Cô bé đỏ mặt cúi đầu ngại ngùng. Cánh môi mang sắc sen hồng chúm chím:
_ Hi hi, Prince đừng trêu Bell mà!
Prince ngoan cố phùng má tiếp tục trêu:
_ Tớ thích gọi vậy đó, Lọ lem!
_ Đồ đáng ghét! Bell đưa tay ngắt mũi Prince rồi đứng dậy bỏ chạy.
Prince xoa cái mũi nhỏ vừa bị ngắt rồi phủi tay đứng dậy đuổi theo cô bé Bell:
_ A! Cậu dám ngắt mũi tớ hả? Đứng lại! Bell chán sống rồi hả? Đứng lại!
_ Hi hi, còn lâu mới bắt được tớ. Prince chạy chậm như con rùa! - Cô bé vừa chạy vừa quay lại thè lưỡi trêu.
_ Nè, nói ai con rùa đó hả? Đứng lại! Tớ sẽ bắt được cậu cho mà xem!
_ Lêu lêu con rùa. Con rùa chạy chậm!
_ Đợi đó, tớ sẽ bắt được cậu, hi hi!
Hai nhân ảnh bé nhỏ vụt chạy theo nhau. Ánh nắng mát dịu phủlên trên những đôi vai bé nhỏ. Mặt nước trong xanh soi rọi hìnhảnh đáng yêu của những đứa bé. Tiếng cười giòn tan trong trẻovang lên. Một thế giới cổ tích thần tiên bên bờ hồ. Những đứatrẻ vô tư, không muộn phiền. Những nụ cười ngờ nghệch khôngchút mưu toan. Tất cả đều rất đẹp... nhưng... không giữ đượclâu...
***
Phía sau bờ hồ, rặng liễu chợt rung lên. Vệt bóng đen trườn ra, lấm lét như rắn độc. Một cậu mặc đồng phục của học viện,mái tóc đen mun, đôi mắt to tròn xanh lục như màu của rừng đêm - đôi mắt quen thuộc như-ai-đó. Hàng mi rậm cong như cánh quạt,cái mũi nhỏ cao, làn môi sắc cam mọng nước. Cái má phúngphính hồng hào trông vô cùng dễ thương. Cả khuôn mặt toát lênvẻ châu Á điển hình.
_ Edward! Tại sao cậu lại phá chuyện của tôi chứ? Là do cậu ép tôi.
Đôi mắt cậu đăm đăm nhìn hai đứa trẻ đang vui đùa bên bờ hồ.Ánh mắt dấy lên sự phẫn nộ. Bất chợt, một bàn tay nào đósiết chặt lấy cậu, bàn tay còn lại bịt chặt miệng cậu lại:
_ Ưm.. Ưm… Bỏ ra! Ưm...
_ Suỵt! Nhỏ nào Black Jack! Ba đây mà! - Một người đàn ông độimũ lưỡi trai đen che khuất mặt, chiếc áo Jacket đen như khôngmuốn ai thấy rõ. Ông bế lấy cậu bé một cách trìu mến, âu yếm hôn.
_Ba! - Cậu bé dang vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông lạ. - Con nhớ ba lắm!
Người đàn ông vuốt tóc cậu bé con tên Black Jack liếc nhìn cô bé đang vui đùa phía xa.
_ Black Jack ngoan, sao con không đẩy con bé ấy xuống hồ ?
_ Con có đẩy ấy chứ! Nhưng thằng bé đó đã cứu nó lên! - BlackJack dẫu cái miệng nhỏ ra nói, mắt liếc nhìn hai đứa trẻ phía bờ hồ bực tức.
_ Vậy thằng bé ấy là Edward hay Kevin?
Cậu bé phụng phịu trả lời:
_ Là Edward, Kevin đang học trong lớp. Con lấy cớ tìm Edward để ra ngoài!
_ Được rồi. Đừng buồn con trai! Trò chơi còn dài mà. Thời gianqua vất vả cho con rồi! - Người đàn ông khoác Jacket đen điềmnhiên trả lời, bàn tay vuốt ve cái má bầu bĩnh của cậu bé.
Black Jack ngây ngô giương đôi mắt lục to sáng tinh anh lên nhìn bóng áo đen kia:
_ Không có vất vả đâu! Vì con là con của ba mà!
_ Con yêu của ba, tạm thời ba sẽ xa con một thời gian. Con cứ imlặng quan sát bọn chúng. Ba sẽ tặng cho chúng nó một món quà! - Người đàn ông thả Black Jack xuống, hai bàn tay ấn chặt vàovai cậu bé dặn dò.
_ Quà gì vậy ba?
_ Ừm, con không cần biết đâu. Cứ để lũ thiên thần đó vui vẻthêm một thời gian nữa đi. Sẽ không còn được lâu đâu! Thôi baphải đi đây! - Ông ấy khẽ hôn vào cái má mát lạnh của BlackJack. Nói rồi ông đứng thẳng người, kéo cái mũ khuất mặt rồinhanh nhẹn vụt đi. Mất hút sau những lớp liễu dày.
Black Jack lặng nhìn cái bóng đen khuất dạng, đôi mắt lại chaovề hai nhân ảnh bé con đang nô đùa cùng nhau. Chân mày thanh nhãchợt cau lại, cậu đứng tựa người vào thân cây, miệng nhếch lênnụ cười xảo hoạt vượt xa số tuổi:
_ Tụi bây cứ việc hạnh phúc tiếp đi, sẽ không còn lâu đâu lũthiên thần ngốc nghếch à! Thứ tao không có được thì tụi bâycũng không được quyền có. Ngày tháng sau này của các ngươi chỉ còn là ác mộng. Cứ chờ xem!
Những cơn gió xôn xao khẽ lùa qua những tán lá, bầu không khítrong vắt xoa dịu dàng vào xúc giác con người. Cậu bé BlackJack phút chốc biến mất như những hạt bụi nhỏ li ti, lấp lánh. Tiếng cười man rợ từ địa ngục văng vẳng đâu đó như mở màncủa một ván cờ - ván cờ máu sinh tử. Cuộc đấu giữa thiênthần và ác quỷ chỉ mới bắt đầu. Ai sẽ thắng trong trò chơinày?
Bên bờ hồ, Prince cười tít mắt, vẫy tay chào cô bé tên Bell đã vội vàngchạy vụt về lớp sau thời gian vui chơi cùng Prince:
_ Bye Bell nha! Hẹn mai gặp lại!
Phía sau, có bàn tay ai đó đập vào lưng cậu, rồi cất giọng lanh lảnh:
_ Bắt quả tang có kẻ cúp học trốn ra ngoài chơi nha!
Một bé con có nét lai Âu - Á rất đẹp, mắt sâu, to tròn và đenláy như hai hòn than nhỏ, tóc đen mun, xoăn xoăn. Gương mặt trẻcon múp míp với bầu má lộ lên hai cái đồng tiền sâu hoắm, làn môi đỏ hồng như một trái dâu mơn mởn trên cây.
Prince ôm ngực, thở hắt:
_ Lạy Chúa! Kang Suridathik, cậu làm tớ đau tim đấy! Tưởng đâu là thầy Rob chứ! Sao biết tớ ở đâu vậy?
Kang chun mũi cười lém lỉnh, vỗ ngực:
_ Do mùi của cậu lảng vảng ở đây!
_ Hả? "Mùi"? Ui cha, cậu định bắt chước cún Happy của cô Shayla ư?
_ Hì hì, trong phạm vi 10 m tớ có thể nhận ra cậu đang ở gầnvì mùi hương hồng bạch trên áo cậu đấy! Thơm nứt mũi luôn!
Prince gãi tóc, cười:
_ Ừ, ai trong nhà Stewart cũng thơm vậy mà! Tớ đến từ Dinh thự Hoa hồng cơ mà!
Cậu bé Kang có đôi mắt sáng lanh lợi cười tinh ranh, kè cổ Prince mà trêu:
_ Ha ha! Tớ thấy hết rồi nha! Cậu trốn ra đây chơi với con gái,cô bé xinh ơi là xinh luôn! Tớ méc cô vì cậu trốn học để đichơi với cô bạn ấy cho xem!
Cậu bé có đôi mắt nâu đỏ phụng phịu, cãi lại:
_ Có người cũng bắt chước tớ trốn ra ngoài chơi đó thôi!
_ Hì hì, tớ tìm cậu mà Edward, tớ hổng có trốn học à nha!
_ Xạo!
_ Thiệt mà!
_ Xạo!
_ Thiệt!...
Có chiếc bóng đen lườm lườm nhìn hai đứa bé, hừ lạnh.
Trong lớp liễu dày, cái dáng bé xíu của Black Jack bị nhữngtán lá xanh um, rũ dài ôm gọn. Đứa trẻ mang màu mắt xanh trầmtư lự day môi, rồi tự tay tháo bảng tên trên ngực áo của mìnhra: "Song Hyung Sun" - tên của cậu. Thay vào đó là một bảng têntựa vậy: "Song Hyung Min" - học sinh cấp Royal của Học viện,cùng lớp với Kang và Edward - cậu bé với biệt danh Prince.
Hít một hơi sâu, cậu bé len lẻn bước ra khỏi khóm cây dày,giương màu mắt của rừng đêm hoà nhập với cảnh quang chung cóhai nhóc con kia. Nắng nhấp nhô trên bờ vai nhỏ, chúng e dè chảy tới khuôn mặt thanh tân, trắng hồng kia. Nét mặt BJ toát lênnét ngây thơ, trong sáng làm ai đó vô tình bắt gặp cũng muốnhôn lên bầu má kháu khỉnh đó, nựng nịu cho thoả thích.
Ánh nắng tà tà đáp trên những ngọt cây, rớt xuống mặt đấtthành sắc vàng tươi. Chói mắt. Nắng rót khẽ. Êm ru. Nắng hoàcùng mây xanh. Âm thanh huyên náo của lũ bồ câu lạch phạch tungcánh và tiếng cười nói của mấy bé con đánh động không gian yên ắng này thành một nét kì lạ mà ai cũng phải chú ý.
Đứa trẻ đi dọc theo con đường lót gạch con sâu, vờ như đang tìm kiếm, BJ cất giọng từ xa, lanh lẹ:
_ Nè, Edward, Kang, hai người đi đâu nãy giờ vậy? Tớ đi lòngvòng kiếm nãy giờ. Cô Emily hùng hổ nói là sẽ kỉ luật nếuhai cậu không chịu vào lớp ý. Eo ơi, mặt cô rùng rợn như làQuỷ Satant vậy! Đáng sợ lắm!
Prince trông thấy bé con, bạn thân của mình, Hyung Min thì cười lanh lảnh, nheo mắt:
_ Bà cô phốt phát đó sẽ làm gì nổi nếu tớ không chịu vào?
"Hyung Min" rít một hơi qua kẽ răng, mặt co rúm hù doạ:
_ Cô sẽ...sẽ...mách lại với phụ huynh đó!
Kang chớp mắt:
_ Rồi sao nữa?
_ Thì tụi mình ăn roi chớ sao! - "Min" nuốt khan.
_ Ui, đừng lo. - Prince phẩy tay. - Họ sẽ không dám động vào tớđâu! Tớ là ai kia chứ! Ha ha, mami sẽ không đánh mình. Và côgiáo sẽ biến mất nếu như dám chạm vào một sợi tóc của tớ!
Bé con tên Kang méo mặt, nhìn BJ:
_ Min à, nhưng tớ sẽ bị quản gia cho ăn đòn nếu bị nhà trường bán vốn.
"Min" gật đầu:
_ Điều tồi tệ nhất là sẽ bị đuổi khỏi học viện. Chúng takhông có quyền lực như mấy đứa trẻ mang họ Stewart kia đâu!
_ Này Min, cậu đang ám chỉ tớ đó à? - Prince nói.
_ Vâng, tớ nói thẳng là cậu - đứa bé ngỗ nghịch và phá phách đáng sợ nhất trong lớp.
Kang cười:
_ Trái ngược hoàn toàn với Kevin á ha! Cậu ấy vừa chăm, vừangoan! Tại sao Ed không có xíu gì đức tính của anh cậu nhỉ?
_ Ơ, Kev là Kev, tớ là tớ. Dù hai tớ giống nhau thì sao chứ! - Nhóc Edward phản bác, mặt méo mó giận dỗi.
Kang khoanh tay như một ông cụ non, cười mím chi bí hiểm làm hai cái lúm đồng tiền thêm sâu hơn:
_ Thôi nào Min, tụi mình vào lớp thôi. Tớ sợ quản gia lắm! Chắc Ed không muốn vào đâu nhỉ?
"Min" bé nhỏ gật gù, làm bộ mặt tinh quái, đôi mắt màu rừng đêm đẹp đẽ tối lại thành mảng u ám, hù doạ:
_ Hờ hờ, tớ cũng vào luôn. Cho Edward ở đây một mình đi, lát rồi sẽ bị "ông kẹ" bắt ăn thịt luôn!
_ Eo khiếp! - Kang rùng mình, kéo tay "Hyung Min", co giò chạy. - Tớ sợ quá! Vào nhanh thôi Min!
_ Ờ! Mình vào thôi! Ở đây chơi vui nghen Ed!
Rồi hai đứa trẻ bỏ chạy biến, rất nhanh. Tiếng mấy bước chânnhỏ đập xuống nền đất kêu thùm thụp. Thoáng chốc, hai bé vụtnhanh như đã tan vào không khí ngan ngát hương hồng bạch, của Ed. Nhóc Ed ngơ ngác đứng nhìn, thộn mặt:
_ Ơ, sao chạy nhanh thế?
Bờ hồ vắng tanh, không một bóng người, trừ cậu. Xa xa, gầngiữa hồ, quả bóng của Bell lềnh bềnh trôi. Gió nhẹ thổi làmđợt lá héo úa trên những tán cây rơi rụng xuống, những chiếclá liễu dài, khô cứng, nét sắc lẹm như lưỡi dao chao đảo trênđỉnh đầu, mùi nồng nồng, hơi giống hương tràm vùng nhiệt đới.Mặt trời đứng yên, lửng lơ trên đỉnh đầu. Mây bị xé vụn thànhnhững đám nhỏ, bay lang thang khắp nơi. Cả không gian giãn ralặng như tờ, heo hút. Gió heo heo luồn qua gáy của Prince, kêu vi vu. Đứa bé nhỏ xíu giữa một bức tranh thanh tĩnh của tạohoá, khiến nó rúm ró, hoang mang:
_ Ê, Kang, Min, hai cậu bỏ tớ thiệt hả? - Nhìn dáo dác xungquanh. - Ơ, đợi tớ với mà! Ở đây có "ông kẹ" thiệt hả? Ya! Edsợ! Đừng bỏ Ed mà mấy bồ ơi! Sợ quá!
Prince nuốt nước bọt, miệng cứ oang oang lên, hét lên khiếp đảmrồi ba chân bốn cẳng co giò chạy thục mạng theo hai đứa bạnquỷ quái. Trong bàn tay bé nhỏ nắm chặt sợi dây chuyền cóchiếc giày thuỷ tinh đeo trên cổ của Bell tặng, không dám buông,như sợ rơi mất, vì cậu đã hứa với Lọ Lem sẽ giữ cẩn thậnsợi dây chuyền.
_ Aaaaaaaaaaaa....thấy ghê quá à! Mami ơi! Edward sợ quá! Ááááááááááa!!!
***
Suốt một thời gian sau đó, ngày nào cũng có hai đứa trẻ hẹnnhau ở bờ hồ, niềm vui tuổi thơ trong sáng, hồn nhiên như ánhmai rạng rỡ, ngập tràn tiếng cười hạnh phúc. Cứ thế, chìmđắm say sưa, lan toả nhẹ nhàng, dịu êm. Là những thiên thầnkhông hề có buồn đau, cùng sống trong một giấc mơ cổ tích hồnnhiên. Bell đã đưa Prince đến với thế giới cổ tích thần kì,đầy những phép tiên nhiệm màu. Những câu chuyện cứ nối dài ra, vang vang đều bên bờ hồ trong xanh. Có khi là nàng Bạch Tuyếtxinh đẹp ăn nhầm quả táo độc của mụ phù thuỷ; là nàng tiêncá sẵn sàng đánh đổi giọng nói để có được tình yêu; có khilại là nàng công chúa được đánh thức bởi nụ hôn của chànghoàng tử nơi rừng sâu; khi là chuyện tình của người đẹp vàquái vật.;...
Prince mê say cùng giấc mộng cổ tích đó, cùng Bell. Ngày ngàyvẫn có hai đứa bé rượt bắt nhau bên bờ hồ thơ mộng, trao chonhau những cây kẹo bông ngọt lịm, những que kem mát lạnh hay vẫn cùng nhau cất lên những bài hát trẻ con. Họ cứ ngỡ sẽ mãimãi cùng nhau trải qua tuổi thơ êm đềm như vậy, ngập tiếngcười, ngập niềm vui.
Bên bờ hồ trong vắt, hàng liễu rũ dài như mái tóc của mây,nắng mật lướt qua hai đứa bé, chúng đã ngoéo tay nhau hứa mộtđiều:
"Bây giờ cậu là hoàng tử của tớ, mai sau tớ sẽ là cô dâu của cậu!"
Lời hứa trẻ con ấy đã lắng đọng rất sâu trong tâm khảm củanhững đứa trẻ. Trong một chiều tà, bờ môi hồng hào của Princenhẹ nhàng chạm vào má Bell, rất nhẹ, rồi vụt chạy như một cơn gió tinh nghịch đã lướt nhanh qua má của đứa bé gái. Nụ hônngốc xít, vụn dại của con nít chứa đựng sự ngây thơ, ngờnghệch, không hề mưu tính. Thật đáng yêu! Nhưng...vẻ đáng yêu đó không còn kéo dài được lâu.
Rồi có một ngày...
_ Prince à, gia đình mình sắp hết hạn làm việc tại Anh, cha tớ sẽ đưa cả nhà về Hàn Quốc. Chiều mai Prince có thể đến bờhồ để tạm biệt Bell không?
_ Tất nhiên rồi! Prince sẽ tới chứ! Mà bao giờ Bell trở lại Anh? Thôi nào, ngoan, đừng có khóc!
_ Hức hức, không biết mai mốt tụi mình có gặp lại nhau được không nữa! Hứa là mai sẽ đến thật đó!
_ Hứa mà bé ngốc! Bell không tìm Prince thì Prince sẽ đi tìm Bell!
_ Hứa là không được quên Bell đó!
_ Prince nhớ mà! Tớ sẽ mãi mãi không bao giờ quên cậu!
_ Thật chứ?
_ Thật! Tớ hứa với Bell!
Cô bé mang gương mặt đượm buồn, tia mắt ngập tràn ánh buồn đaunhưng vẫn cố cười. Rất buồn. Cô tin ngày mai Prince sẽ tới!
***
Ngày hôm sau.
Prince không hề tới. Bell đợi. Xa xăm trong những rặng mây chợt u ám, xám đục. Sắp mưa.
Bell nhủ thầm:
_ Nhất định cậu ấy sẽ đến mà!
Cô bé vẫn đợi.
Chiều. Cơn mưa phùn rải rắc trên nền cỏ xanh, len lõi chảy dài trên những kẻ lá. Lạnh. Mây xám đen.
Prince vẫn không đến.
Bell đinh ninh:
_ Không phải là Prince quên đâu! Prince hứa sẽ đến mà!
Cô bé núp dưới tán cây, hứng những đợt mưa phùn se se. Chờ đợi.
Chập choạng tối. Mưa đặc quánh thành một bức màn trắng toát.Lạnh cóng. Cô bé đã ướt sũng dưới cơn mưa. Vẫn kiên trì:
_ Prince à, cậu ở đâu? Mau đến đây đi! Tớ lạnh quá à!
Tối. Đen như than, bầu trời nén chặt ánh dương từ hồi chạng vạng dưới màn mưa rả rít, giờ thấy lạnh tái tê.
Người quản gia tìm ra cô bé trong cơn mưa tầm tả. Cô bé lạnhđến mức mê sảng, run cầm cập, vẫn chờ cậu bằng hi vọng nhỏnhoi.
_ Tiểu thư! Cô sốt cao lắm! Mọi người tìm cô khắp nơi! May quá,tìm ra cô rồi! Mau về thôi nào, cô nhiễm phong hàn rồi! - Dướitán ô, người quản gia ôm lấy thân thể bé nhỏ, sốt ruột.
Bell bướng bỉnh, đôi môi tím tái run bần bật, nức nở vùng ra khỏi người quản gia:
_ Không! Nhất định phải chờ Prince! Prince sẽ tới mà! Hức hức!
_ Về thôi, đừng chờ nữa. Trời mưa lớn lắm, Prince sẽ không đến đâu!
_ Prince! Hức hức! Muốn Prince cơ! Phải đợi Prince cơ!
Mặc kệ đứa trẻ vùng vẫy, người quản gia ôm lấy đứa bé ướtsũng, ghì chặt vào người, quấn lên người cô chiếc áo măng tôdày của mình. Cái bóng người di chuyển đến chiếc Lexus vẫn mở đèn sáng, cần gạt nước hoạt động liên hồi, cả màu sơn nâuđất cũng đen thui vì bầu trời tối kịt, lạnh lẽo kia. Bell đuối sức, không vẫy nữa, đưa đôi mắt đăm đăm nhìn về bờ hồ bị mànmưa như trút nước, nhạt nhoà. Ánh mắt khắc khoải nhìn qua bóng đêm, cùng kiệt.
[Nhất định Prince sẽ tới mà! Bell sẽ đợi Prince! Prince không có thất hứa đâu mà! Bell sẽ đợi! Prince ơi!]
Có biết đâu trước cái ngày mưa nặng hạt ấy đã mang theo Princerời xa mãi mãi. PRINCE ĐÃ CHẾT. Thân xác ấy vẫn vẹn nguyên màlinh hồn đã rời đi. Prince chỉ còn là quá khứ. Đã mãi mãi tan biến... Như chưa bao giờ tồn tại...
***
Một tuần sau đó.
Không khí học viện ão não lạ lùng, bên bờ hồ, cậu bé có mái tóc xoăn, nụ cười lún đồng tiền giờ đây ngồi thẫn thờ tựangười lên thân cây liễu. Đôi mắt u buồn trĩu nặng:
_ Edward, tớ nhớ cậu quá! Hức! Hức!
Một giọng nói trẻ con nhẹ nhàng, trong trẻo như âm thanh của pha lê vang lên. Là Prince... nhưng... không phải...
_ Kang, cậu ở đây à?
_ Kev... in... Kevin? Hu hu, cậu đi học rồi sao? - Kang ngước mặtlên nhìn chủ nhân của giọng nói vừa gọi mình. Ánh mi buồn thăm thẳm, đôi mắt đỏ húp vì khóc.
Cậu bé tên Kevin cất tiếng trả lời bằng chất giọng đượm buồn. Ánh mắt miên man đầy đau khổ không giống như một đứa trẻ vô tưbình thường.
_ Không. Tớ đến để xin nghỉ học. Sau đám tang của Edward, vìmuốn bảo vệ an toàn cho tớ nên tớ sẽ ở nhà học với gia sư.
_ Hư... hư... Tớ nhớ Edward quá! Nhìn cậu tớ càng nhớ cậu ấygấp bội! Hu hu! Cậu ấy chết thật rồi sao? - Kang giương đôi mắtđẫm lệ khẽ khàng hỏi. Cậu không muốn tin vào sự thật này.
Kevin cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt đau thương, lặp bặp nói, ánh mắt u uẩn, đau đáu.
_ Không... Edward còn... à không, Edward chết thật rồi! Tớ là... Kevin... anh trai của Edward, hức hức...
_ Hu hu... Kevin…
Kevin lấy trong túi một sợi dây chuyền có mặt là một chiếcgiày thuỷ tinh bé nhỏ. Có điều, chiếc giày trở nên u uất,không còn lấp lánh, tinh khôi như trước nữa. Nắng rũ dài trênvai hai đứa trẻ, tràn lên khuôn mặt trẻ thơ với bao điều đã làm thay đổi số phận của chúng. Mây lững lờ.
Kev nói:
_ Trước khi Edward mất, nó đã nhờ tớ gửi lại sợi dây chuyềnnày cho một cô bé tên Bell, cậu biết cô bé ấy chứ? Đây là dinguyện cuối cùng của nó. Tớ không gặp được cô bé ấy. Nếu cậu gặp được, hãy đưa nó cho Bell và xin lỗi cô ấy giúp... Edward.Cảm ơn cậu!
_ Hic... Ừm, mình hứa khi gặp lại cô ấy mình sẽ đưa nó. Hức!Đó là di nguyện của Edward mà! Mình nhất định sẽ giữ kĩ! Huhu… - Kang đưa tay đón lấy kỉ vật, tiếng thút thít nho nhỏ khẽkêu, đôi mắt sưng mọng, cái mũi nhỏ đỏ ửng cả lên.
_ Được rồi! Hức... Hyung Min đâu rồi? Tớ muốn gặp nó! Tớ sắpphải đi rồi! Nếu có rảnh nhớ đến thăm tớ nha! - Cậu bé tênKevin gạt đi những giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống má, cốgượng cười tiếp tục nói.
Kang quệt nước mắt, vỗ vai Kevin, cố gắng cười.
_ Ừ, nhất định tớ sẽ thường đến thăm cậu! Hyung Min bị sốctrước tin của Edward nên sốt cao, đang nghỉ ở phòng y tế, cậutới thăm nó đi!
_ Ừm... Tớ đi nha! Tạm biệt cậu! - Kevin cười yếu ớt rồi ôm chầm lấy Kang một cách ray rứt, đầy sự tiếc nuối.
Kang siết chặt vai Kevin thì thầm...
_ Giữ gìn sức khoẻ nha Kevin! Tớ sẽ nhớ cậu lắm! Rảnh rỗi tớ sẽ đến thăm cậu.
Kev quay bước rời đi, đôi mắt nặng trĩu u sầu. Đứa bé hít hơisâu, mắt ướt, bàn tay nắm chặt sợi dây chuyền thập tự kì lạgiấu trong cổ áo. Nó mím môi, bên tai văng vẳng lời căn dặn của vị quản gia, lời dặn dò khiến đứa bé mãi mãi sống trong một cuộc đời khác, không phải của nó...
[Thiếu gia, hãy nhớ cho kĩ: Kể từ bây giờ cậu là Kevin. Hãyxem như là gia đình Stewart chúng ta không hề có đứa trẻ nào tên là Edward. Cậu là Kevin Justin Stewart - người thừa kế duy nhấtcủa dòng tộc Stewart huyền thoại, đứa trẻ mang quyền lực tốicao và giữ trọng trách bảo vệ bí mật về Angel. Tuyệt đốikhông được đánh mất sợi dây chuyền trên cổ cậu. Hãy nghĩ đếnđiều gì đó kinh khủng hơn cả cái chết. Kevin ạ, đến năm 17tuổi, khi cậu đủ chín chắn để nhìn nhận sự việc, thì chủtịch sẽ giao quyền sở hữu công thức Angel. Hãy hạn chế qua lại với Kang và Min, biểu hiện của bọn chúng có vấn đề. LàKevin! Kevin Justin Stewart. Thưa ngài trưởng tộc tương lai!]
Tiếng bước chân rảo chậm, nặng trịch. Kev đưa đôi mắt ngẩng nhìn bầu trời trên đỉnh đầu. Hình như...cuộc sống hồn nhiên củađứa bé 5 tuổi đã khép lại từ đây. Định mệnh đã giết chếtEdward trong nó mất rồi!
Một sinh linh nhỏ bé đã tạ thế.
Nước mắt hoá đen.
Tương lai xám đục.
Cuộc sống là thù hận,
Những ước mơ nhỏ nhoi chìm trong hư vô.
Máu ướt đôi bàn tay nhỏ.
Đôi mắt ngùn ngùn căm hờn.
Trách nhiệm nặng trên lưng.
Đứa bé vùng dậy, gạt nước mắt, nuốt đau thương.
Nó sống!
Để thù!
Để trả!
Máu đền máu!
Ân tình đền ân tình!
Chấm dứt tất cả những tháng ngày vô tư.
Đôi cánh của những thiên thần bắt đầu nhuốm đen...
Sự căm hận bắt đầu từ đây…
***
Việt Nam.
Hiện tại.
Hiểu Minh nhắm nghiền mắt lại, lắng nghe con tim mình tràn ngập những kí ức xa xôi. Đứa bé ngày nào nay đã lớn. Nó sốngđúng với cả vỏ mà người ta đã xây dựng cho nó. Rồi giờ, nóthấy hối hận. Hối hận thật sự. Giá như ngày hôm đó không ngập máu. Giá như ngày hôm đó nó không xúi anh trai cùng ra ngoài.Giá như nó là người chết thì giờ sẽ yên bình biết bao!
Đau.
Rạn nứt.
Mệt nhoài.
Có ai biết cậu muốn gào thét lên để muốn nói rằng cậu là Edward?
Sao thế này? Mọi chuyện rối loạn đến mức cậu muốn điên loạn. Muốn nổ tung! Muốn chết!
Đã là quỷ thì không chết được!
Ừ, không còn đường quay lại thật rồi! Đã đến những bước cuối cùng rồi! Không được buông xuôi!
[Nếu như xem như chưa từng quen, em hãy cười lên, hãy hạnh phúcđể tôi không thấy hối hận vì đã từ bỏ em! Em là thiên thần.Tôi chỉ là gã quỷ dữ đến từ địa ngục không có trái tim. Quêntôi đi! Em hãy quên Prince. Quên hết đi! Như tôi! Tôi quên mình làai. Tôi quên tôi còn là con người với linh hồn của quỷ. Tôi quênem. Quên cả bản thân. Vì tôi là Kev, là người đòi nợ máu! Sẽvô nghĩa nếu anh nói: Tôi yêu em! Xin lỗi! Lọ em ạ!]
Những kí ức héo úa đó chỉ tiếp tục hành hạ tâm hồn cậu thêm xót xa, ray rứt. Bóng hình ai đã chìm sâu trong màn đêm mờmịt, người con gái cậu yêu vô cùng, người khiến tim cậu đau têtái - mối tình đầu của cậu. Thế giới cổ tích đã tan biếntheo Prince, rời xa thế giới này, là những hạt bụi li ti, lánhlánh tan vào không gian...
Lụi tàn...
Chợt, một cơn đau choáng váng bất ngờ từ lồng ngực xâm nhậpthẳng vào từng tế bào cảm giác của cậu. Nhịp tim dồn dập,căng tức như bị mũi khoan đục đẽo mà đau vật vã. Đôi mắt nâuđỏ sáng quắc trong bóng tối.
Minh cảm nhận cơn đau thắt từ ngực trái liên tục trào lên.
Bàn tay chàng trai trẻ bóp chặt lấy ngực. Minh cắn chặt môi.Thân nhiệt nóng bừng. Những giọt mồ hôi túa ra khắp mặt, mạchmáu chạy trong cơ thể như phát lửa, hung hăng tấn công đến trungương thần kinh. Huyệt thái dương lên xuống phập phồng hằn rõ gân xanh. Những mạch máu ở khoang ngực như đang co rút lại đóikhát, tím xanh cả người. Tay chân cậu thiếu niên dần co quắp,gân tay rút lại làm bàn tay trở nên khô xác. Rất đau. Đau dồndập.
Hoàng Hiểu Minh nghiến răng, gặm chặt lấy cơn đau, từ cuốnghọng khẽ rên ư ử. Mặt biến sắc, ấn đường nhíu chặt.
Những ngón tay run rẫy, hoảng sợ lần tìm thứ gì đó ở trong xe, cậu lục soát tất cả ngăn tủ.
Tìm được thứ cần tìm - một lọ thuốc không nhãn. Vội vàng mởnắp, những viên thuốc con nhộng hiện diện trong tay Minh. Rấtnhanh, Minh nuốt vội số thuốc ấy vào miệng, cố gắng duy trì hô hấp thật bình ổn.
Lát sau, cơ thể dần xìu xuống, đôi mắt mệt mỏi khép hờ, tiếng thở nhẹ nhõm hơn. Nhịp tim lấy lại bình ổn, riêng ngực vẫn êẩm. Làn da tái xanh chuyển sang trắng nhợt. Minh đưa tay xoangực, mắt đen sầm, như lo âu, rất lo. Đưa tay ngắm nhìn lọ thuốc không nhãn, cậu cười chua chát:
_ Nếu mày chết lúc này thì mọi việc mày làm sẽ đổ sông, đổbiển. Mày không được quỵ ngã, Ed à! Mày phải cố đến cùng!
Vô thức, bàn tay theo thói quen sẽ nắm lấy sợi dây chuyền thậptự trên cổ. Nhưng...cổ trống không. Minh bấu tay vào volang, gằn, rít răng:
_ Lão Huy khốn kiếp, sợi dây chuyền của mình...
Mặt trăng dần no tròn trên bầu trời u tối. Thời gian rã rờitrôi. Mệt nhoài, Minh ngủ thiếp đi. Một giấc ngủ hiếm gặp. Cólẽ, quá nhiều biến cố trong một ngày khiến cậu đã mệt lả.
Như một chiếc máy cần nạp đủ năng lượng, Minh nhắm nghiền mi mắt, lưng tựa vào ghế, thim thiếp.
Trong bóng tối, một gương mặt thuần khiết đã say ngủ, giấc ngủ thật nhẹ nhàng. Ngắn ngủi thế ấy những sẽ giúp cậu tỉnhtáo hơn. Sau đó là những kế hoạch đang chồng chất dở dang. Cậu phải cố, dù biết sức khoẻ mình đang bị tàn phá nghiêm trọng. Vì trong đôi mắt ấy giờ đây chỉ có thù hận, là những toantính lạnh lùng.
Đến 0 giờ đêm nay sẽ có một cuộc hẹn, khi hồi chuông thứ nhất vang lên...