Bác sĩ Tâm cười khẽ, choàng vai cậu, bước vào trong nhà.
_ Ha ha, nó giống cha của nó. Con hơn cha thì nhà có phúc mà!
_ Haizz, chả biết là phúc hay là hoạ nữa. - Di thở dài, cùng bước vào trong với người đàn ông.
***
Tên khỉ thối tha đó vào trong nhà, cái mặt tưng tửng mọi hôm lại trưngra. Vậy mà 15 phút trước thì lầm lì như chúa ôn, chúa ngục. Đừng nói làhắn chạy ra vườn nhờ ba tôi chích một phát nên đã tỉnh người ra nha. Tên này đúng là dị hợm, vắc xin cho người chả thấm tháp, phải nhờ ba tôicho liều của động vật thì hắn mới "ép phê". Bó tay không chịu nổi!
Hạ Khánh Di sấn tới mặt tôi, câu đầu tiên hắn nói là:
_ Ê, chiều nay bà đi quay phải hông? Để tui đưa bà đi!
_ Mắc mớ gì phải vậy? Tui tự có chân, có cẳng mà!
Con ranh Cherry bày đặt bồi thêm:
_ Chàng đòi chở nàng đi quay. Ôi, tình tứ dữ! Chị hai, làm vậy chị không thấy mình bất nghĩa với chị Linh à?
Tôi liếc bén ngót:
_ Im coi! Con nít con noi nhiều chuyện!
Nhỏ em tôi nguýt hơi dài, cười khoái trá rồi cắp cái giỏ xách, chào batôi và Di rồi đi tuốt. Nó đi chụp hình rồi. Con nhỏ này lễ phép nhỉ? Chị nó ngồi chần dần một đống thế này mà chẳng thèm chào một tiếng. Gừhh,hết biết!
_ Để tui đưa bà đi. Thấy bà đi một mình tui chả yên tâm tí nào!
_ Vô duyên nữa. - Tôi bĩa môi. - Làm gì mà hổng yên tâm?
_ Bà coi đó! Để bà tự tung tự tác, hổng bị đâm xe cũng gây chuyện. Bàkhoái đến đồn uống nước trà lắm à? - Di dùng cái lí sự cùn để giảng chotôi nghe. Hờ hờ, lấy quyền gì mà nói thế hả?
Tôi ngúng ngẩy:
_ Hứ, chẹt xe có hai lần à. Tới phường thì chỉ để lấy lời khai vì tuibắt được cướp thôi mà! Tui được mấy cái bằng "Công dân gương mẫu" rồinha! Bóp méo sự thật vừa thôi!
Bất ngờ, sao ba tôi là bênh chằm chằm cái con khỉ vàng chết tiệt kia cơ chứ?
_ Di nói đúng đó con. - Ba gật gù. - Hai lần chẹt xe của con: lần đầu va với Limouse thế nào mà nguyên đầu xe đạp nát bét, phải sửa cả nửa tháng mới khôi phục hiện trạng; lần hai con bị xe tông đến nứt xương đầu gốimà chưa tởn ra à? - Ba ơi, sao ba lôi chuyện cũ ra bôi bác con vậy?Thương con gái ba đây nè!
_ Ba này! Đó là tai nạn bất đắc dĩ thôi mà! - Tôi lè nhè.
Ba kiên quyết, khoanh tay như thẩm phán:
_ Không nói nhiều, từ nay để ba hoặc Di đưa con đi quay. Không được cãi!!!
Gì vậy chứ? Hai người này nhân lúc "phái đẹp" trong nhà này còn có mìnhtôi nên thừa cơ ăn hiếp à? Xài luật rừng vừa thôi chớ! Vô lí quá đáng!
_ Ba à! - Tôi phản kháng.
_ Không nói nữa. Vậy đi! - Ba thủng thẳng uống trà, mặt nghênh lên,khoái chí nheo mắt với tên khỉ ôn dịch kia, chả thèm nghe tôi nói nữa.
_ Nghe chưa? - Di hếch mũi đắc ý. - Từ nay bắt đầu thi hành quyết định trên. Hà hà.
Tôi ức chết. Cục tức nghẹn ứ ở cổ. Cãi không lại cái thái độ ngang như cua của ba và Di, đành ngậm tăm như hến.
Bóc lột quyền tự do đi lại của người khác, xã hội này có công bằng sao?Ngày tháng sau này của tôi sẽ còn là gì? Hu hu, tức chết mất!
Nói ngay từ đầu mà, hôm nay là một ngày "khốn nạ.n"!!! *Tôi đang điênđấy! Cho tôi chử.i cho hả đi! Muốn nhào vô cắn người quá đi!*
Hậm hực. Bất mãn cực độ. Tôi đâu phải là nhân dân của nước thuộc địa đâu. Nhưng chắc rằng tên Di ôn thần đó chính là đời sau của Hitler. Hừ, chả nhẽ giờ tôi phải thuốc Kali Cyanua cho hắn die ư? Muốn giết con khỉ vàng đó lắm rồi đây!
Còn ba, ba ơi ba làm con đau lòng thật đó. Sao ba lại rẻ rúng con, bênhvực con khỉ xấu xa đó cơ chứ? Con gái xinh đẹp, nết na của ba có tộitình chi? Hu hu, từ nay khỏi mong được "cúp cua" đi chơi. Đời sẽ đenthui như màu của chai Pepsi, oa, không thích vậy đâu!
Hừ, chả ra làm sao cả. Dạo này tôi đi đứng thế nào ấy, nhớ lần bị nguyên chiếc Limoushine tông vào xe thực ra là tôi đã tởn tới già, lông tơdựng đứng cả lên. Sợ lắm đấy, nếu tông thẳng vào nó thì tên khỉ Di đãtốn cái làn hoa ghi dòng chữ "Thành kính phân ưu" cùng 200k chấp điếurồi. Đầu xe đạp của tôi tơi tả như vừa bị ngũ mã phanh thây. Dè xe mópthành hình "bán nguyệt", căm xe gãy tá lả, bàn đạp "đôi ngã chia ly",chuông "ly hôn" khỏi xe, rổ "hấp hối" không kịp viết di chúc. Câu đầutiên khi tôi vác nó tới tiệm sửa xe mà bác sửa xe đã nói là: "Hừm, vácve chai đến đây làm chi con? Ở đây bác sửa xe chứ đâu có thu mua phếliệu!". Đau khổ chưa?
Chưa hết, thật ra thẳng thừng không thèm giấu giếm làm chi nữa. Tiền sửa xe ngốn mất 720 ngàn. Mà cái tên thiên lôi ngồi Limo đưa có 620 ngàn.Tính ra là tôi lỗ 100 ngàn hả? Biết vậy bắt hắn đền luôn nguyên chiếc xe mới cho rồi. Ngu dễ sợ!
Bất chợt nhớ về tên con trai tóc nâu đã rủa tôi là cọp cái, cái tên cóđôi mắt hổ phách như Edwart Cullen và làn môi màu hoa đào như anh Lạc Hi (Bong bóng mùa hè - Minh Hiểu Khê). Tên con traichả-có-chút-phong-cách-của-đấng-mài-râu đó, người mà tôi thề sẽ ôm hậntới già. Nhưng giờ ngẫm lại cũng thấy mình hơi quá đáng. Tính tôi nóngnảy, trịch thượng, đụng vào cái là nhảy lên đong đỏng, vốn chuyện khônglớn lao lắm mà tôi cũng ôm hận cả đời cũng không đáng. Người đời có dạy"Chín bỏ làm mười", thôi, cứ coi như tai nạn không đáng có đi. Dù saohắn cũng xin lỗi và đền bù thiệt hại cho tôi (đúng hơn là bị ép buộc).Nhưng cái tính kiêu ngạo của hắn quả thật quá đáng ghét, lần đó tiếc làtôi chưa kịp cào mấy phát vào chiếc Limo láng coáng đó báo hận đã phảico giò chạy tuốt. Hơi đáng tiếc một chút. Kệ, quên đi! *vuốt mặt bỏqua*.
Ờ, Apple ơi là Apple, số mày cũng hên thật. Đi ra đường xui xẻo thế nàocũng vớ được toàn mỹ nam, không phân biệt họ đóng vai chính hay phảndiện, nói chung đều dính dán tới tôi tuốt luốt. Ngày ngày cặp kè ăn muối mè với hai ông bạn Di và An, tôi cá là 100% số con gái ở trường ThanhDu thì đã có 70% đã muốn xé xác, bóp cổ tôi chết vì tôi cứ lảng vảng bên hai hoàng tử của họ. 20% sẽ chống cằm hả hê nhìn tôi bị phanh thây.8.5% còn lại sẽ về nhà ôm gối khóc tương tư, tự kỉ đến sụt cân và 1% nhỏ nhỏ cuối cùng sẽ là mấy đứa thương hại đốt vàng mã và mật niệm cho sốphận hồng nhan truân chuyên của tôi. 0.5% sẽ lắc đầu thở dài với con mắt bàng quan hay sẽ ngâm "Độc Tiểu Mai kí" để tự ai oán cho thân mình. Ôi, trung kiên liệt nữ như tôi sau khi vác thân mạng này qua Super Star sẽcòn là gì? Bọn con gái cọp beo bên đó sẽ làm mắm tôi vì tội léng phéngchơi với hotboy mất.
Tốt nhất là tôi tập tránh xa con khỉ chết tiệt Hạ Khánh Di đó. Yêu ma quỷ quái, không nên tới gần!
Ý, lạc đề rồi. Nãy giờ tôi chỉ đang mượn khả năng "quyến rũ" mỹ nam củabản thân để dắt vào chuyện gặp Chí Linh thôi mà. Nhắc tới anh, đã mấyngày qua không có tin tức. Anh giống như một cơn gió hạ miên man, ùađến, mang theo dư vị ấm áp, oi ả, chút hanh hao tràn tới. Rồi anh bayvút đi, nhanh như khi tới. Tôi chỉ là một đứa nằm trong thế bị động,hoàn toàn chẳng tìm được tung tích của vệt gió bí ẩn đó.
Xung quanh tôi, Thiên Thần trong sáng, ngọt ngào luôn tự do như một đoábồng công anh nhỏ; Dương Vĩ An lạnh lùng, trầm tĩnh như tùng bách; HạKhánh Di sôi nổi, lanh chanh y như một chú két lắm lời; Nguyễn Chí Linhdịu dàng, ấm áp là cơn gió nồng đượm; gộp luôn cái tên đã tông phải tôikiêu căng, hách dịch hệt như một tảng băng Nam Cực. Họ đều khiến cuộcsống tôi thêm màu mè, nhưng không diêm dúa. Như một điệu nhạc mang cungbật khác nhau, len lén thâm nhập vào cuộc sống của tôi, thần kì và dạtdào xúc cảm.
* cười kinh hãi* Mèn ơi! Sao nãy giờ lo nghĩ về trai không vậy? Lạc đềtrầm trọng! Hình như tôi đang than khóc cho quản đời sắp bị "cầm tù" của mình kia mà?
Nếu có Di và ba đưa đón, ắt rằng tôi sẽ chẳng trốn ra Vô Định đọc chùasách được. Chẳng thể ghé Hello Friends với Dolly, khỏi ghé qua DiamondPlaza với Kì Thư. Hu hu, sao mà bất công thế chứ? Muốn đưa đón thì đưađón con nhóc Cherry kia kìa. Bộ nhìn tôi không nên nết đến vậy sao?
Toàn là ba cái chuyện vặt vảnh, thế mà cũng bị ba đưa lên làm dẫn chứnggiáo huấn tôi. Vụ tông xe thì...cùng lắm là "Nhất hoá tam", dù sao tôicũng bị tông trúng hai lần rồi. Thêm lần nữa thì cả đời này sẽ không còn bị (được) xe "hun" nữa đâu! Tôi chắc thế luôn!
Buồn bực ôm cuốn kịch bản học thoại. Chữ nhí nhảnh nhảy tưng tưng trướcmặt như trêu ngươi. Tôi oán. Nhìn chằm tới con khỉ đột đầu vàng mắt xanh kia như kẻ thù truyền kiếp. Hắn đang tung tăng bắt ve rận cho con cúnmập ù của tôi. Mới huyên hoang mấy bữa là chó nhà tôi sạch sẽ nhất hànhtinh, thế mà giờ vạch người nó ra đã thấy bọ chét lượn như trẩy hội.Phải chăng đây là kết quả của mấy hôm tôi đã bỏ bê nó để đi đóng film?Hic, bé yêu của chị! Uỷ khuất cho em quá rồi!
_ Haizz... Phải công nhận là Di công tử ta đây có một sức quyến rũ kìlạ. Ngay cả khi ngồi chồm hổm bắt rận cho chó cũng khiến con người tathèm thuồng đến chảy nước miếng nữa. Hờ hờ! - Lão già Di chết tiệt đónhìn tôi, cười khoái trá.
Tôi lườm hắn một cái bén ngót. Hận không thể phang nguyên cuốn kịch bản trên tay vô cái bản mặt tí tởn kia.
_ Xuỳ! Tui chỉ đang thương hại ông thôi. Nhìn đi, mặt ông dễ ghét hơn cún yêu của tui nhiều!
Khánh Di chợt dẫu môi, má hồng hồng. Cái đôi mắt xanh lóng lánh đẹp nhưhai viên cu li sáng dưới gọng kính đen tri thức. Thật ra, Di trông rấtđáng yêu. Mỗi khi cười sẽ lộ ra cái răng khểnh rất duyên, cả hàm răngtrắng sáng. Cơ mặt nhếch lên thành những nếp cười tươi tắn. Cả cái đồngtiền lúm trên má Di cũng duyên lắm. Khánh Di hay cười, cười rất tươi,khi sáng lạn, khi cực kì nham nhỡ. Nhưng thực ra tôi rất thích nghe cáigiọng lanh chanh hay đá đểu tôi, cái nụ cười đẹp như nắng ở Athens, cảánh mắt tuy sáng nhưng sâu thẳm như giấu rất nhiều thứ trong đó. Nói tôi mà không nhìn Di kĩ thì đúng là đang dối. Nhưng không có chuyện nhìncậu tới si mê được đâu!
Hình như tôi xem cậu là một chú em nhiều chuyện. Di rõ là sinh sau tôimột tháng mà. Thế mà tên đó lúc nào cũng choai choai lên như muốn làm"ông lội" người ta không hà!
_ Hic, mặt tui bà đi so với cún! Xúc phạm! Bay đâu! Trãm lập quyết! - Di nhại lại giọng của mấy ông hoàng đế trong phim Tàu, cười hi hả. Nghetôi nói vậy mà thật là Di đâu có giận.