Tôi cong môi, kênh mặt. Mọi hậm hực nhét dưới lớp da mặt trắng hồng củamình. Cục tức vẫn nằm ở cổ. "Một câu nhịn, chín câu lành" mà! Thôi đi,nhỡ hắn bép xép tội gì của tôi tới tai ba thì khổ. Im lặng là an toàn!
Di trời đánh "hầu hạ" cún đã xong, thong dong lượn qua mặt tôi đi rửatay. Hồi, tên đó lên, tự nhiên như ở nhà hắn, kéo ghế phóng lên máy tính của tôi.
_ Ê bà, nick đang đăng nhập tên Thiên-thần-mất-dép-1503 này là của ai vậy?
Tôi đang học, không thèm ngẩng mặt, đáp cụt lũn.
_ Cherry.
_ Ờ, tui out nó nhá! Mượn nick bà xíu!
_ ... - Vẫn áp dụng chủ trương im lặng là an toàn.
Di lại hú:
_ Apple, sao đổi pass vậy? Đưa pass lại coi.
_ Chi vậy? - Tôi gắt.
_ Del nick Messenger of Darkness.
_ Why?
_ Nó điên lắm! Đừng chat với nó!
_ Ừm. - Tiết kiệm hơi sức để chiều đi quay.
Con khỉ đó lại hú:
_ Pass đâu?
_ Biết chết liền!
_ Trời! Mật khẩu của bà mà bà không biết là sao?
_ Tui nói mật khẩu là "Bietchetlien" mà! - Tôi phát bực, nhẫn nại, giọng hơi gằn.
Tôi nghe có giọng thở dài ngán ngẩm rồi im lìm.
Hừ, quên mất, hôm qua tôi vừa chat với mụ Dolly, tám từa lưa, tám xuyênlục địa, tới vụ trai đẹp cũng không tha nữa. Thôi chết, lỡ khỉ đầu vàngnhấn F3 để đọc lịch sử chat là xong, tôi nói xấu hắn nhừ tử tương. Di mà biết là giết tôi mất!
Nhanh chóng sáp lại phía sau đứa con trai kia, biểu tình của hắn trở nên thật lạ lẫm. Lại là đôi mắt sắc như dao, vòng môi nằm ngang, không cười cũng không mếu, chỉ như ẩn đi những cái nhếch môi rất ẩn, lạnh lẽo.
Một khí chất trầm lặng và bức người toát ra sau lớp mặt nạ thân thiệncủa Di. Đã mấy lần tôi để ý, đôi khi vô tình nhìn thấy, nụ cười rụcmuỗng ấy nở ra trên gương mặt cậu bạn, rất khẽ như tôi đang bị hoa mắt.Nhưng giờ, sắc mặt đó biểu cảm lộ liễu trước mặt tôi, trông như tôi đang thấy Di đóng vai phản diện trên sân khấu.
Bản năng khiến tôi đi thụt lùi chân lại, mang chút sợ sệt.
Di ngồi trước màn hình vi tính, tựa lưng vào ghế, gương mặt lạnh đi,ngón tay cứ tuần tự nhấp nhứ chuột mở rồi lại tắt một bản tin offline.Tôi nhìn. Tôi đã add cái nick tên Angel Hunters tự bao giờ?
"[2/6/ 20xx 9:24] Angel Hunters: Tội ác của quỷ dữ sẽ là một vết nhơ hoen úa trong quá khứ. Chúng tạo nênmột vẻ đẹp lạ lẫm. Một vẻ đẹp mang sức hút kì lạ, mê hoặc tất cả mọithứ. Thứ đó lại trở thành một món mồi ngon cho những kẻ đi săn:Angels-có thể là bạn. Cẩn thận nếu bạn trở thành con mồi của tôi!
Angel Hunters."
Tôi đọc. Hiểu được gì là chết nhăn răng tại chỗ. Hô hô, nhìn như bốHunters này là họ hàng của cái tên Dark...dark gì đó. Sao cái lũ này cứthích nói chuyện về thiên thần thôi ý nhỉ? Hay đây đang trở thành một xu hướng?
Trở lại với Di, gương mặt lai Tây đẹp đẽ đó vẫn sắc lại, tôi thấy Di như già hơn tôi cả chục tuổi. Tôi sợ ánh mắt lạnh lùng đó, rục rã như muônngàn con mối đang làm ổ trên đó. Xám đặc.
_ Di... - Tôi gọi, ậm ừ. - Bị gì nữa vậy?
Hic, đừng nói là vắc xin của ba tôi đã hết tác dụng, máu điên của hắn lại trào ngược lên rồi nha!
_ ... - Di không nói, chỉ có tiếng hừ rất khẽ và cái nhếch miệng bí ẩn.
[ Bắt đầu hành động rồi sao? Nhanh tay đấy! Hi vọng cậu sẽ nhanh hơn tên khốn BJ.]
Tôi ghé mặt gần Hạ Khánh Di, cự li gần khiến tôi mới nhìn rõ được mặtcậu. Có một mảng da sậm màu hơn màu da mặt cậu, ở gần khoé miệng, có lẽlà ụ máu bầm đang tan dần, và còn có chút mài vết thương màu nâu sậm,như nốt ruồi bám trên mép. Dấu tích đó phải chăng là bị ai đó đấm vàomặt?
Mắt tôi lướt về cổ của Di, có một lằn hằn trên da, hon hỏn, hồng hồng, y như một lớp da non vừa kéo qua. Lằn hằn này giống như bị một vật sắcbén tựa như mũi dao hoặc lưỡi lam rạch qua.
Mắt tôi đứng hình. Mang một nỗi sợ vô hình kì lạ. Tôi phát hiện dườngnhư Hạ Khánh Di có gì đó không ổn. Hành tung của cậu ấy rất kì quái. Cảtính tình cũng kì quặc, khi vui vẻ , hoạt bát, khi lạnh lùng, cười nhưcó như không tính toán gì đó. Nói chung rất là kì lạ. Sao giờ tôi thấyDi thật xa lạ. Xa lạ như một con người khác.
Chúng tôi không nói với nhau điều gì. Di vẫn ngồi như vậy, tôi đứng kếbên. Im lặng. Cho đến khi có tiếng mẹ phá vỡ sự im lặng quỷ quái đó. Như một vị cứu tinh. Di tắt máy, đi một hơi ra vườn phụ ba tôi trồng mộtchậu tử đinh hương. Mắt cậu đảo qua tôi, lạnh thấu. Run cấy lên thật.Nhưng... Sau cái ánh mắt kết tinh từ băng tuyết đó đến muộn một thái độnham nhỡ như thường lệ:
_ Hì hì, bà bị gì vậy? Ấm đầu à? - Tay rờ trên trán tôi. - Ổn mà! Đừngnhìn trai đẹp chằm chằm như vậy, không tui nói bà mê tui là khỏi bàochữa đó nghen! - Nói xong đi thẳng ra vườn.
Tôi đứng đó. Lơ mơ. Chúa ạ! Chả lẽ Di bị đa nhân cách?
***
Hôm nay nhà tôi không ăn sáng. Đợi tới 10 giờ rưỡi là ăn trưa luôn. Dikhỉ già bị mẹ tôi níu lại ăn chung. Cậu là từ chối quanh, õng ẹo giả bộngại ngùng.
Tôi chắc mẩm sau cả mặt "lưu manh giả danh tri thức" đó là cái vẻ te tởn cười toét mắt, hắn mà biết ngại à? Đứa nào dọn sạch cái xống chén nhàtôi xuống đất? Đứa nào vét mòn đầu đũa nhà tôi? Bày đặt giả bộ! Làm nhưda mặt mình mỏng lắm vậy? Hơn cả phân rồi đó Di ơi!
Bữa ăn đạm bạc thôi, không có gì là đặc biệt. Duy là chỉ có không khítrên bàn ăn là đặc biệt: im phăng phắc. Tôi chỉ nghe tiếng đũa bát vavào nhau, tiếng nước canh mút ra chén kêu róc rách, tiếng nhai cồm cộp,chưa bao giờ buổi cơm lại kinh khủng thế này.
Di và ba luôn cắm mặt xuống bát cơm của mình. Chốc chốc, họ nhìn nhau,ngập ngừng, thấp thỏm. Lòng tôi thắt thẻo theo. Cái quái gì vầy nè? Tôithấy mặt mẹ cũng tái lại, cố gượng cười. Cả nhà ai cũng mang vẻ mặt lấmlét kì lạ, như đã giấu tôi ăn vụn một món ngon nào đó. Tôi thấy mình như người ngoài cuộc. Kiềm nén để không dập mạnh đũa xuống bàn mà gằn lênrằng: "Đủ rồi! Ba người đang giấu con chuyện gì phải không?"
Tôi không đủ dũng khí để hét lên như vậy. Cứ ngồi im thinh thít. Cơm nhạt nhẽo trong khoang miệng, chả có mùi vị gì.
Chán! Tôi muốn khỏi không khí mù mịt này. Khua đũa lùa cơm nuốt trọng, tôi xụ mặt, nói lẫy:
_ Con no rồi! - Rồi bỏ đi lên phòng một nước.
Sau lưng có ba tiếng thở dài, rõ mồn một.
Tôi bắt đầu để ý đến những điều quái lạ trong một tháng gần đây. Hìnhnhư mọi thứ đang rơi dần vào những nhịp phách đi lạc, tất cả đã quaytrật quỹ đạo. Và ngôi nhà tôi đang cùng giấu giếm một điều bí mật nàođó. Ai cũng biết. Trừ tôi.
***
Trong một con hẻm vắng gần nhà của bác sĩ Trần Thanh Tâm.
"Soạt! Rầm" - Có tiếng gió rít mạnh và một lực hung hãn đập vào tường.
_ Black Jack! Cậu đang diễn trò điên rồ gì vậy? - Devil xách lấy cổ áo blazer của người đối diện, kích động mà rít lên.
Con người quái đản kia cười mỉa, ngạo nghễ:
_ Sao nè? Cậu đang tức giận sao, "thiên thần"?
_ Hừm. Nếu muốn ép buộc tôi vào cuộc mà dùng tới trò hâm doạ đốn mạt này thì... - Devil nghiến răng, lạnh lẽo cười. - Tôi đã đánh giá cậu quácao!
BJ cười gằn, gạt cánh tay đang bấu lấy cổ áo mình xuống, đôi mắt xanh lục sâu hoắm:
_ Thế nào? Cậu lo lắng cho con bé đó lắm à? Ha ha, vậy nên biết điều một chút chứ!
_ Đủ rồi! Chỉ cần tôi lấy được Angel còn lại từ tay hậu duệ cuối cùng đó thì cậu sẽ thực hiện lời hứa của mình phải không?
Áo blazer choàng vai qua vai chàng trai tóc đen có khuôn mặt tuấn mỹ cạnh mình, khoái trá:
_ Chậc chậc, cậu yêu con bé ấy thật rồi! Một điều tối kị. Cậu hiểu rõbản chất của sự việc mà! - Giọng nhỏ dần. - Nó sẽ giết cậu nếu biết được sự thật!
Gương mặt chàng trai tóc đen phẫn uất.
_ Đủ rồi anh à!
_ Lâu lắm mới nghe cậu gọi thân mật như vậy! Tiếc là... Điều đó cũng chẳng giúp ích được gì!
Nỗi khổ của hai tế bào mang cùng sắc tố di truyền là nó đã thừa hưởngluôn cả những dã tâm, tàn bạo của thế hệ trước. Một sớm nhận ra vệt tốihã.m hại đời mình nên đã nhanh chóng lánh xa. Một vẫn cứ u mê bất tỉnh.Dù chúng yêu thương nhau, nhưng chính ranh giới giữa trắng và đen đãrạch ròi cho chúng một lãnh địa nhất định. Kể từ đó, đừng mong rằngchúng lại hoà hợp với nhau. Vì chúng đã trở thành hai thái cực đốinghịch nhau.
Devil hít hơi sâu, đau khổ. Tại sao anh ấy lại ép cậu vào đường cùng thế này? Dùng Hàn Băng để uy hiếp cậu. Quá đáng! Vì anh và cô ấy tồn tạimột vị trí ngang bằng nhau trong trái tim của cậu.
_ Ngoại trừ ép tôi phải tiếp cận đến Hàn Băng, việc gì tôi cũng sẽ làm.Và anh đã nói anh sẽ không làm tổn thương cô ấy, anh nhớ chứ?
Thành công trong việc khống chế con rối nhỏ, kẻ dã tâm chỉ râm ran, như trêu chọc, nhưng tràn đầy những rắp tâm.
_ Tôi luôn làm mọi thứ với lý do rõ ràng. Hôm nay tôi muốn thấy đượcgương mặt tràn đầy đố kị và tàn nhẫn của cậu ngày nào, chỉ có một yêucầu duy nhất.
Làn môi cam mọng của "thiên thần" mím lại. Vấn đề cậu nghe sẽ rất khủngkhiếp. Cậu biết thế. Và cậu đang bị BJ điều khiển hoàn toàn. Vì hắn đãdùng người con gái đó làm bình phong che đậy những tội ác của hắn. Cậukhông muốn cô bị biến thành một con cờ thí, đường chết.
_ Đơn giản thôi. Sau khi hoàn thành quá trình phục hồi Angel hoàn toàn. Hãy giết chết Jonny để diệt trừ hậu quả!