Một thiếu niên có mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh, gương mặt lạnh lẽo, đôimắt màu huyết ngọc tinh anh, cả gương mặt đẹp mang theo vẻ cô độc, thấtthần. Cậu chạy theo sau bóng chàng trai đang bế cô gái chạy, vạt áoblazer đen vơ vét gió mà trở nên căng phồng.
Sau cậu, một cậu bé chừng mười hai tuổi, mái tóc đen mun, chiếc áoT-shirt tím ướt đẫm mồ hôi. Cậu bặm môi hoảng sợ, gương mặt non nớt toát lên vẻ khôi ngô, nét mặt hao hao giống chàng trai đang bế cô gái chạy.
Tiếp đó, phía sau họ, một đôi nam nữ cũng nắm tay nhau chạy tới.
Người thiếu niên chạy sau có gương mặt trong sáng, đáng yêu như mộtthiên sứ. Đôi mắt to tròn, làn môi sắc cam, sắc mặt không kém phần nhợtnhạt. Chiếc áo hoodie trắng nhớp nháp máu loang lổ, gương mặt mệt nhoàivới những giọt mồ hôi rịn ra từ huyệt thái dương. Cậu nắm chặt tay côgái đi cùng cậu.
Cô gái theo sau có gương mặt lai sang trọng, mái tóc nâu vàng và đôi mắt nâu đỏ vẫn chưa hết vẻ kinh sợ. Cô mặc chiếc quần skinny đen cạp cao và đôi bốt đế bằng, cổ giày đính lông thú màu xám tro.
Những nhịp giày gõ khô khốc xuống nền gạch lạnh giá. Chiếc áo chemisemỏng màu trắng được dúng tai bèo trước ngực của cô rung theo từng bướcchạy. Chiếc băng ca được kéo tới, cậu thiếu niên nhanh chóng bế cô gáibị thương đặt lên. Bốn người phía sau cũng chực ào tới:
_ Jenny, hứa với anh là em không sao nhé! Cố lên! Đừng có xảy ra chuyệngì đó! - Người thiếu niên vừa đặt cô gái xuống, tay vuốt mái tóc xõa dài rối bời của cô.
Cô mặc một chiếc váy màu thiên thanh xếp nhiều tầng toát lên vẻ thanhtân. Trên ngực áo ướt đẫm một vùng máu đỏ thẫm không ngừng tuôn chảy.Một tay cô bị người thiếu niên nắm chặt, tay còn lại của cô nắm chặt một vật _ một sợi dây chuyền có mặt to tròn như một cái đồng hồ quả quýt.Nạn nhân xấu số cười yếu ớt, cả gương mặt thanh tú tím dần đi. Làn datrắng hồng bắt đầu tái xanh, cô gật nhẹ đầu trả lời chàng trai.
_ Jenny! Em hứa là không được ngủ mãi đó! Phải bình an trở ra! - Cô gáichạy theo cũng nắm chặt cánh tay cô gái tên Jenny lo lắng, những giọtnước mắt vô tình chảy ra, lăn dài trên má cô.
_ Jenny, em không được ngủ luôn đó! Em chưa đan xong áo len cho anh! Emphải khoẻ lại để đan tiếp nó cho anh! - Người thiếu niên mặc hoodietrắng sợ nhẹ vào má Jenny rấm rứt khóc.
_ Chị Jenny! Đừng bỏ em! Chị ơi! - Cậu bé mặc T-shirt tím cũng nắm chặt cánh tay của Jenny mếu máo.
Duy chỉ có chàng trai có mái tóc nâu vẫn đứng lặng sau lưng họ, ánh mắttuyệt vọng ngắm nhìn, cậu lạnh lẽo không chút cảm xúc hệt như một cáixác vô hồn. Y tá đẩy băng ca tới trước phòng cấp cứu. Jenny mím môi nhẹnhàng, đẩy tay mọi người ra:
_ Red! Em không sao! Đừng lo lắng! - Cô thều thào với người thiếu niênđã bế mình đến bệnh viện, cô lại xoay qua bốn người còn lại, mím nhẹmôi, trấn an:
_ White, Ella, Deuce, Black! Jenny không sao đâu!
Y tá đẩy băng ca vào phòng phẫu thuật, cánh cửa trượt khép dần rồi đóng chặt im ỉm.
Thời gian chậm chạp trôi bao trùm không khí nặng nề bên ngoài phòng chờ. Tất cả như bị treo ngàn khối đá.
Chàng trai đã bế Jenny đến _ Red ngồi bất động trên băng ghế. Ánh mắtsững sờ ngập nỗi lo âu. Chiếc áo chemise trắng của cậu dấy lên những vệt máu dần khô cứng, xỉn màu, tanh nồng.
Sự chờ đợi chứa đầy nỗi hoang mang buốt giá.
Red đưa bàn tay chống lên trán mệt mỏi. Cậu sợ sẽ có điều bất trắc xảy ra.
Đối diện băng ghế của cậu, chàng trai mặc áo hoodie trắng - White nhưhoá tượng, mắt mở to giàn giụa nước. Đứa em gái cậu xem như ruột thịtđang nằm trong căn phòng lạnh lẽo kia, tâm trí cậu hỗn độn như một sợidây đàn bị kéo căng.
Bên cậu, cô gái tên Ella khẽ khàng lau những giọt nước mặt White an ủi:
_ Thiếu gia à! Jenny không sao đâu! Đừng lo lắng quá mà! - Cô nói như cố thuyết phục bản thân thật bình tĩnh.
Giọng Ella nghẹn lại, đắng chát, nước mắt cũng tuôn rơi không chút ýthức trên má. Bên cạnh Red, cậu bé tên Deuce mặc T-shirt tím mở mắt tròn xoe nhìn Red, hơi thở nóng bừng đầy sợ sệt, thanh âm nhỏ xíu, đứtquãng:
_ Chị Jenny... sẽ... không sao phải không?
_ Phải! Jenny nhất định sẽ không sao! Đừng quá lo lắng! Phải rồi! Phảithật bình tĩnh, bình tĩnh! - Red bấu chặt hai cánh tay mình vào vaiDeuce lẩm bẩm như cố thôi miên bản thân.
Những giọt nước mắt long lanh rơi muôn vàn hạt xuống nền gạch trắng.
Ngọn đèn đỏ báo hiệu như phát lửa toả xung quanh năm con người.
Black - chàng trai tóc nâu mặc blazer đen đứng tựa vào tường, đôi mắt mở to, ráo hoảnh, không lộ tí chấn động trên mặt, mắt đăm chiêu nhìn vàongọn đèn đỏ báo hiệu kia. Không gian ngợp thở đầy hoang mang khiến đầuóc con người trở nên rỗng tuếch, mất dần sức phản kháng. Cả năm conngười trẻ như cũng dần mất đi sự sống trong từng nhịp chờ đợi. Ngọn đèngay gắt như thách thức sự nhẫn nại của con người.
Nền gạch trắng lạnh toát đọng đầy những giọt nước mắt và mồ hôi âu lo.Đầu óc ai cũng mụ mẫm cực độ. Những lời cầu nguyện rầm rì đến Chúa dànhcho Jenny. Hi vọng cô ấy sẽ không có gì xảy ra!
Cái khoảnh khắc phải chờ đợi như muốn xé nát thần kinh con người.
Hơn một tiếng sau, cánh cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra. Vị bác sĩ rakhỏi phòng, như mặc định, cả đám thiếu niên hớt hải bu lấy ông.
Red nắm chặt vai người bác sĩ đó rối rít, gương mặt nhợt nhạt đến thảm hại, hơi thở nghẹn cứng, ứ trệ nơi thanh quản:
_ Bác sĩ, sao rồi? Cô ấy có sao không? Jenny... Cô ấy vẫn ổn chứ?
_ Xin cậu hãy bình tĩnh! Tôi... Tôi... - Vị bác sĩ bị Red lắc mạnh vaiđến hoảng loạn, ấn đường tối sầm, những nếp nhăn trên trán dính vàonhau, giọng nói đứng quãng, không rành mạch.
_ Jenny? Jenny thế nào? Ông mau nói đi! - Ella níu tay bác sĩ khẩn thiết, đôi mắt dấy lên từng tia bi kịch đầy nỗi ám ảnh.
_ Chị Jenny thế nào? Ông đừng có "tôi, tôi" nữa mà! Ông mau nói đi chứ! - Cậu bé Deuce kéo tay vị bác sĩ inh ỏi, mái tóc đen mượt bị rối lên vìdẫy dụa.
Vị bác sĩ cất tiếng, âm vực lớn hơn, ông hít thở sâu căng cả lồng ngực để bình tĩnh.
_ Bình tĩnh! Tất cả xin hãy bình tĩnh! Hiện giờ... Bệnh nhân…
_ Hiện giờ Jenny sao rồi? Cô ấy ra sao? Các người phải cứu lấy cô ấy!Nếu Jenny có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ cho người phá nát bệnh việnnày! Mau gọi bác sĩ giỏi nhất cho tôi! - Red dựng người bác sĩ gào lên,thần kinh căng thẳng như bị lửa đốt.
_ Red, bình tĩnh! Ông ấy là Viện trưởng của bệnh viện này! - Black kéovai Red nhắc nhở, gương mặt vẫn lạnh lùng, bình thản không hề có chútchấn động trong tâm trí. Cứ như trái tim của cậu được băng tuyết bao bọc lấy, không hề có chút đau thương. Một con người bị tướt đoạt mất linhhồn, vô cảm.
_ Xin lỗi tất cả, vì vết thương của bệnh nhân quá nặng, mất quá nhiềumáu. Ngân hàng máu của chúng tôi không có nhóm máu của cô ấy vì đó lànhóm máu O'bombay, một loài máu hiếm. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, mọingười có thể gặp cô ấy lần cuối! - Viện trưởng trầm giọng trả lời, đôimắt vô vọng, thái dương tuôn dài những giọt mồ hôi lạnh buốt.
_ Mất máu quá nhiều? Nhóm máu O'bombay ? Ok, tôi cũng mang nhóm máu đó,tôi có thể truyền máu! - White níu lấy tay Viện trưởng cầu khẩn. Thậttrùng hợp! Cậu và Jenny có cùng một nhóm máu rất hiếm.
_ Thiếu gia! Cậu bình tĩnh lại! Cậu đừng quên bản thân mắc hội chứng máu khó đông. Cậu không thể truyền máu được! - Ella kéo cánh tay White lolắng, đôi mắt đỏ hoe tuyệt vọng.
_ Xin lỗi! Bây giờ dù có nhóm máu đó đi nữa thì tôi cũng không chắc cóthể cấp cứu kịp...Ý chí sinh tồn của bệnh nhân quá yếu. Dường như cô ấyđã buông xuôi tất cả! Tôi e rằng... Cô ấy sẽ không qua khỏi. Cô ấy cònvài điều trăn trối với mọi người. Xin tất cả hãy tranh thủ thời gian! -Vị viện trưởng tháo cái kính cận không gọng ra khỏi mắt, xoa xoa ấnđường mệt mỏi.
Cậu bé Deuce sụp người xuống, ánh mắt bàng hoàng.
_ Tại sao như vậy chứ?
Mọi người như chết lặng. Có phải là một cơn ác mộng không?
Tất cả lặng lẽ theo chân vị bác sĩ tiến đến phòng hậu phẫu. Sự lạnh cóng đột ngột xâm chiếm thân xác của các thiếu niên.
Họ phải làm sao bây giờ?
Trong cănphòng sắc trắng lạnh toát, mùi thuốc sát trùng choáng ngợpcả bầu không khí. Hơi lạnh tê cóng không biết từ đâu bủa vâynhững thanh niên nhỏ bé. Jenny nằm trên giường, lớp drap trắngtinh tươm bị mái tóc đen dài của cô phủ lên vô trật tự. Hơi thở nhẹ đến mức như không còn vướng víu trên thân xác. Năm conngười bên ngoài chậm chạp lê bước chân nặng trĩu như treo đábước vào trong, đôi mắt dấy lên từng tia đau xót không thể kiềmchế.
Thời gian giãn nở, kéo dài dằng dặc. Cơn khủng hoảng ghê khiếp in đậm trong những bộ não non nớt đó. Nhịp thở của họ cũngchậm lại theo nhịp thở của Jenny.
Cô gái xinh xắn nằm vô lực trên giường, máy tiếp oxi gắn chặttrên mũi. Tiếng kêu “tít...tít...tít...” phát ra từ máy đo điện tim như âm thanh đếm ngược của thần chết. Không gian đặc sánhnhư ngưng đọng tất cả hoạt động của con người. Chiếc váy màuthiên thanh của Jenny hơn nửa bị biến thành những vệt đen phasắc đỏ chết chóc, ngập mùi tanh tưởi của máu, sắc đỏ như xénát cả thị giác lẫn tâm can của mọi người. Ánh sáng trắng từ đèn huỳnh quang vô cảm bọc lấy những con người bên dưới. Redào vào trước, nắm chặt bàn tay ghim đầy dây nhợ của Jenny. Bàn tay còn lại vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô ấy.
Giờ đây, Jenny yếu ớt hệt như một đứa trẻ sơ sinh, gương mặtnhợt nhạt, tái xanh, môi tím thẫm không còn chút máu. Các khối cơ trên cơ thể cô trở nên vô lực, ù lỳ. Cả cơ thể run lên lẩybẩy. Cả sinh mạng của cô bây giờ mỏng manh như ngọn nến thắptrước gió.
_ Jenny!... - Red cất tiếng gọi nhẹ nhàng, mi mắt bị luồn hơithở cay xè phả đến xâm chiếm, trái tim thít chặt đập cuồngloạn.
_ Jenny!
_ Jenny!
_ Chị…
Cả Ella, White, Deuce cũng ập tới, sắc tái nhợt khủng hoảngtrên gương mặt. Từng nhịp tim đập mạnh đau đớn như sắp vỡ bungra khỏi lòng ngực.
Phía sau ba người, Black lững thững bước vào, gương mặt phẳnglì không chút cảm xúc hệt như một cái mặt nạ được đúc bằngplastic. Đôi mắt cậu đau đáu dán lên thân ảnh cô gái nằm trêngiường. Không ai biết được đằng sau gương mặt vô cảm đó là mộttrái tim đang rỉ máu, cảm giác nóng rực, đau đớn như muôn ngànmũi tên đâm xuyên qua lồng ngực của cậu.
Cậu vẫn cố che giấu cái cảm xúc xót xa đó chìm trong khoangngực như cố nuốt đi một hòn than âm ỉ cồn cào rát bỏng tâmcan.
_ Red… - Jenny khẽ mở mắt, giọng nói yếu ớt như cơn gió heo mây vi vu trong không gian ảo não.
_ Tại sao em lại ngốc như vậy chứ? Tại sao lại phải giúp anhđỡ một phát đạn như vậy chứ? - Red nắm chặt bàn tay của côgái đang thoi thóp, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, thần kinhbị cơn hoảng sợ vơ vét trở nên rỗng tuếch, mái tóc đen mun rối lên bù xù.
Jen níu bàn tay Red thều thào, cô như muốn rút cạn sinh khí của mình trong từng lời nói, bàn tay nhớt nhác máu lạnh dần đi.Khoé mi rưng rưng lên, đỏ ngầu, cô đã chọn cách buông xuôi:
_ Em...tình nguyện mà...! Anh không nhớ là...em từng hứa...vớianh là...sẽ trở thành...một thiên thần...để mãi mãi bảovệ...chăm sóc...cho anh sao?... Em đã hoàn thành...nhiệm vụ củamình!... Em không thể...ở bên anh...được nữa!... Em phải trởvề...với Chúa!... Sẽ có một thiên thần khác...thay thế em...yêu thương...chăm sóc...bảo vệ anh! Em...hứa...
Cô không thể nào đứng chung trên hai chiếc thuyền được nữa. Côkhông thể nào tiếp tục hãm hại, bán đứng những người bạn ởđây được nữa, họ vô tội. Cô không thể nào làm hại tới Red_côđã yêu cậu, yêu bằng chính trái tim của mình.
Chỉ có cách ra đi cô mới có thể tròn vẹn đạo nghĩa với cả hai phía: Q và MR.M.
_ Không! Anh không cần thiên thần nào khác nữa! Anh chỉ cầnJenny! Chỉ cần em thôi! - Red gào lên, hai tay áp chặt vào má côgái, nước mắt không thể điều khiển tuôn trào ướt đẫm cả khuônmặt cậu.
Jenny khẽ cong nhẹ môi, đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên má Red. Quay sang nhìn những gương mặt còn lại:
_ White, Ella, Deuce,...Black... Mọi người có thể hứa với Jenny một điều chứ?
_ Bất cứ việc gì anh cũng hứa! - White chồm lại giường khócnấc, đôi mắt to sưng húp, hàng mi cong trĩu nặng những giọtnước mắt mặn chát.
_ Chị hứa! - Ella cũng gật đầu, cố hít thở sâu để nuốt lấy những giọt lệ cứ ngỗ nghịch trào ra khỏi mắt.
_ Em cũng hứa mà! - Cậu bé tên Deuce gật gật đầu, nhìn cậugiống như một chú mèo nhỏ ướt sũng trong cơn mưa, run cầm cập,tiếng nấc ư ư vang trong thanh quảng đều đều.
_ Còn Black? - Jenny cố rướn người len ánh mắt nhìn cậu thiếuniên đứng sững người phía sau, cất tiếng hỏi thều thào.
_ Ừ, tớ hứa! - Black cất tiếng trả lời, đầu gật nhẹ xác nhận.
Cậu đang cố nguỵ tạo một lớp vỏ vô cảm bên ngoài, giấu tráitim chi chít tổn thương đau nhói trong ngực. Cậu đau lắm. Cậuđang kiềm chế, cậu không được khóc!
_ Mong mọi người...giúp Jenny...chăm sóc ...cho Red... Mình không…còn...đủ sức nữa...
_ Không! Em không được nói như vậy! Anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhấtđến chữa trị cho em! Không được bỏ cuộc! Cố lên Jenny! - Redhoảng loạn nắm chặt bàn tay yếu ớt mất dần sự sống kia gàolên.
_ Không được! Jenny không được chết! Không được!
_ White, em...xin lỗi...em không thể...đan xong...chiếc áo len...để tặng anh...em không...còn cơ hội nữa rồi!...- Jenny cười khổngước nhìn White, giọng nói nhỏ dần đi.
_ Anh không cần áo len! Anh cần Jenny! Em hứa sẽ là em gái củaanh mãi mãi mà! Em không được bỏ anh mà! - White khóc ròng, cậu sắp mất đi cô em gái đáng yêu mà cậu hết mực yêu thương. TuyJenny không phải em ruột của cậu nhưng cả hai đã cùng nhau lớnlên, trải qua nhiều kỉ niệm, cậu không thể Jenny ra đi như thếđược.
_ Jenny, em còn muốn biết bí mật của chị mà. Em hãy khoẻ lạiđể nghe chị kể về thiên thần của chị! Em không được buông xuôi!Em còn muốn biết người mà chị thầm thích là ai mà! - Ellacũng nức nở. Mọi người dùng mọi cách để khơi gợi lại ý chísống trong Jenny. Sẽ có kì tích xảy ra! Jenny phải sống!
_ Em biết...người đó...là ai rồi!...chị yên tâm...em sẽkhông...nói ra đâu..! - Jenny bỏ ngoài tai lời cầu khẩn của Ella, tiếp tục rướn hơi sức cuối cùng trối hết ra. Cô quay sang Deuce dịu dàng nhắc nhở.
_Còn Deuce...em phải ngoan...không được bướng nữa...phải nghe lời Red...hai người là...anh em mà...đừng...chống đối anh nữa...nhớ không?
_ Dạ! Em nhớ! Chị đừng chết mà! - Deuce kéo vạt áo lên lau lấy lau để những giọt nước mắt cứ trào ra, nghẹn giọng trả lời.
_ Còn Black...tớ nhớ...cậu từng ước...được gặp mẹ cậu...đểnói rất nhiều điều...chưa kịp nói...tớ sắp đi rồi...cậucòn...muốn gửi...lời gì...với bác gái...thì hãy nhắn vớitớ...tớ sẽ...chuyển lời giúp cậu! Nói đi! - Jenny mỉm cườinhìn Black. Sau cái chết của mẹ Black, cậu bắt đầu sống khépkín, trốn trong cái thế giới xám xịt trong niềm ân hận, dằnvặt của bản thân, Jenny hiểu rõ tính cách của cậu. Black rấtđáng thương.
_ Tôi...tôi... Nhờ cậu chuyển lời giúp tớ: "Con xin lỗi mẹ, conrất nhớ mẹ, con yêu mẹ!" chỉ vậy thôi. - Black trả lời, thanh âm có chút run run nhưng gương mặt vẫn điềm nhiên như mặt hồ tĩnhlặng.
_ Black, sao cậu lại nói như vậy chứ? Chẳng lẽ cậu muốn Jennyphải... - White ngước gương mặt đầm đìa nước mắt lên quát Black.
_ Không ai tránh khỏi cái chết cả! Đó là quy luật của tựnhiên! Hãy để Jenny ra đi!.. - Black cất tiếng trả lời, đôi mắtnâu hằn lên những tia đỏ đau thương như muốn bằm nát không giantrước mặt.
_ Được rồi! Mình hứa...sẽ chuyển lời...giúp cậu, Red... - Jenny lại cười.
Nụ cười thanh thản nhẹ tênh, đưa bàn tay của Red nâng lên nhẹ nhàng.
Bàn tay Red giơ ra lửng lơ trong không trung, Jenny đưa ngón tay cónhững dòng máu không ngừng tuôn chảy từ vết thương trước ngựcdẫn xuống cánh tay khẳng khiu của mình.
Những ngón tay lạnh cóng của cô đặt trên bàn tay Red, ngón taynặng nề nguệch ngoạc vẽ lên lòng bàn tay Red một hình ảnh. Làmột ngôi sao được vẽ từ chính máu của cô, sắc máu đỏ tươi, ấm nóng. Cô cất tiếng hỏi Red, ánh mắt trìu mến, thiết tha:
_ Anh có nhớ...lần đầu tiên...em gặp anh...em đã vẽ ngôisao...trên sàn gỗ...bằng nước mắt của anh...và...nói gì không?
_ Khi một linh hồn...đã rời xa nhân thế...họ sẽ hoá thành mộtngôi sao...để luôn luôn được ngắm nhìn...luôn luôn được bảovệ...người thân của mình... Họ sẽ nhờ Chúa...gửi đến nhữngngười thân của họ...những thiên thần hạnh phúc...thay họ chămsóc...yêu thương...người vẫn còn ở thế gian.. - Red nghẹn lời,cổ họng ứ trệ một cảm giác đau buốt, nước mắt cứ tuôn rơi,bàn tay run lên hình ảnh một ngôi sao sắc máu còn nóng hổi.
_ Phải! Em sẽ trở thành...một ngôi sao... Em sẽ luôn ở bên anh... Em sẽ dõi theo anh... Em có thể xin anh...một yêu cầucuối...được không? - Giọng nói run rẩy của Jenny khiến mọi người phải đau xót. Hàn khí cứ tiếp tục xâm chiếm lấy thân thể cô.Lời thỉnh cầu của một linh hồn sắp tạ thế, ánh mi cô chớpchớp đầy hi vọng.
_ Được! Em nói đi! - Red đan chặt bàn tay mình vào tay Jenny, đầu gật loạn lên bằng lòng.
_ Được! Em nói đi! - Red đan chặt bàn tay mình vào tay cô, đầu gật loạn lên bằng lòng.
Ánh mắt Jenny vẫn không thôi nạo vét từng trái tim cũng mọi mọi người, cào cấu lòng họ những vết rạch sâu hoắm.
_ Em...có thể...hôn anh không?.... Em muốn ...nụ hôn đầu tiên...và cũnglà ...nụ hôn cuối cùng của mình...sẽ thuộc về anh...chỉ là của anh,...được không ?... - Jen thấm ướt làn môi khô khốc, tiếp lời. -Và...em...muốn...mọi người...hát tặng em...một bài hát ...có được không? - Jenny nhìn bao quát những gương mặt còn, đôi mắt bắt đầu mịt mờ, thân thể vô lực lạnh dần đi.
Red xiết chặt tay cô gái rũ rượi oà vỡ:
_ Được, mọi người sẽ làm tất! Chỉ em đừng ra đi!
_ Hát đi! - Jen mỉm cười nhìn những người yêu thương đang ở quanh cô.Tất cả đều có mặt đầy đủ để đưa tiễn cô ra đi đế thế giới vĩnh hằng.
Black cất tiếng hát trước, giọng hát ngập ngừng, đứt đoạn như không kiềm chế được nữa. Giọng hát trong veo, ngọt ngào cao vi vút của cậu vanglên trong không gian quệnh đặc vị giác. Xé nát tri giác mọi người xungquanh.
_ Every night in my dreams...
I see you...
I fell you...
That is how I...know you...go on.
Far across...the distance...
And spaces...between us...
You have..e to show you...go on...
_ Near...far...and wherever you are...
I believe that the heart does go on... - Tiếng hát nghẹnngào cũng những người còn lại run bật, nức nở. Nước mắt tuônnhiều lắm! Tim cũng đau nhiều lắm! Jen yêu dấu của họ...
Red lau nước mắt trên má. Cậu cuối người đặt trên môi người con gái mà mình yêu thương nhất một nụ hôn.
Nụ hôn đầu người ta hay bảo sẽ rất ngọt ngào, ngốc xít nhưng tại sao nụhôn đầu tiên cậu dành cho Jenny chỉ có vị mặn đắng? Đắng chát và đầy bithương choáng ngợp tâm trí cậu. Nước mắt cứ tuôn rơi trên khoé mi củangười thanh niên trẻ. Từng giọt mặn chát thấm vào môi ướt đẫm.
Bờ môi của Jenny khẽ cong lên một nụ cười mãn nguyện, bờ môi bắt đầu giá buốt. Cô tận hưởng cái hương vị ngọt ngào từ môi Red - bờ môi mềm mạisắc đỏ mọng như một quả dâu chín thơm dịu. Bàn tay cô bắt đầu buông lơi. Trong bàn tay trái đang nắm chặt sợi dây chuyền đồng hồ quả quýt đangbấu chặt trên lớp đệm bắt đầu dãn ra. Trên khoé mắt cô tuôn ra một dòngchất lỏng trong veo, mặn chát, chạy ngang má lăn đến mạch thái dương,hoà vào mái tóc đen mun, rối bời.
Sự lạnh giá bao phủ toàn cơ thể cô, từng dòng hơi thở nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng vụt bay đi khỏi thân xác nặng nề.
_ Once more...you open the door...
And you're here in my heart...
And my heart will go on and on...
[Em chọn cách ra đi để toàn vẹn tất cả. Em không thể làm hại anh nữa,em không thể trở thành một con người sống hai mặt được nữa! Các anhkhông có lỗi, em sinh ra là đã làm việc cho Mr.M, em đã đến bên anh vìmục đích của mình - mục đích vì tổ chức. Nhưng...em đã yêu thực sự,em đã phản bội Mr.M. Ông ấy sẽ làm hại anh! Chỉ có cái chết của em mới có thể khoá chặt cái bí mật kinh hoàng mà em và những con quỷ khát máu kia đãlàm. Em hận bản thân mình! Hãy để em ra đi để trả giá cho những tội lỗicủa bản thân! Em không phải là thiên thần! Em phải trở về địa ngục đểtrả giá cho sự ngu ngốc của mình. Em thật tồi tệ! Sẽ có một thiên thầnthực sự thay thế em yêu anh! Cô ấy sẽ tốt hơn em! Quá khứ của em mãi mãi là một bí mật - một bí mật giấu kín tận thiên thu, để anh nhìn em nhưmột thiên thần, không thù hận, không oán trách em! Em xin lỗi...!Nhưng...em yêu anh!]
_ Love can touch us one time...
And never let go on tii we're one...
Love was when I loved you...
One true time I hold to in my life we'll always go on... - Tiếng hát vẫn vang đều, nghèn nghẹn cố che giấu sự oà vỡ trong mỗi trái tim.
Nụ cười bình yên của cô nhẹ nhàng vẽ lên môi, cuốn theo hơi thở cuối cùng của cô tan...theo...tiếng...hát...
Red ra sức nắm chặt bờ vai mảnh khảnh của Jenny mà lay, cậu gào lêntrong tuyệt vọng, điên loạn như phá nát tất cả cảnh tượng trước mắt:
_ Jenny! Em tỉnh lại đi! Em đừng nhắm mắt mà! Tỉnh lại đi Jenny! Anh van em! Đừng bỏ anh mà!
Mọi người như sụp đổ, sự tang tóc phủ kín ngập căn phòng.
Jenny đã ra đi mãi mãi. Cô ấy đã từ bỏ cuộc sống để đến một thế giớikhác. Sẽ là thiên đàng, hoặc cũng sẽ là địa ngục, tuỳ theo phán xét củaChúa...
_ Near, far, wherever you're
I believe that the heart does go on...
Once more you open the door.
And you're in my heart
And my heart will go on and on...
There is some love that will not go away.
Anh I know that my heart will go on.
We will stay forever this way.You are safe in my heart.
And my heart will go on and on...
"Loang choang...títttttttttttttt......" - Bất chợt, sợi dây chuyền trêntay cô bỗng rơi xuống đất, tiếng rơi đập khô khốc vào nền gạch trắng.Chiếc máy đo điện tim vang lên âm thanh chói tai, biến thành đường thẳng kéo dài trên màn hình, âm thanh rùng rợn nhất mà chẳng ai muốn nghethấy.
_ Jenny...!
_ Chị Jenny! Chị ơi!
_ Tỉnh lại đi em! Đừng ngủ nữa mà!
Tiếng réo gọi trong nước mắt vô vọng của mọi người không ngăn được quyết định của Jenny.
Cô ấy không còn nữa. Mãi là người của quá khứ.
Có những trái tim đau buốt tê tái vì cô ấy. Và cũng có một trái tim quặn thắt vì đau, dù lòng vẫn cô trấn tĩnh rằng: cô ấy đã được bình yên...
[Cầu chúc em sẽ có được một cuộc sống mới yên bình, không bi kịch, trầmluân như kiếp con người nữa. Mọi người sẽ luôn nhớ đến em! Hãy ở bênChúa và có nhiều niềm vui! Jenny à!]
Trong không gian não nề ở căn phòng trắng toát, dù mùa hạ có vẻ oi ả bên ngoài nhưng ở đây, tất cả như bị một lớp băng tuyết bao phủ lấy, giábuốt đầy âm khí.
Ác quỷ đã đón tội nhân trở về với địa ngục - cô gái đã chọn cái chết để kết thúc tất cả.
Một thiếu niên có mái tóc đen huyền, đôi mắt sắc lục như rừng đêm lẫnkhuất trong góc tối, đôi mắt ngắm nhìn một lũ thiên thần ngốc nghếch đau khổ, vật vã vì một con tốt thí vừa bị đá văng khỏi ván cờ - cô gái vừara đi. Cậu khẽ cong nhẹ môi, gương mặt đầy giễu cợt thì thầm:
[Chuột Bạch à! Đây là cái giá mà em phải trả cho hành động ngu xuẩn củamình! Những kẻ phản bội lại tổ chức đều phải chết! Em làm anh quá thấtvọng! Đôi cánh đen của em đã không còn đẹp như trước nữa! Nó lốm đốm sắc trắng kinh tởm của lũ thiên thần. Trên người em đã có mùi của bọnchúng. Em phải ra đi thật sự! Chỉ còn anh và "cô ấy" tiếp tục cuộc vui!Hi vọng "cô ấy" sẽ không như em , trở thành một con thiêu thân phải bỏmạng trong ván cờ này! TRÒ CHƠI CÒN RẤT DÀI...]
Cậu khoanh tay trước ngực, chau ánh mắt về cái xác lạnh lẽo kia như gửi lại dòng tin cuối cùng cho linh hồn đã khuất.
Xung quanh cô, những đôi cánh trắng chập chờn - đó là thế giới của thiên thần. Ác quỷ như cậu rất kinh tởm điều đó.
Như chưa từng tồn tại, thân ảnh cậu tan ra như những hạt bụi nhỏ li ti,sắc đen lẫn khuất len lõi nơi ánh sáng không thể chiếu tới được.
Bên ngoài bệnh viện, nơi khuôn viên cây xanh, ô cửa mở toang có thểtrông thấy những hình ảnh trong phòng hậu phẫu. Bầu trời ập tới một trận gió hanh hao cuốn đi vài chiếc lá khô bay vi vu lên trời, thổi chút ítvào căn phòng chứa đầy tang thương.
Lẫn khuất trong lớp lá khô, một bệnh nhi vui chơi gần đó vô tình nhặtđược, trong lớp lá giòn khô đó, đứa trẻ mỉm cười nhặt lên một thứ:
_ A! Một quân bài Jack đen! Của ai thế nhỉ? Hi hi đẹp quá!