Q.4 - Chương 1.1 : Mỹ nam kế
Lục lọi như một chú mèo nhỏ, trong căn phòng không bật đèn, những âmthanh lục đục cứ khe khẽ vang. Lòng tôi ngổn ngang, hoang mang tột độ.Từ sáng, cuộc hẹn với Thư đã làm tôi trở nên lo sợ nhiều thứ. Và tôiquyết tâm tìm kiếm sự thật. Cuối cùng, ba tôi là ai? Tôi là ai?
Những cuốn sách bừa bộn bị dọn khỏi kệ, la liệt trên bàn, tôi kiếm tìmkhông mục đích. Tôi đang tìm gì? Tôi muốn làm gì đây? Chỉ biết là, tôigiống như một khảo cổ gia đang tìm kiếm trong xa xôi quá khứ những hiệnvật còn sót lại.
Ba tôi không phải là một bác sĩ thú y? Ông ấy tốt nghiệp ngành y mộttrường nổi tiếng thế giới? Tôi không tin! Ba tôi là bác sĩ thú y TrầnThanh Tâm, gia đình chúng tôi sống an lành và hạnh phúc ở Việt Nam nhưbao người. Tôi không tin bất cứ thông tin mơ hồ nào phá hoại cuộc sốngcủa mình, trừ khi nó được xác thực. Tôi thấy mình như đang đứng giữamuôn ngàn lối rẽ hàng triệu câu hỏi bủa vây. Những mối quan hệ phức tạpđang dần lôi kéo tôi, những kết nối và mạch sự kiện dồn dập về thân thếkhiến tôi hoảng sợ. Tự bao giờ cuộc sống của tôi trở nên rắc rối thếnày?
Gần hai tháng qua, tôi đang trải qua những chuyện động trời. Chưa mộtmùa hè nào u ám thế này. Rốt cuộc mọi thứ chung quanh tôi có phải là một kịch bản đã dàn dựng sẵn? Và tôi ắt là một vai trong đó, một con rối bị những bàn tay vô hình điều khiển.
Tôi muốn lật tung tất cả. Tôi muốn xé nát quyển kịch bản lố lăng này.Hãy trả tôi về cuộc sống như trước kia! Đừng để tôi hoảng loạn, dằn vặtvà rối rắm tựa tơ vò. Dường như là tất cả đã đi quá xa.
Chiếc bi đặt trên bàn bị tay tôi quờ quạng trúng, nó lăn khỏi bàn, rơixuống đất rồi lăn thêm mấy vòng nữa, rồi chui tọt vào gầm giường. Tôidừng tay, dãn mắt ra tìm cây bút. Người cúi thấp xuống gầm giường.
Trong bóng tối, những ngón tay mò mẫm thăm dò khoảng không gian chật hẹp bên dưới chiếc giường. Tôi đã chạm được thân bút. Khổ nỗi, mỗi lần taytôi chạm tới thì cây bút lại rút sâu vào bên trong hơn, tôi sắp hụt taytới nơi. Tôi cố đưa sải tay dài nhất có thể, dưới gầm tối om, có vàitiếng muỗi vo ve. Chợt, những ngón tay thăm dò ra một dị vật, vỏ ngoàinó cưng cứng, có góc cạnh, ruột rỗng. Tôi đưa tay sờ soạng, gõ gõ vàonó, hình như là một chiếc hộp gỗ. Dùng hai tay cố lôi nó ra, đầu tôivướng trúng mấy cái mạng nhện ở dưới gầm.
Chiếc hộp được lôi ra ngoài. Trong phòng, ánh sáng rất yếu. Tôi đặtchiếc hộp lên bàn, nhanh tay dọn lại đống sách lộn xộn. Bật đèn bàn,ngồi vào ghế, tôi chú mục nhìn chiếc hộp, màu nâu gỗ đã sờn màu, nướcsơn không còn bóng nữa. Chiếc hộp đính kèm một ổ khoá nhỏ. Làm sao mở ra được đây?
Tôi loay hoay tiếp tục tìm kiếm. Trong tất cả hộc tủ của bàn, của tủ đầu giường, tôi lục cả trong vỏ áo gối và dưới nệm. Không có!
Linh cảm duy nhất thuộc về tấm ảnh của ba và tôi đang đặt trên bàn.Trong mấy bộ film tôi xem có chi tiết giấu những thứ quan trọng trongkhung tranh hoặc khung ảnh. Đúng không nhỉ? Tôi vội mở khung ảnh ra xem. Tấm hình bị bung ra khỏi khung, phía trong, một chiếc chìa khoá bằngngón út màu nâu đồng đã xỉn màu. Linh cảm của tôi đã đúng.
Tra chìa khoá vào ổ, vừa khít. Tiếng lách cách khe khẽ vang rồi chốtkhoá bung ra. Tôi cảm thấy rất hồi hộp. Bên trong đó là gì mà ba tôi lại khoá kĩ như thế?
Ánh sáng leo lét, nhàn nhạt. Tim thình thịch đập. Chiếc hộp mở ra. Chỉtoàn là giấy tờ. Màu giấy đã ố vàng, mục nát, cả chữ trong đó ắt cũngđược đánh từ loại máy đánh chữ thời cổ. Một mẫu giấy dày, bị gấp đôi,màu ngả vàng, tôi nâng lên mà sợ nó sắp tan ra thành tro bụi. Mùi giấycũ hăng hắc lan đến mũi. Trên mẫu giấy chi chít chữ tiếng Anh, tôi lẩmnhẩm đọc, chỉ có tên ba Trần Thanh Tâm là chữ Việt. Trên góc trên cùng,logo trường đại học cực kì nổi tiếng: Harvard. Đây... Đây là bằng tốtnghiệp của ba???
Tôi mím môi, vô cùng bất ngờ. Những điều Thư nói đều đúng, ba tôi từnghọc ở Mĩ, mà còn là một sinh viên tốt nghiệp loại ưu của khoa Y. Thậtsao? Tôi không thể tưởng tượng nổi! Trong hộp có vài cái huy chương vàng đã ngả màu, hình như là của một cuộc thi điền kinh. Dưới đáy hộp, rấtnhiều hình. Toàn là ảnh trắng đen hoặc ảnh màu thời còn xài máy gắn film cuộn. Tôi đảo lên vài tấm, là hình ba lúc trẻ. Có vài tấm, ba chụpchung với một người đàn ông rất đỉnh đạt, đeo kính cận không gọng rấttri thức, hai người đều khoác áo blouse, có lẽ là bạn học cùng khoa.Phía sau ảnh có ghi có chú thích đó là năm 1988. Vậy là lúc đó ba chỉ 22 tuổi. Người đàn ông tuấn tú cạnh ba là ai mà sau tôi thấy quen quen,cảm giác thân thuộc, thế mà không thể nhớ nổi. Ai thế nhỉ? Ôi, bắt đầuđau đầu rồi!
Tôi bỏ qua, lật thêm tấm nữa xem. Đó là một dàn sinh viên, có cả ngườiphương Tây và những gương mặt Á Đông. Họ chụp hình tập thể và đều khoácáo blouse, kèm theo băng rôn cầm trên tay nổi bật cụm từ: CU 90. Đó là gì?
CU 90? Ý nghĩa cụm từ quái lạ này tôi không tài nào nghĩ ra. Ánh mắtbắt đầu đảo xem những gương mặt trong hình. Hơn 10 người, nam có, nữ có, trông ai cũng thanh tú, uyên bác. Ba tôi đứng góc trái cùng ảnh, taycầm góc băng rôn. Cạnh ông vẫn là người đàn ông đeo kính không gọng. Kếtiếp là những người lạ khác, có điều, người đàn ông đang cặp kè với chúđeo kính không gọng cạnh ba lại thân quen mặt, giống như...
_ Hạ Khánh Di?
Điên! Điên thật chứ! Tên khỉ vàng Hạ Khánh Di mới 16 tuổi, tấm ảnh nàychắc là còn lớn hơn tuổi của hắn, vậy người trong đó là ai???
Thật ra là những nét mặt trông như đã từng trông thấy ở đâu đó. Thực sựlà đã từng gặp, hay vô tình thoáng qua, nhưng tôi vẫn không chắc họ làai. Trí nhớ tôi rất tốt, tôi thường nhớ rõ gương mặt một người khi có ấn tượng, nhớ rất sâu sắc. Tôi không hề lầm đâu! Những người trong đây...Tôi có thể gọi tên họ rất rõ ràng. Tôi nhớ đúng mà! Nhất là... Hạ KhánhDi, người đàn ông đó và Di trông vô cùng giống nhau.
_ Linh?
Một gương mặt thân quen nữa, Nguyễn Chí Linh. Dung mạo người ấy thanhlịch, nụ cười tươi có lúm đồng tiền đó y hệt Chí Linh, ông ấy đứng ởgiữa tấm hình. Sao lại có cả Linh? Tôi nhầm lẫn? Không phải đâu! Có vấnđề gì đó ở đây!
Tôi lại căng mắt nhìn, cạnh người giống Chí Linh, phảng phất nét mặt của một con người tôi đã từng gặp. Quen. Chuỗi cảm xúc thật chân thật. Họlàm tôi tin là tôi đã biết đến họ. Tôi tin có mối quan hệ gì đó dính líu chồng chéo với nhau trong chuyện này, nó âm thầm càn quấy thâm tâm tôi, nó làm tôi quay cuồng. Hoang mang.
Nhìn kĩ lắm, chú người Tây ấy rất đẹp trai, đôi mắt chú ấy rất to, vầngtrán cao, thoang thoảng nụ cười. Cả người đó toát lên vẻ gì đó rất đặcbiệt, tuy chỉ là nụ cười mỉm nhẹ nhưng mang khí chất ngang ngược, caongạo. Chưa chắc là tôi biết rõ, thế mà bản thân đã vội đánh giá. Hay vìngười đó làm tôi liên tưởng đến người thiếu niên tóc nâu lạnh lùng, báđạo, kẻ tôi chỉ muốn dùng từ “ghét” để hình dung: Hoàng Hiểu Minh. Rấtgiống. Hoàng Hiểu Minh có khuôn mặt nửa Á, nửa Tây, nhưng hắn ta có đôimắt cũng to to thế ấy, cái trán cũng cao cao lanh lợi như vậy.
Có khi nào, đây là tấm hình Kì Thư đã nói, tấm hình có ba tôi và nhữngsinh viên học cùng khoa? Thư nói vậy, tức là trong đây là những thế hệsinh ra chúng tôi? Đó là ba tôi, cha Thư, cha của Linh và Minh? Đừng nói là... Cả Hạ Khánh Di cũng dính dán tới vụ này!
Di, sao có thể chứ?
Những tấm hình còn lại, không phải hình ba mà chụp toàn ảnh chú đeo kính không gọng. Chú ấy chắc là bạn thân với ba lắm. Xem này, có cả hình gia đình của chú: vợ chú thật xinh đẹp, tóc bà xoã dài, đẹp và mượt lắm.Tấm ảnh màu này chắc là những năm cuối của thập niên 90, nhìn trang phục kiểu này chắc cũng đã cách nay hơn mười mấy năm. Chú ấy cười rất hạnhphúc, đôi mắt âu yếm nhìn vợ. Họ cùng bế một bé gái mũm mĩm trông thậtxinh xắn. Em bé mặc áo đầm đỏ, tóc ngắn ngang cằm, mái để bằng, xinh như búp bê. Đến mấy tấm ảnh màu này thì tôi mới phát hiện rằng, chú ấy cómàu mắt rất lạ, thời đó chưa có lens màu mà, sao lại có thể có màu mắtxám tro đẹp như vậy chứ?
Xám tro? Đôi mắt xám tro? Em bé cũng có đồng tử màu xám tro rất đẹp. Bất giác, tôi đưa tay sờ lên mắt mình: đôi mắt xám tro. Sao em bé tronghình lại trông thật giống... Giống ai đó mà hình như ngày nào tôi cũnggặp. Đôi mắt em như cười, bầu má phúng phính, trông thật thông minh,tinh nghịch. Đếm nhẩm, vậy là giờ em bé trong hình ắt cũng trạc tuổitôi.
Đôi mắt xám tro đó cứ mãi dán chặt vào tôi, loáng thoáng như khúc khíchtiếng cười. Mắt tôi hoa lên, đầu quay quay, đau đến từng nếp não, đaulắm!
Tiểu Bạch, ngoan nào, lại đây con!
Ba ba, me me!
Băng Nhi, lại cho mẹ bế nào!
Hi hi, me me!
Là Mẹ! Gọi lại nào!
Me me!
Ha ha, Tiểu Bạch gọi ba ba hay hơn, gọi ba nào, lại đây với ba!
Ba ba!!!
Ha ha ha...
Ha ha ha...
Đau quá! Đau đầu quá! Lại là những tiếng gọi kì dị đó! Họ là ai? Tại sao lại cứ bám riết trong tâm trí tôi? Tiếng nói cười vui vẻ đó cứ vangvọng, chốc lại trở thành âm thành khằng khặc ma mị khiến tôi hoảng loạn. A! Im lặng đi mà! Đừng cười nữa mà! Tôi đau đầu lắm! Aaaaa!!!
Tôi ôm lấy đầu, gục trên bàn, cảm giác như bị muôn ngàn cây kim đâm vàođầu vừa nhói vừa ê ẩm. Nhức quá! Tiếng cười cứ ồn ả trong ốc tai, chốclại ồn lên như tiếng phản lực đang cất cánh. Khó chịu quá! Nhức nhóiquá!
Bên ngoài nhà, tôi nghe tiếng còi xe ting ting. Chết! Ba đi làm về rồi! Làm sao đây?
Cuống cuồng gom giấy tờ và hình cất vào hộp, tôi chừa lại tấm hình CU90 và gia đình chú kính cận ra ngoài. Tôi khoá lại hộp, cơn đau đầu làm tôi choáng nặng, lảo đảo như người say. Chui xuống gầm giường giấu cáihộp, xong giấu chìa khoá vô khung hình như cũ, tôi thấy tay mình run lẩy bẩy, tim như muốn rớt ra ngoài.
Cạch.
_ Mai, con làm gì trong đây thế? - Ba mở phòng, bước vào, áo sơ mi màu lam dính vào da ướt đầm mồ hôi, ba cất tiếng hỏi tôi.
Hình như mặt tôi tái lắm. Tôi gượng cười, xoay lưng về phía bàn, rấtnhanh và khéo nhét hai tấm hình kia kẹp vào quyển sách dày đang nằm trên bàn. Tôi cố cười, ngẩng mặt lấp liếm:
_ Dạ, ba mới về! À, con, con, con đang tìm cuốn sách, đang tìm gì đó đọc giết thời gian ý mà! - Nhanh tay giơ bìa cuốn sách đang kẹp hai tấmhình giơ cho ba xem.
Ba tôi nhíu mày nhìn, rồi nói:
_ Mặt công chúa của ba sao trắng bệch thế này? Con ổn chứ?
Thấy ba đi gần đến mình tôi lúng túng, rồi nguầy nguậy lắc đầu, tránh ba:
_ Không sao ạ, à, trong đây nóng quá, con ra ngoài đây, ba tắm nhanh rồi ra ngoài ăn cơm nhé!
Ánh mắt ba trìu mến nhìn tôi, rồi ba đánh mắt sang cuốn sách trên taytôi, ba đưa tay nâng cuốn sách trong tay tôi lên, chăm chú nhìn. Tim tôi nó muốn rớt ra ngoài rồi. Ba phát hiện gì rồi sao?
_ 50 liều thuốc bổ cho trái tim? Cuốn này con đọc rồi mà!
_ À, con thấy nó hay nên đọc lại ạ!
_ Thế ư? - Ba nhướng mắt, rồi xoa tóc tôi. - Đọc sách giúp tâm hồn thanh tịnh và thêm phong phú. Duy trì thói quen tốt này, con nhé! Ba nghe nói quyển này đã có tập hai, hôm nào chúng ta cùng ra nhà sách mua, đồng ýchứ?
Tôi gật gật đầu, rất ngoan ngoãn:
_ Vâng ạ, cảm ơn ba, con ra ngoài đây. - Tay nắm rất chặt quyển sách, mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay khiến như cuốn sách sắp rơi tuột khỏi tay.
_ Ồ, quên mất. An nó ghé thăm con đấy, ra tiếp bạn đi con! - Ba gật đầurồi xua xua tôi đi ra. Được cớ, tôi đi ra phòng thật nhanh, tay run rẩyôm sách. Phù! Thoát nạn rồi!
Dương Vĩ An ghé nhà tôi chơi, tôi không kịp cất cuốn sách vào phòng của mình, đi lướt đến sô pha, nhìn cậu bạn, hỏi:
_ Ái chà, kẻ nào khiến Vĩ An đẹp trai ngời ngời đây lại cau có như ông cụ non thế kia?
An tiu nghỉu trề môi, trên tay An có cây kẹo bông màu hồng xốp phồng. Wow! Sao An biết tôi mê kẹo bông mà đem tới tặng vậy ta?
_ A! An tặng tớ sao? Ya! Sao bạn hiền biết tớ thích kẹo bông thế nhỉ? - Vừa chụp lấy cây kẹo, tôi vừa reo lên vui thích.
Vĩ An thở dài, tay dí vào trán tôi, cậu nói:
_ Bà mừng kẹo chứ đâu có mừng tui tới! Già mà mê ăn kẹo, vái trời cho hổng còn cái răng nhai cơm.
Tôi bĩu môi, vui thích nhìn kẹo bông hồng phấn trong tay, thứ kẹo tôi đã từng ăn rất nhiều, thế mà lâu lắm rồi mới dám nhìn lại, đúng là lúcThiên Thần bỏ đi, tôi đã bỏ ăn kẹo bông gòn.
_ Không phải tui mua đâu! - An nói nho nhỏ, cái mặt bức bối như con nít. - Của một cây si tình nào đó tặng cho bà đó! Hắn rõ là xem bà như connít, ha ha, cưa bà bằng một cây kẹo bông đấy!
Tôi trố mắt bất ngờ. Ai? You nào lỡ si em vậy? Ai đã thầm thương trộm nhớ Apple ta đây? Anh nào mà lãng mạn phết vậy ta?
Tôi xoay xoay ngắm nhìn cây kẹo, nó được bao trong lớp nhựa trong cáchkhông khí. Chỉ là do đường thổi nên mà ra cây kẹo to ơi là to, nhưng khi cho vào miệng thì lại tan rất mau, vị ngọt lìm lịm. Kẹo dễ bị xẹp xuống do để quá lâu. Tôi đã từng rất thích nó. Đã có ai đó gọi tôi là KẹoBông, ừ, đó là Thiên Thần. Chúng tôi giống nhau, đều rất thích ăn kẹobông gòn.
_ Ai? Người đó trông như thế nào?
An nói:
_ Đen thui từ đầu tới chân: nón đen, áo đen, quần đen, giày đen. Giống xã hội đen!
Ngầu quá, phong cách quá! Anh nào mà menly thế vậy? Tôi tò mò quá!
Xoay xoay cây kẹo, có mẫu giấy nó gắn trong bọc nhựa trong với cây kẹo, tôi lẩm bẩm đọc:
Tặng Kẹo Bông, ngọt lắm đấy! Ăn xong phải đánh răng nhé!
Kẹo Bông? Sao hắn biết tôi có biệt danh là Kẹo Bông? Đó chỉ là bí mật của riêng tôi với Thiên Thần.
Ăn kẹo này xong là phải đánh răng, kẻo sâu nó ăn hết hàm răng của Thiên Thần đó!
Thuở thơ bé cùng cậu, tôi đã từng nói thế. Ai? Ai mà biết được những điều riêng tư này. Chẳng lẽ là...
Tôi nắm lấy vai An, mắt nhìn sâu vào cậu, rất nghiêm túc:
_ Cậu gặp người đó khi nào? Ở đâu? Người đó đâu rồi?
Dương Vĩ An cau mày, cậu nói mà như gằn:
_ Mới đây. Trước cổng. Đi rồi!
Hừ! Lại là cái tật nói lũn cũn như vậy. Thế mà điểm văn hắn cao ngất ư?Thật không công bằng. Theo lời An tức là: Cậu gặp người đó mới đây tạicổng nhà tôi và người ấy đã đi rồi. Phải không nhỉ?
Tôi cố gắng bình tĩnh, cảm xúc vừa vui vừa bồn chồn. Thật là cậu không,Thiên Thần? Cậu tìm tôi? Cậu gửi quà cho tôi? Cõi cảm xúc hỗn độn nàylàm tâm trí tôi bấn loạn. Có lẽ là vậy, người tặng kẹo cho tôi chính làThiên Thần.
_ Cậu ta có nói gì nữa không? - Tôi hỏi, cơ mặt hoan hỉ vô cùng.
An đáp cộc cằn:
_ Hắn bảo: Cô ấy sẽ phát điên lên mà đi tìm tôi!
Ngay tức tốc, tôi chụp cuốn sách lẫn cây kẹo đứng dậy, chạy ùa ra cổngnhà, nhìn dáo dác. Đúng rồi! Tôi sẽ phát điên mà đi tìm người đó? Chỉ có thể là Thiên Thần! Chỉ có cậu mới khiến tôi điên loạn kiếm tìm. Tôi tìm cậu bao lâu nay. Trong giấc mơ tôi cũng nhớ tới cậu. Tôi đã phải chờquá lâu rồi! Là Thiên Thần đấy! Thiên Thần trở về rồi! Thiên Thần cònnhớ tới Kẹo Bông. Kẹo Bông cũng rất nhớ Thiên Thần!
_ Thiên Thần? Là cậu phải không? Cậu đang tìm tớ phải không? - Ngoàicổng, tôi đưa mắt tìm khắp nơi, kêu réo, la hét rất nhiều, như đang hivọng rằng cậu nghe thấy tiếng gọi của mình. Kẹo Bông rất muốn gặp cậu!
_ Thiên Thần!
_ Thiên Thần!
An chạy ra khỏi nhà, phẫn nộ ngăn chặn hành động la hét điên rồ của tôi. Cậu ghị vai tôi, quát:
_ Đủ rồi! Hắn đi rồi! Hắn không nghe cậu nói đâu!
_ Xạo! Cậu mới bảo Thiên Thần vừa ở đây mà! Cậu dối tớ! Vĩ An đáng ghét!
Cậu ấy đâu? Thiên Thần của tôi đâu? Cậu ấy vừa ở đây cơ mà! Cậu đi đâu rồi! Kẹo Bông ra rồi đây!
Tôi nức nở. Sao thế? Mình khóc vì cái gì? Vì hụt hẫng à? Thiên Thần muốn đùa cợt với tôi. Cậu thoắt biến, thoắt hiện, làm tôi điên cuồng kiếmtìm. Thiên Thần xấu xa! Cậu ra đây ngay đi mà!
An nắm tay tôi, siết rất chặt, đôi mắt nâu coffee lắng xuống, cậu dịu giọng lại, như vỗ về:
_ Đừng khóc! Tớ hứa tìm cậu ấy cho cậu mà! Thật đấy!
Tôi không tin! Tôi đã tìm cậu ấy bao lâu nay còn không được, sao An có thể?
_ Cậu ấy bỏ rơi tớ. Thiên Thần bỏ rơi Kẹo Bông! Cậu ấy xấu xa! An bắtcậu ấy về cho tớ! Tớ muốn gặp Thiên Thần! Tớ muốn hỏi cậu ấy nhiều điềulắm! Tớ nhớ Thiên Thần lắm!
An gạt nước mắt tuôn ròng ròng trên má tôi, an ủi rất ôn nhu, cậu ôm tôi, giọng nhẹ nhàng:
_ Ngoan, vào nhà nào! Tớ sẽ kiếm ra Thiên Thần cho Mai! Nín dứt nào!Đừng khóc! Người ta nhìn kìa! Vào nhà nào! Khóc nữa bác Tâm sẽ đánh đònAn vì tưởng An ăn hiếp Mai đấy! Ngoan ngoan!
Cuối cùng, An cũng dỗ được con ngốc là tôi vào nhà. Tôi cố bình tĩnh, bỏ lên phòng rửa mặt, quên đi cây kẹo bông đã lép xẹp tự bao giờ.
Thiên Thần, cậu muốn trêu đùa tôi đến bao giờ đây? Sao tôi cứ phải ngốc nghếch đi tìm cậu thế này? Là vì lí do gì chứ?
Ngớ ngẩn! Mới vừa rồi tôi thấy mình thật ngớ ngẩn! Tại sao mình lại kích động như vậy chứ? Chắc đã làm An buồn lắm! Bỏ xuống nhà, An đã bỏ vềmất tiêu, trên bàn có tờ giấy ghi chú:
Tối lên yahoo rồi chat. Đi tịnh tâm đi bà chằn! An về, đi kiếm trai cho bà! -_-
Tôi thở dài. Tự trách mình ngốc nghếch quá. Tự nhiên chọc An giận tớinỗi cậu ta bỏ về luôn rồi! Mình thật đáng chết! Ya! Ngốc quá đi! ThiênThần làm gì mà lại tìm tôi! Cậu ta mãi mãi biến mất rồi!
_ Này, cây si, Mai gọi cậu là Thiên Thần?
Đồng cỏ gần nhà Mai, An đi sâu vào cánh đồng bồ công anh, nơi gã contrai kì lạ đã tinh quái nói nhỏ vào tai cậu trước khi rời đi.
Gặp nhau nơi có nhiều tuyết nhất!
Bồ công anh tịnh nhã bay bay trong không gian bao la, chiếc áo blazerđen đưa tay bắt lấy từng cánh hoa trắng muốt, hắn cười rất khẽ.
_ Rất thông minh, cậu biết tìm tới đây rồi. Thật tài! - Gã con trai áo đeo đứng xoay lưng lại với An, điềm nhiên mỉm cười.
An nhếch môi, đi về phía trước:
_ Tìm tôi với ý định gì?
Vân trung thành với bộ điệu đỏm đáng bí ẩn, gã xoay người. Mũ đen che khuất mặt, bộ điệu gã vẫn thật ma mị:
_ Chúng ta trao đổi với nhau vài điều!
Buổi tối imlìm, âm thanh thời sự của đài truyền hình quốc gia vẫn chưa hết, chưaquá 8 giờ tối. Tôi co ro trong chăn, nằm trên giường, vờ thiếp. Sáng sớm mai tôi phải tiếp tục đi quay, hôm nay tôi có cớ để vùi mình lười nhácngủ sớm, thật ra đầu óc vẫn tỉnh như sáo. Cherry chưa về, nó lại đi quay quảng cáo. Cảm giác chán nản khi không lịm vào giấc ngủ được khiến tôichoàng dậy, vơ tay lấy cuốn sách trên đầu giường. 50 liều thuốc bổ chotrái tim – tên của nó, cuốn sách tôi đã đem lên phòng từ chiều đến giờ, không phải vì muốn đọc, mà vì…. tấm ảnh đang kẹp trong những trangsách.
Bất chợt, tôi nhớ đến chàng trai bí ẩn mà mình đinh ninh là Thiên Thần,sao tôi lại có thể xúc động đến thế? Cảm giác như rất chờ mong, rồi hụthẫng vô cùng. Cảm giác vụn vỡ tê tái ấy là sao? Cảm giác phát điên đóthật quái dị. Một người bạn nhỏ lâu lắm muốn gặp mặt, thế mà như vừahoan hỉ đoàn tụ lại bao trùm tôi bằng cảm giác chơi vơi, lạc lỏng, nhưvừa nắm được niềm vui trong tay, nó lại rơi tuột đi như những hạt cátnhỏ. Thực sự rất thất vọng. Tôi làm cho An buồn nữa! Tôi treo nick chattrên chế độ điện thoại chờ nick An lên, nhưng màu nick đó vẫn xám đặc.Vậy là tối nay An không online. Có lẽ tôi nên tìm cách xin lỗi cậu thôi.
Cửa phòng đã khóa, không ai có thể vào được, tôi dè dặt và cẩn trọng vôcùng. Tấm ảnh trắng đen đã ố cũ nằm giữa những trang sách mới. Tôi lạingắm nhìn và hoang mang. Thật ư? Sự thật cha tôi là người tên JimmyTrần? Tấm hình ấy sao lại chối cãi được nữa chứ! Thế là thật rồi! Vàthân thế của tôi vốn rõ là không bình thường! Còn người đàn ông có đôimắt xám tro là ai? Có đơn thuần là bạn của cha không? Tại sao cha khôngbao giờ nhắc tới con người đó? Kẻ có gương mặt giống Hạ Khánh Di, đó làai? Hay chính đó là bác Hạ?
Rắc rối quá! Bế tắc quá! Làm sao đây? Quỹ đạo của cuộc sống tôi đang bịlệch nghiêng ngả, tất cả mọi thứ xáo trộn vô cùng. Tôi chỉ muốn một cuộc sống đơn giản, bình yên thôi! Đừng kéo tôi và gia đình nhỏ này vào vôvàng rối rắm kia!
Chiếc di động lại reo chuông, tự nhiên giờ tôi ghét bản Baby ghê gớm,chỉ tại tên Hoàng Hiểu Minh chết tiệt đó phá phách tôi hoài mà nghetiếng nhạc chuông 10 cuộc hết 9 cuộc là của hắn. Cau mày nhìn, bốn từ“Đười ươi Anh Quốc” đập vào mắt, lại là hắn. Tôi chỉ muốn nói là vô cùng vô cùng vô cùng ghét hắn.
Nhưng đã lỡ nói là ngoan ngoãn nghe lời, không chống đối hắn, tôi giờmới hiểu là mình gây họa, suốt mấy buổi tập sau dường như là hắn khôngsử dụng tay trái được, chắc là bị thương nặng lắm, chỉ có nhún nhường là làm tôi bớt thấy mình có lỗi. Nhưng qua tất cả, tôi rất muốn biết hắnthật sự là ai, hắn đang muốn gì ở tôi, phải chăng việc hắn đến làm huấnluyện viên ở câu lạc bộ là vì tôi?
Hít một hơi sâu, bản nhạc vẫn reo réo rắt.
[_ Đừng lo sợ! Apple còn mình!Hiện tại, bạn hãy bí mật điều tra cha bạn thật lẳng lặng. Có thể mình nhầm lẫn thì sao? Còn Hoàng Hiểu Minh, bạn hãy cốhoà nhã nhất có thể với cậu ấy, chúng ta cần biết rõ độngcơ tiếp cận của cậu ấy!]
Lời nói của Kì Thư vang bên tai. Những ngón tay tôi e dè. Phải làm saođây? Hắn như một con cáo tinh ranh, hắn luôn kiểm soát tôi trong vòngquan sát của hắn. Hoàng Hiểu Minh là một tên ác ma, hắn nguy hiểm. Tôiphải hòa nhã với hắn sao? Phải nhẫn nhịn để biết hắn muốn giở trò gì.Apple, mày phải thật bình tĩnh.
_ Alo, gì đây? – Tôi nhấc máy sau khi hồi chuông reo gần nửa bản nhạc,giọng nói cố gượng mà không cho phát lên vẻ cáu kỉnh, tôi vừa cầm haitấm ảnh trên tay, vừa đáp.
Có tiếng sột xạo bên đầu dây rồi âm thanh lại về vẻ im ắng. Tôi không nghe ai trả lời. Hừ! Hắn lại trêu tôi rồi!
_ Này! Cậu có nghe không? Muốn phá máy thì kiếm người khác nhé! Sức chịu đựng của tôi có hạn đấy! Còn phá nữa là tôi nhờ tổng đài chặn số thậtđó!
Tôi vùng vằng nói. Hòa nhã với hắn? Hơ, xin lỗi Thư, mình làm không được! Hoàng Hiểu Minh chỉ giỏi làm tôi ác cảm thôi!
Có âm thanh ngập ngừng, khàn đặc:
[Đừng! Đừng tắt máy! Tôi…. Tôi chỉ muốn nghe giọng cô chút thôi! Cô không sao chứ?]
Gì mà trăng với chả sao? Tôi đang nằm trong chăn êm nệm ấm, làm gì mà có sao!
Cảm giác như tiếng nói bên đầu dây đang rất hoảng sợ. Giọng nói của hắnrun rẩy, chát ngắt, hơi thở nặng nhọc đến nỗi tôi còn nghe rõ. Hắn bịsao thế nhỉ?
Tôi hỏi:
_ Bị sao thế? Sao giọng lè nhè như mới ngủ dậy vậy?
Hắn đáp:
[Ừ, đang ngủ.]
_ Vậy gọi tôi làm gì? Ngủ thì ngủ đi! – Tên này có bị tưng tưng khôngnhỉ? Đang ngủ mà mò đầu dậy phá tôi! Mà là gà hay sao mà chưa được 8 giờ tối đã ngủ rồi? Đúng là dị nhân!
[Không ngủ được nữa! Sợ….] – Tiếng nói mỗi lúc lại càng run rẩy, yếu ớt như đang nghèn nghẹn ở cổ họng.
Hừ, hắn mà biết sợ gì chứ? Kẻ bạt mạng đó có gì mà chẳng dám làm? Hắn ngủ và mơ thấy gì mà sợ?
Tôi cười khẩy:
_ Hừ, cậu mà biết sợ á? Sợ ai ăn cắp hết của nhà cậu hả?
Tiếng Minh tắc lưỡi rồi thở dài:
[Nothing! Gặp ác mộng thôi!]
_ Rồi gọi kiếm người dỗ à? Cái anh vệ sĩ xinh trai đâu rồi? Kêu anh ý dỗ! Tôi có phải bảo mẫu của cậu đâu!
[Ghét anh ta lắm! Tôi gọi khiếu nại vì cô ám ảnh tới lúc tôi ngủ đây!Sao ngủ mà cô lại chui vào phá chứ? Khó khăn lắm tôi mới ngủ được đấy!Tôi muốn ngủ!]
Trời! Trời! Chúa ạ! Đây có phải là tên “đười ươi” đó không? Sao cáigiọng nó nũng nịu như con nít bị mẹ đánh đòn thế này? Chưa bao giờ tôinghe cái giọng lãnh băng đó biểu cảm như thế. Biểu cảm đến mức tôi muốnbò lăn ra cười rồi! Hắn…hắn nhõng nhẽo với tôi à? Há há! Tôi đang muốntưởng tượng ra bộ mặt nũng nịu đó thế nào đây! Xem xem, giọng run runnhư chuẩn bị khóc, tiếng thỏ thẻ và thanh thanh như mèo kêu. Giống mộtem bé đáng yêu đang níu tay tôi vòi kẹo thật nha!
Nén cười, tôi ráng nói:
_ Bỏ tật phá tôi cho lắm vào rồi giờ gặp ác mộng! Đáng đời! Mơ thấy gì thế? Bị tôi hù ma hay bị tôi đánh nhừ tử?
[Thấy… Thôi! Tức quá! Giờ sao ngủ lại đây? Nhắm mắt lại là thấy cái bộmặt kinh khủng của cô! Đền cho tôi! Tôi muốn ngủ! Ba ngày rồi tôi chưangủ ngon!]
Vô duyên chúa! Hễ người nào mà gặp ác mộng thấy tôi là sẽ gọi điện bảotôi đền giấc ngủ à? Hắn còn dám nói cái gương mặt đáng yêu này là kinhkhủng nữa! Nãy giờ hắn mà ở trước mặt bà là bà đạp cho văng vách lâurồi!
Mai à, hòa nhã hết mức! Bình tĩnh hết sức! Và đừng có tin là hắn đang nói thật!
_ Giờ muốn gì? – Tôi nói mà như muốn nghiến hai hàm răng ken két lại.
[Có cuốn sách nào buồn ngủ không? Đọc dùm đi!]
Ông nội tôi à? Ngủ mà đòi nghe đọc sách! Người thứ hai yêu cầu hình thức quái dị này với tôi rồi đấy! Nhưng Chí Linh thì tôi có thể nhân nhượngđáp ứng vì dù sao bạn ấy cũng là ân nhân của tôi, còn hắn là sao chổi mà cũng phải nhân nhượng ư?
[_ Đừng lo sợ! Apple còn mình!Hiện tại, bạn hãy bí mật điều tra cha bạn thật lẳng lặng. Có thể mình nhầm lẫn thì sao? Còn Hoàng Hiểu Minh, bạn hãy cốhoà nhã nhất có thể với cậu ấy, chúng ta cần biết rõ độngcơ tiếp cận của cậu ấy!]
Câu nói của Thư lại nhắc nhỡ tôi! Tôi phải im lìm phục tùng hắn! Và phải biết vì sao hắn tiếp cận tôi. Chỉ có giả vờ ngây thơ chưa hay biết gìtôi mới có thể lật tẩy được hắn. Nhẫn nhịn.
Tôi đáp ỡm ờ:
_ Truyện ma nhé!
[Không sợ ma!]
_ Truyện teen nhé!
[Nhảm nhí quá]
_ Truyện tiểu thuyết?
[Ủy mị quá!]
_ Truyện trinh thám?
[Đọc chán rồi!]
_ ĐỦ RỒI NHA!!! – Nói như hét vào điện thoại. – Thấy hiền hiền giỡn daihả? Sao lúc nào cũng muốn làm tôi nổi điên hết vậy? – Sức chịu đựng củatôi là có hạn. Vâng, hòa nhã, tiếc là tôi không làm được điều đó vớihắn! Giờ thực sự rất muốn thò tay qua đầu dây bên kia bóp cổ hắn ngaylập tức!
Tiếng tên ấy lí nhí như sợ sệt lắm:
[Thôi sao cũng được! Đọc đi!]
Ngoan đấy! Biết xuống nước cầu hòa trước khi tôi cạch mặt. Tôi kiên nhẫn lấy cuốn sách tôi đang đặt trên đùi, lật những trang đầu, và thơ thẩnđọc:
“Có người hỏi: vì sao bút chì có tẩy?
Chẳng phải câu trả lời đã quá rõ ràng rồi sao:
để xóa đi những chữ viết sai, viết chưa đẹp hoặc
để xóa hoàn toàn một đoạn văn nào đó!
Vậy có bao giờ bạn tự hỏi mình: phải chăng trong cuộc sống này, chúng ta cũng cần có một cục tẩy cho riêng mình?
Để xóa đi những sai lầm của người khác và của chính bản thân ta!
Có lúc chúng ta keo kiệt, không dùng đến cục tẩy đó khiến cho những trang giấy cuộc đời nhem nhuốc những dòng gạch và xóa!
Bất cứ ai cũng có lúc gặp sai lầm, bất cứ ai cũng gây ra những lỗi lầm khắc sâu trong lòng người khác!
Có người ghi nhớ để rồi mãi mãi khắc khoải vì vết thương đó!
Có người để nó bị thời gian xóa đi, trống trơn phẳng lặng
để viết lên những bài viết cuộc đời đặc sắc hơn, ý nghĩa hơn!”