạnh ngắt.
Ba kéo tôi lại, thăm dò:
_ Apple, chuyện gì vậy con? Sao hai đứa con lại hét lên? Nói nghe đi con!
Cơ hàm tôi vẫn sái ra, mặt ngu đực.
_ Ba ơi, ở ngoài kia có...có... Thấy ghê lắm!
Tôi cũng chỉ ra ban công, run sợ. Con Hạnh Phúc liếm liếm chân tôi làm gai ốc cả người sởn cả lên.
Theo tay tôi chỉ, ba buông con bé lằng nhằng kia ra, bước ra ngoài, thái độ mạnh mẽ và hiên ngang như một cảm tử quân.
Có ba chở che, lòng tôi yên ắng lại, mặt bớt tái. Tôi rón rén đi saulưng ba, con em núp sau lưng tôi, cũng mon men theo cùng. Nhìn ba ngườinhư đang rình ăn trộm.
Nắng sớm hong bầu trời bằng thứ mật vàng như nghệ, rót chảy khắp mọinơi, áp sâu vào căn phòng bày biện như phòng của một tiểu công chúa,toàn sắc hồng ngọt ngào. Tôi ép người vào bản lề cửa dẫn ra ban công,lấy tấm màn cửa móc từ ren hồng nhạt lên che mặt. Trong những kẻ hở củasợi ren, tôi thấy thấp thoáng mờ mờ tấm lưng của ba đang đi ra cửa.
Lại có tiếng thốt hoảng sợ diễn ra, nhưng không hét lên như chị em chúng tôi.
_ Lạy Chúa! Ai đã làm chuyện này? - Âm thanh thảng thốt đó vang lên, làm hai con chuột nhắt núp sau cửa run cấy.
Tôi thò đầu ra, mò mẫm bước ra, tim thình thịch đập.
Mùi không khí tinh sạch sớm mai át vào mũi, khu vườn nhỏ ở ban công ngan ngát hương hoa. Tôi vén cái rèm tự tay làm từ những chú hạt và ngôi sao kết thành chuỗi dài. Trên đó còn treo hai "con ma" trắng toát, đầu trọc lốc, con thì cười toe toét, con thì khóc mếu máo - sản phẩm của bạnDương Vĩ An đã làm tặng tôi. "Con ma" là tiếng lóng tôi đặt cho cặp búpbê cầu nắng và cầu mưa của cậu. Trông hai con đó cứ bay đi bay lại theogió hệt như mấy con ma trùm khăn trắng hồi Halloween.
Hương Dạ Lan Hương nhu mì len vào cánh mũi, trong mùi hương đó có xâm xẩm mùi máu tanh tanh. Thứ làm tôi sợ muốn ngất nãy giờ.
Ba đi ra ngoài ban công, cái cách mạnh dạn của ba làm lòng bọn nhỏ bớt xáo động.
Cherry và tôi chớp mắt nhìn nhau, sau đó không núp nữa, đi theo ra, nhưng bước chân vẫn e dè.
Hai chậu Dạ Thảo của An "tiên sinh" tặng đã trổ bông tim tím đẹp tuyệt,chúng lúc lắc trên đỉnh đầu của tôi, lá tái vàng như báo hiệu chúng đang cần thêm nước.
Con Hạnh Phúc chợt sủa rang xối xả, như bị kích động lắm. Thấy chưa, tới chó mà còn thấy sợ đây nè.
Mùi máu xộc nặng hơn, nhếch nhác khắp dưới sàn. Dưới đó, những con búpbê ma mặt mày quỷ dị giương mắt trừng trừng nhìn tôi. Có đến chục conđến chả chơi. Máu bết trên mặt chúng, ghê rợn. Ai đã đặt chúng ở đây?
Điều đáng sợ hơn nhất là trên đỉnh đầu tôi. Một dây thừng thắt kiểu thòng lọng siếtchặt lấy cổ một con búp bê xoả tóc rũ rượi, lủng lẳng giữa hai chậu dạthảo. Con búp bê mặc váy trắng, sau lưng nó là đôi cánh trắng tinh, tócxù màu nâu cùng đôi mắt xanh dương to tròn. Khắp mặt nó ướt át máu, tuôn cả trên chiếc váy trắng. Giờ máu đã khô, bết lại thành những vệt cứng,đỏ đỏ, cam cam.
Đây là một con búp bê thiên sứ. Đôi cánh nó bị ai đó cắt rách bươm. Màđiều tôi sợ nhất chính là...nó giống hệt như...con búp bê bằng sứ mà tôi đã chôn ở hàng rào ngoài cổng nhà, nằm sâu trong một chiếc hộp kim loại xám khoá kín. Giống như khuôn đúc. Nhưng đây là búp bê nhựa. Sao nó lại ở đây? Kẻ biến thái nào đã giở trò này?
Ba tôi cầm lấy sợi dây thừng, mở nút thắt trên cổ con búp bê ra, sợi dây được móc trên xà cao thế này, tôi cá kẻ làm chuyện này cũng phải caohơn 1m8, hắn đã bắc thêm cái ghế đẩu tôi hay ngồi hóng mát để vươn tớitrần ban công.
Nhà tôi có kiến trúc gần giống như những ngôi nhà gỗ trong những truyệncổ tích của châu Âu. Cách tân bằng cách thay đổi đôi chút, phòng khách ở chính diện cổng nhà. Có một đường L để ra phía sau, chạm mặt gian bếp.
Có một trệt và một gác lửng, trên nữa là một căn phòng áp mái bị bỏ phế. Phòng ba mẹ ở dưới trệt, tầng hai là phòng của hai chị em tôi, rộngthênh thang, có một phòng riêng để phục trang và phụ kiện của Cherry, cả mấy chục con thú nhồi bông fan tặng cho nó nhét muốn chật phòng. Cănphòng áp mái cũ kĩ làm nhà kho.
Hai bên nhà tôi là nhà của hàng xóm, cả hai đều nép sát vào nhà tôi,toàn đổ 2,3 tầng. Phòng tôi ở căn gác lửng, tên đột nhập chắc rằng đãleo theo ống nước nhà kế bên rồi đu đến lang cang này, tôi thấy có dấuhiệu bị giẫm đạp trên bồn hoa. Vài đoá mười giờ đã giập nát.
Dưới sàn, máu cũng khô, tôi nghĩ khoảng thời gian đột nhập chắc là 3,4tiếng trước. Đó có thể là lúc từ 2 - 5 giờ. Tôi nhớ rất kĩ là đêm hômtrước đã thức xem kịch bản đến hơn 1 giờ sáng.
Vậy là sau khi đợi chị em tôi ngủ say, tên khốn nào đó đã lẻn lên đây, bày trò phá phách, hù doạ.
Tôi thề tìm được hắn sẽ lột xương hắn ra! Báo hại hồn vía tôi sắp đu trên dây điện hết cả rồi.
Tôi lấy tay, di di sợ sệt mấy cái con búp bê ma nằn dưới sàn về một góc. Nhìn mặt chúng nó ghê quá! Có đứa trông như con nít thật, nó nhìn tôivới màu mắt đỏ ngầu, trông ma quỷ vô cùng.
Hạnh Phúc đánh hơi ra mùi máu tanh, nó sủa còn dữ dội hơn.
Trên chậu Dạ Thảo, tôi thấy một mảnh giấy hình chữ nhật, là một lá bàitrong bộ tú lơ cơ. Là quân Jack bích, quân Jack nhỏ nhất. Tôi thấy lábài này quen quen.
Nắm lấy lá bài trên tay, tôi nhìn đầy ngờ vực, có một dòng chữ viết tay rất đẹp trên lá bài Jack: "Where are you, Angel?"
Cherry níu lấy vai tôi, cau mày.
_ Cái gì vậy hai?
_ Hổng biết nữa.
Ba tôi cầm con búp bê thiên thần trong tay, ngẫm nghĩ một lát, xong baquay qua tôi, hỏi. Hình như tôi thấy mặt ba cũng trắng chạch.
_ Apple, dạo gần đây con có cảm giác gì bất thường không?
_ Ya... Đâu có gì đâu ba!
Ba lấy lấy bài trong tay tôi, cơ mặt có chút biến đổi, đuôi mắt ba hơigiật giật. Thế rồi ba lại nhìn vào bọn tôi, cách nói mang nỗi thấp thỏmmiễn cưỡng giấu trong lớp vỏ điềm đạm hằng ngày.
_ Thôi, không có gì đâu con! Chắc là do anti-fans làm.
_ Anti-fans? - Cherry bất ngờ. - Trước giờ con làm gì có anti? Con ngoan lắm mà!
Tôi hùa theo ý ba:
_ Ừm, chắc là đúng đó. Ngoài anti-fans của em ra thì chẳng có ai đùa giỡn quá đáng vầy đâu!
_ Xì! - Nó nguýt. - Sao chị không nói là anti-fans của chị ấy!
_ Chị? Hơ hơ, chị đâu phải là sao đâu mà có anti-fans. Hà hà.
Nó cãi:
_ Trời, chị có biết bao nhiêu người GATO. Chị không biết à?
_ Chúng "Ghen ăn tức ở" với chị về cái quách gì chứ?
_ Trời ạ, suốt ngày chị cứ đi chung với hai hotboy đình đám nhất củaThanh Du, vậy còn tuyển thẳng qua Super Star. Chưa tính hiện giờ còn trở thành hot girl của cộng đồng mạng rồi. Đến em còn GATO chị đây này!
_ Nhiêu đó chưa thuyết phục để gây ra vụ hăm doạ này đâu.