Những người lớn liên tục dỗ dành. Bé nhím đưa đôi mắt vô tội nhìn xung quanh rồi cũng hét lên, vùng vẫy:
_ Mẹ ơi, nhím không thích Tiểu Bạch đâu! Con muốn về nhà! Con không chơi với Băng Nhi nữa! Con ghét Băng Nhi!
Tôi đứng nhìn họ, những con người mang khí chất ưu tú vô cùng.Hai đứa bé đáng yêu đang giận dỗi. Họ phải cố dỗ dành hainhóc nhỏ nhín khóc. Tiếng khóc còn to hơn tiếng biển xô vàobờ. Cảnh tượng inh ỏi, buồn cười của trẻ con làm người lớnphải dở khóc, dở cười.
Ánh hoàng hôn cam đỏ rọi trên biển huy hoàng, những cái bóng đen dần, hút tôi vào trong bóng tối đó. Đen kịch!
Tôi lại đang ở đâu đây? Một màu đen tối bao trùm tịch mịch. Cảm giác vô cùng ngột ngạt. Rồi, tôi cảm giác rất nóng bức. Nơiđâu mà nóng thế này? Cảm giác như da tôi muốn bỏng. Nóng quá!
Ánh sáng dần mạnh mẽ ập vào mắt. Màu cam đỏ của lửa bao bọc quanh tôi. Tiếng lửa cháy lách cách thiêu đốt mọi thứ. Tôi nghe tiếng cột xà gãy rầm rầm. Tiếng hét cuồng loạn đầy bi thảm.
Cháy! Là một đám cháy kinh hoàng! Mọi thứ bị nhấn chìm trongbiển lửa hung hãn. Cảnh tượng chết chóc đập vào vào mắt tôi,rất sinh động. Tôi đang trực tiếp có mặt tại đây, và tôi đangđứng xem thần chết mang dần những con người xấu số đi.
Tựa như trong vỏ não có luồn điện xẹt qua, những hình ảnh đó khắc sâu trong tâm trí tôi, vô cùng đáng sợ.
_ Hu hu, cha mẹ ơi! Cha mẹ ơi! Cha mẹ đâu rồi? Nóng quá! Tiểu Bạch nóng quá!
Em bé đang ở trong biển lửa đó, em ngã dài trong khoảng khônggian toàn lửa đỏ. Tiểu Bạch khóc nức nở. Một mảng tường đổsập xuống. Người phụ nữ hét lên, gọi to:
_ Tiểu Bạch, chạy đi con! Chạy đi! Mau lên!
Cả hai mẹ con đều kẹt trong đám chạy. Tôi đứng nhìn họ. Bảnthân mình như một linh hồn chỉ biết vô lực nhìn họ dần chìmtrong lửa đỏ.
Sợ quá! Chưa bao giờ thấy sợ như thế này! Tôi muốn khóc lên!Cảm giác giữa sinh và tử sao mà mong manh quá! Làm sao cứu họđược đây? Tôi cảm giác như trong tim đang bị vỡ vụn ra. Một cảmgiác đau đớn không thể nói thành lời. Đau quá!
_ Tiểu Bạch! Dạ Tuyết! Hai người có nghe không?
Trong lửa đỏ cao ngất, bóng dáng người đàn ông xông vào bêntrong, những vách tường càng đổ xuống dữ dội. Tôi quay lạinhìn, em bé bị đèn chùm rơi xuống đầu. Âm thanh rầm rầm nhưmuốn tàn sát hết mọi tiếng kêu cứu.
_ Băng Nhi!
_ Tiểu Bạch!
_ Con ơi!!!
Bất chấp ngọn lửa hung tàn, người đàn ông xông vào trong. Vợvà con ông bị kẹt trong đám cháy đó. Đứa bé bị kẹt giữa sảnh và đèn chùm trên trần đã rớt xuống, va vào đầu nó. Người mẹ kẹt ở cầu thang, trước mặt bà bị chắn bởi hai cột trụ lửacháy kinh hoàng. Sức nóng mãnh liệt thiêu rụi mọi thứ mà nólướt qua.
Người mẹ nức nở gào thét lên:
_ Cứu Băng Nhi! Hàn Phong, xin anh cứu con của chúng ta! Cứu nó ra trước đi! Băng Nhi! Băng Nhi!
_ Anh sẽ quay lại!
Người đàn ông nhìn bà bằng con mắt cương quyết rồi bế thốc đứa bé đã bất tỉnh vượt qua đám lửa lớn.
Ám ảnh như vậy. Khắc sâu như vậy. Tôi che lấy miệng nhìn giađình đó chết trong ngọn lửa dữ. Đau đớn và bất lực cùng cực! Nước mắt đang tuôn phải không?
Rồi sau đó trần nhà run rẩy rớt từng thanh cột xuống, lửa chảy đỏ mọi nơi. Tôi thấy một mái kèo đang đập vào đầu mình. Lửasáng thiêu đốt!
ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!!!
_ ÁÁÁÁÁ! Cha mẹ cứu con!
Tôi bàng hoàng ngồi bật dậy, mồ hôi vã ra như tắm. Quả timtrong lòng ngực của tôi đập như điên loạn. Hình như có cả nước mắtmằn mặn xuống môi.
Chúa ơi! Tôi chưa bao giờ mơ thấy cơn ác mộng nào kinh khủng như thế này. Tất cả cứ như là thật ấy.
Tôi xem đồng hồ trên tủ đầu giường: 9 giờ sáng.
Đêm qua đến gần sáng tôi mới hoàn thành cảnh film, mệt mỏi bòvề nhà ngủ, ấy thế mà trong giấc ngủ lại chắc yên ổn. Vộivàng cắp lấy quyển sách kẹp hai tấm hình tôi đã giấu, tôi moihình ra, ngắm nhìn. Đúng là họ! Gia đình ba người: Hàn Phong,Dạ Tuyết và Tiểu Bạch. Là họ! Tôi đã mơ thấy họ! Sống động y như thật! Là họ! Không sai được!
Những giấc mơ quái đản làm tôi rùng mình sợ hãi. Trông thấy ba người đang mỉm cười hạnh phúc này, chợt như tôi thấy nụ cườiđó trở nên méo mó, đầy ma mị. Hoảng hồn, tôi gập nhanh quyểnsách lại, nhanh chóng đi rửa mặt.
Có lẽ hai hôm nay tôi đã suy nghĩ quá nhiều về họ mà đã mơthấy những điều bậy bạ, khủng khiếp như vậy. Tạt nước vàomặt cho thật tỉnh táo, tôi còn nghe lòng ngực mình đau thắt vì sợ hãi.
Mặt trời đã lên cao, nắng tạt vào phòng rạng rỡ. Tôi thay đồ,chải lại tóc. Dư âm của giấc mơ kì lạ vẫn làm tôi hãi hùng.
Tôi quyết định ra phố đi dạo một lát cho bình tâm lại. Giờ này chắc ba ra phòng khám rồi. Tôi không thấy Cherry. À, quên mấtnó bảo hôm nay đi dã ngoại với mấy đứa bạn.
Cột tóc cao lên. Tôi thấy mặt tôi tái xanh. Hít căng lồng ngực. Đừng sợ! Apple, đó chỉ là ác mộng mà!
Tình cờ, tôi kéo hộc tủ bàn trang điểm, trong cái hộp trangsức có cất một sợi dây chuyền thập tự màu đen. Là quà củaThư tặng tôi, phát hiện là tôi chưa đeo thử nó lần nào. Vì thế tôi đem nó ra, tần ngần.
Ánh sáng đen lấp lánh ma quái từ những viên kim cương đen thật thu hút. Sợi dây chuyền chiễm chệ trên cổ tôi.
Ủa? Hình như trên nhà kho áp mái có tiếng lục đục thì phải. Gì thế nhỉ?
Tôi tung cửa phòng, mò lên gác xếp. Chưa gì đã thấy con cún HạnhPhúc yêu quý của mình nhảy tưng tưng trước của nhà kho. Chắc chắn trongnhà kho là người quen nên nó mới mừng rỡ như vậy. Chắc là mẹ.
Cánh cửa bị đẩy ra, tôi nhòm mắt vào trong. Dáng áo phông trắng quen thuộc. Kẻ đó đang lục lọi gì đó trong nhà kho của tôi.
_ Ê, kiếm gì đó? – Tôi đưa tay khều khều kẻ đang lúi húi kiếm tìm.
_ Á! Giật cả mình – Dương Vĩ An bất ngờ quay đầu lại, mặt tái xanh nhìn tôi.
Tôi dụi mắt, nói:
_ Có phải ăn trộm đâu mà thập thò vậy?
An phủi tay, đứng dậy nhìn tôi, rồi đi ra ngoài:
_ Tính tìm cái xẻng trồng lại mấy luống hoa, mưa úng hết rồi.
Tôi nhíu mày, khó hiểu:
_ Lần trước ông cằn nhằn tui những thứ nào thường dùng thì để dưới nhà đặng khi cần lấy cho tiện mà, sao giờ còn mò lên đây?
An gãi đầu, nhìn tôi, ấp úng:
_ Ờ… thì… quên! – Rồi đánh trống lảng sang chuyện khác. – Sao dậy sớm vậy? Nghe nói bà về trễ lắm mà?
Tôi đưa ánh mắt xét nét cậu, đa nghi:
_ Thì kệ tui! Mà… ông làm gì mà bí ẩn vậy? Có chuyện gì giống tui phải không?
An lắc đầu nguầy nguậy, tỉnh bơ:
_ Đâu có, có giấu diếm gì đâu! Cơ mà bà ổn chưa? Tính ghé thăm bà mà bàngủ chưa dậy, ráng ở nhà giữ nhà cho bác gái đi chợ. Tự kỉ quá đi trồnghoa thôi!
Tôi cười, cùng cậu đi ra khỏi phòng. Để ý nha, ánh mắt của Dương Vĩ An hôm nay rất kì lạ.
_ Ổn rồi! Cảm ơn ông.
Tên con trai kì lạ này cười ôn nhu, nhưng vẫn có chút gượng gạo, cậu vuốt tóc tôi, vội vàng:
_ Thôi bà dậy rồi thì tốt, tâm lí cũng khá rồi nên tui khỏi lo. Tui về trước nha, còn chở mẹ thăm bệnh.
Nói rồi cậu chưa kịp đợi tôi trả lời, đi thẳng xuống nhà, như là chạy trốn vậy.
_ Nè, An, cái nón!
Rồi xong, đi mất tiêu rồi! Tôi nhìn theo cái dáng cao gầy đó phóng lênxe đạp rời khỏi nhà tôi thật nhanh mà phát sinh âu lo trong lòng. Hìnhnhư Dương Vĩ An hôm nay có gì đó là lạ thì phải!